• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ là thời gian thích hợp.

Dưới con mắt nhìn chăm chú của ba nhân viên, Diêu Viễn lấy xuống lớp vải đỏ trên tấm bảng và viết vài chữ lớn: "Công ty Công nghệ mạng Cửu Nhất!"

"Bộp bộp bộp!"

Lưu Vi Vi vỗ tay và phấn khích nói: "Về sau nơi này sẽ là địa bàn của chúng ta!"

"Đúng vậy, đúng vậy, là địa bàn của chúng ta!"

Hàn Đào gật đầu đồng ý, nhưng lại thấy khó hiểu: "Tư lệnh Diêu, tại sao lại gọi là Cửu Nhất?"

"91 được phiên âm là 'will be', ngạn ngữ hoa hồng sẽ ở bên bạn. Nó phù hợp với mục đích của câu lạc bộ Hẹn Hò của chúng ta và thói quen sử dụng mã kỹ thuật số phổ biến trên Internet.

Hơn nữa, 9 là số lớn nhất và 1 là số nhỏ nhất. Chúng kết hợp lại với nhau là thành số 10, số 10 lại vừa đúng là số cực hạn, có nghĩa là chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng và thịnh vượng. "

"Thì ra là thế, tôi hiểu rồi!"

Hàn Đào bày ra vẻ mặt bái phục.

Nếu cậu không hiểu thì tôi cũng hết cách, tôi không biết phải nói sao nữa.

Diêu Viễn vỗ tay nói: "Mặc dù giám đốc Vu nói nhà kho có thể sử dụng miễn phí, nhưng để tránh phiền phức, tôi đã ký hợp đồng thuê chính thức rồi. Công ty tuy nhỏ nhưng thủ tục đã đầy đủ, cho nên mọi người cứ yên tâm.

Điều duy nhất các cậu cần chú ý là sắp xếp giờ giấc làm việc, đừng để đồng nghiệp phát hiện ra. Bây giờ chúng ta vẫn còn đang trong thời gian ẩn nấp."

"Hiểu rồi, lý do tôi đến đây là vì quá phấn khích!" Hàn Đào nói.

". . ."

Diêu Viễn liếc nhìn Vu Giai Giai, đúng là gần mực thì đen.

Vu Giai Giai cũng liếc cậu ta một cái rồi cố ý phá game: "Tư lệnh Diêu, hình như cậu đã bỏ ra 30. 000 đồng rồi, đủ một tháng lương chứ?"

"Chuyện nhỏ như con thỏ! Nói về tiền bạc trong thời kỳ khởi nghiệp là quá tầm thường. Chúng ta là một team. Điều chúng ta cần là đam mê không giới hạn và không hối tiếc về tuổi trẻ của mình! Thứ chúng ta

gặt hái được là sự khen ngợi và cảm giác thành tựu khi chúng ta tạo ra sản phẩm tốt và thành công!"

Hắn lại khua môi múa mép một phen theo thói quen, "Hơn nữa, kinh phí đầu tư trước đó đều là tôi bỏ ra, mọi người sẽ không gặp phải bất kỳ tổn thất gì. Nếu công ty thực sự thất bại, tôi nhất định sẽ bồi thường chi phí cho các cậu."

Đây là sự thật.

Bất cứ khi nào bắt đầu gây dựng sự nghiệp, một hoặc một số thành viên cốt lõi sẽ chi tiền và cùng nhau làm việc chăm chỉ vì mục tiêu phát triển sản phẩm. Nếu phát triển và tạo ra tiền thì sẽ đến khâu phân chia lợi nhuận.

Ngược lại, nếu sự nghiệp thất bại thì phải giải thể.

Sau khi treo bảng hiệu của công ty lên, Lưu Vi Vi và Hàn Đào quay về, trong khi Diêu Viễn và Vu Giai Giai rời khỏi tòa nhà và lên một chiếc xe taxi.

Chỉ vài ngày trước, chính là ngày 7 tháng 12, tuyết rơi trắng xóa khắp thủ đô, toàn bộ thành phố bị tắc nghẽn. Trận tuyết này khá nổi tiếng và được gọi là "khởi đầu của nạn kẹt xe ở Bắc Kinh".

Hai bên đường đầy những chiếc xe chưa tan tuyết, thỉnh thoảng bạn có thể bắt gặp những chiếc ô tô đen tư nhân đang đứng chờ khách, những câu lạc bộ tồn tại từ những năm 1980, tiếp đến là những cụ già trùm khăn trên đầu, những cô gái trẻ chỉ mặc quần giữ ấm đang bước đi và trên đỉnh đầu là một tấm biển quảng cáo lớn của một chiếc điện thoại Samsung . . . . .

Cảm giác Bắc Kinh có sự khác biệt rất lớn so với những nơi khác.

Xe taxi đến đại lộ Đông Trường An và dừng lại ở lối vào của khách sạn Oriental Grand Hyatt vừa khai trương năm nay. Vị trí của khách sạn này rất đẹp, chỉ cách Quảng trường Thiên An Môn vài phút đi xe.

Vu Giai Giai đã từng đi qua nhiều nơi trên thế giới, nhưng tự mình tới khách sạn năm sao thì không nhiều lắm, vì vậy cô không nhịn được hỏi: "Cậu có đủ tiền không đấy?"

"Còn mấy ngàn đồng."

"Hả?"

"Hả cái gì, ăn một bữa cơm ở khách sạn năm sao mà thôi, tôi chi trả được."

"Vậy thì cậu phải chờ đến tháng Giêng mới có thu nhập tiếp theo đó."

"Chậc chậc, đây chẳng phải là đầu tư sao? Chỉ cần chúng ta có thể ký hợp đồng thì chúng ta sẽ có tiền thôi."

Hai người bước vào đại sảnh, tìm khu vực ăn uống rồi đi vào một phòng đã đặt trước. Đợi một lúc thì có một người bước vào. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, hơi mập và miệng luôn tươi cười.

"Quản lý Vu!"

"Không dám, cứ gọi tôi là anh Vu thôi."

"Mời ngồi, mời ngồi!"

Người này tên là Vu Hải, người của công ty Di động thành phố Bắc Kinh. Cấp bậc của anh ta thực ra không phải là quản lý nhưng có rất nhiều quyền hạn, đặc biệt là chịu trách nhiệm về việc xét duyệt tư chất SP. Thuyết phục anh ta mới có thể ký hợp đồng.

Để phát triển thị trường, Mobile kiểm duyệt rất lỏng lẻo về SP. Nhưng xã hội loài người xưa nay vẫn như vậy, phụ thuộc vào con người chứ không phải công việc. Nếu bạn thực sự vì chính sách mà lơ là việc giao tiếp với mọi người thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần game over đi.

Sau khi chào hỏi nhau vài câu, bọn họ bắt đầu gọi món.

Diêu Viễn và Vu Giai Giai giả vờ cầm thực đơn lên xem, nhìn giá cả đã thấy tim đau nhói. Vu Hải không hề khách khí, gọi vài món rồi yêu cầu một chai rượu ngoại.

Diêu Viễn ước tính nó có giá khoảng hơn một nghìn đồng.

Vào năm 2001, chi hơn 1. 000 đồng cho một bữa ăn là điều xa xỉ.

"Diêu tổng tuổi trẻ tài cao. Cậu vẫn còn là sinh viên đại học sao?"

"Đúng vậy, năm sau tôi tốt nghiệp."

"Tương lai vô hạn. Ngày xưa khi bằng cậu bây giờ, tôi còn đang làm thơ tán gái đấy, nào biết khởi nghiệp là gì đâu."

Nói xạo!

Anh biết làm thơ cái con khỉ ấy!

Diêu Viễn trong lòng cười mắng một tiếng, sau đó lại nói khách sáo nửa ngày. Vu Hải nói: "Tôi đã đọc tất cả các tài liệu về ứng dụng của cậu, thực sự không dễ dàng để đưa ra lựa chọn với chi phí này. Chúng tôi hiện đang khuyến khích ngày càng nhiều SP tham gia Monternet, vì vậy về nguyên tắc không có vấn đề gì . . . ."

Diêu Viễn không đợi anh ta nói tiếp đã nhanh chóng rót rượu: "Nhưng dù sao tôi cũng là người mới, còn có rất nhiều chuyện không hiểu, xin anh chỉ bảo thêm."

Người này có phải là sinh viên đại học không vậy!

Tại sao lại láu cá hơn cả mình thế?

Vu Hải nói: "Tôi không dám, nhưng có một số việc cần lưu ý. Trước hết, mạng SP được chia thành mạng tỉnh và mạng quốc gia. Mạng tỉnh chỉ có thể gửi tin nhắn văn bản cho người dùng của di động trên địa bàn tỉnh.

Hiện tại nước ta chỉ có trên dưới 10 trang bán SP online, đều là các trang lớn như Sina và Sohu. Với quy mô công ty của cậu thì chỉ có thể đăng ký mạng tỉnh. "

"Đúng vậy!"

Diêu Viễn gật đầu liên tục. Hai mắt Vu Giai Giai sáng ngời, bầu không khí rất tốt.

"Nhưng đừng coi thường mạng tỉnh lẻ. Số lượng người Bắc Kinh dùng di động đã vượt quá 5 triệu người và sẽ còn tăng trong năm tới. Cậu thật thông minh khi mua sớm hơn, năm sau cạnh tranh sẽ rất khốc liệt."

Monternet có thể được kết nối thông qua một mạng, chính là ký kết hợp đồng với công ty di động ở bất kỳ tỉnh thành nào, cũng có thể kết nối với mạng quốc gia. Nhưng việc quyết toán là độc lập, SP có trách nhiệm di chuyển từ tỉnh này sang tỉnh khác.

Diêu Viễn biết rằng hắn chỉ có thể đăng ký mạng tỉnh, đó là lý do hắn tìm một kỹ thuật viên khác. Bởi vì công ty ở Bắc Kinh và người vận hành phải ở Bắc Kinh. Diêu Tiểu Ba không thể xử lý được.

"Có hai loại dịch vụ SMS, đăng ký một lần và đăng ký hàng tháng. Chi phí cho một tin nhắn được giới hạn ở mức 2 đồng và đăng ký hàng tháng được giới hạn ở mức 30 đồng. Cậu cứ suy nghĩ rồi quyết định.

Đây là phí thông tin và chúng tôi phân chia vào lúc 15:85. Có một khoản phí liên lạc bổ sung, một xu cho mỗi tin nhắn văn bản, cái này thuộc về di động.

Mặt khác cũng cần lưu ý đến nợ xấu.

Tỷ trọng của chúng tôi quá thấp, một lý do lớn là chúng tôi phải gánh các khoản nợ xấu. Ví dụ: nếu người dùng phàn nàn với chúng tôi và nhất quyết hủy đăng ký dịch vụ tin nhắn văn bản của cậu thì chúng tôi chỉ có thể hoàn lại tiền, nhưng cậu đã ghi hóa đơn, điều này sẽ sinh ra chênh lệch.

Đây được gọi là nợ xấu. "

". . ."

Diêu Viễn và Vu Giai Giai nhìn nhau. Đây hoàn toàn là quy tắc nội bộ, nếu không vào ngành thì hoàn toàn không biết.

Ý gì chứ?

Cụ thể phân chia theo tỷ lệ 15:85, nhưng việc thanh toán thực tế là không nhất định. Di động có thể sử dụng các khoản nợ xấu làm lý do để trừ một khoản tiền.

"Không còn gì khác. Cậu không được tham gia vào nội dung khiêu dâm, phản động hoặc giáo phái . . . Những thứ này ai cũng biết. Ngoài ra, hãy chú ý đến số lượng khiếu nại. Nếu cậu bị phàn nàn quá nhiều, chúng tôi không thể nhân nhượng được, chúng tôi chỉ có thể trừng phạt. "

"Chắc chắn rồi!"

"Anh đúng là quản lý Vu, nghe anh nói còn hơn đọc sách mười năm!"

"Quả thực khiến chúng tôi hiểu ra rất nhiều, thể hồ quán đỉnh*!"

*Thể hồ quán đỉnh: giúp cho người học nhanh chóng hiểu ra.

"Ôi!"

Hai kẻ "ngọa hổ tàng long" này kẻ xướng người họa làm cho Vu Hải nhanh chóng bị mất phương hướng, cuối cùng ký kết hợp đồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK