Vào khoảng đầu những năm 90, Quảng Đông xuất hiện đài phát thanh đầu tiên.
Lúc đó vẫn còn là đài phát tự động, có thể phát nhạc, tra thời tiết, tra tin tức cổ phiếu, tháng đầu tiên kiếm được 20 vạn. Sau đó trong một thời gian ngắn, đài phát thanh mọc lên như nấm với nhiều loại dịch vụ khác nhau.
Ví dụ như kiểm tra điểm thi đại học, rất nhiều người đều đã từng trải qua đúng không?
Khi bạn gọi điện thoại để kiểm tra điểm thi đại học, nơi mà bạn gọi đến chính là đài phát thanh.
Bình thường đều là máy riêng, gọi đến các số như 168, 268, 195, 198. . . mỗi nơi mỗi khác.
Mà ngành công nghiệp này càng ngày càng hot, nhiều đài phát thanh kỳ lạ ra đời. Những pha đánh bóng sát biên cũng không tính là gì, cách nói hiện hành là "tình yêu ảo", tức là tình yêu qua mạng.
Phí dùng cũng phân thành phí truyền tin và phí thông tin, do viễn thông thống nhất thu phí. Điện thoại cá nhân một tháng 30 đồng, điện thoại bàn một tháng 280 đồng. Cho nên không cần nghĩ cũng biết, trên 60% là sử dụng điện thoại bàn để gọi.
Mặc dù phí điện thoại bàn mắc hơn nhưng đơn vị vẫn phải nộp, bởi vì không nộp sẽ bị hủy số. Nhưng mà về sau này, viễn thông lại chia phí truyền tin và phí thông tin ra, như vậy bạn có thể nộp riêng phí truyền tin rồi.
Vậy là các đơn vị hay công ty này đã đặc biệt kiểm tra. Khốn khiếp, phí thông tin gì mà mỗi tháng lên đến hàng trăm nghìn? Đồng thời đã tóm được rất nhiều nội ứng nhổ lông dê, vì vậy người ta cự tuyệt việc nộp phí thông tin.
Không có sự ủng hộ của điện thoại bàn, lợi nhuận của đài phát thanh bắt đầu suy giảm. Họ đã nâng giá lên, từ mỗi phút 1 đồng lên 3 đồng, cho đến khi sụp đổ.
Có thể nói đài phát thanh là SP của những năm 90, quá trình phát triển như nhau.
Đầu tiên là thử nghiệm sản phẩm mới, phát hiện sản phẩm được ưa chuộng, sau đó thì phổ biến khắp nơi, bắt đầu tung ra chiêu trò, vàng thau lẫn lộn, rồi lại nhanh chóng đi đến bờ vực phá sản.
Tại sao Diêu Viễn lại không làm đài phát thanh?
Một lý do là vào năm 1998, thành phố không phê chuẩn cho thành lập tư nhân.
Lý do thứ hai là thứ này sắp hết thời rồi, lợi nhuận đã không còn nhiều nữa, động một chút là bị vi phạm. Năm ngoái ở Bắc Kinh có hơn nghìn cái đài phát thanh, đến khoảng năm 2005 chỉ còn sót lại hơn 500 cái.
Chút hứng thú của quần chúng sớm tiêu tan, chuyển dời lực chú ý đến Internet.
Khác biệt lớn nhất của trò chuyện âm thanh trên Internet và đài phát thanh là phương tiện truyền đạt khác nhau và nói chuyện trên Internet không cần tốn phí. Nhưng trên thực tế, thật ra là hình thức như nhau, chỉ là đổi một nền tảng khác thôi. Đây gọi là sản phẩm mới trỗi dậy.
...
Mấy ngày liên tiếp Diêu Viễn đều huấn luyện cho các cô gái.
Đầu tiên là giảng bài, sau đó là cho bọn họ lên máy, hoặc là luyện tập《 Chồng yêu đệ nhất thiên hạ》, hoặc là lên phòng tán gẫu trên mạng cướp lúa, tìm cảm giác quen thuộc trước.
Nền tảng trò chuyện thuê bên ngoài cũng đã ra mắt, mấy người Hàn Đào bận bịu kiểm tra.
Còn lại thì là công việc phát tin thường ngày và duy trì câu lạc bộ Hẹn Hò.
Trong tình hình không làm thêm hoạt động, doanh thu của công ty cũng khá ổn định, thu nhập có thể đạt tới khoảng 70 vạn. Nhưng vấn đề mấu chốt là, số điện thoại ngày càng ít, dự trữ rất thấp.
Mùng 7 Diêu Viễn trở lại thành phố, tức là ngày 18 tháng 2.
Vừa trở lại đã bận rộn đi phỏng vấn, huấn luyện, rồi tiện thể nhờ cậy Vu Hải, một vị ở công ty Di động Bắc Kinh, nhờ ông ta móc nối để làm quen với lãnh đạo thành phố.
Nháy mắt đã cuối tháng 2, cuối cùng cũng nhận được tin của Vu Hải, hẹn được một buổi gặp mặt.
Chập tối, gần đến giờ tan làm.
Trên người Diêu Viễn đầy mồ hôi. Hắn vừa đi ra từ trung tâm phục vụ âm thanh, sau đó lập tức đi rửa mặt rồi vào cái kho nhỏ kia. Ban đầu thuê cái kho này cũng rẻ cho nên hắn quyết định không trả lại mà dùng làm phòng tiện ích cho nhân viên, mua vài cái tủ quần áo cho bọn họ sử dụng.
Hắn mở cái tủ của mình ra, thay một cái áo mới, khoác lên bộ âu phục, lần đầu đi giày da, chỉnh lại tóc tai và thêm một cái mắt kính không độ.
Trở lại phòng làm việc, mọi người nhìn lên, ồ!
"Ai đây? Ai đây? Có phải là lãnh đạo Diêu hòa nhã dễ gần của chúng ta không?"
"U là trời, Diêu tổng, anh đẹp trai chết đi được ấy!"
"Chu choa má ơi, cái mắt kính này thật là phù hợp, rất giống mấy tên trí thức biến thái!"
Diêu Viễn không thèm để ý đến bọn họ. Hắn cho 3 người Vu Giai Giai, Hàn Đào và Ngô Quân tan làm sớm.
Ngô Quân mặc dù là người mới nhưng suy nghĩ tinh tế, có chừng mực và nghiệp vụ cũng không tệ, rất đáng để bồi dưỡng.
4 ngươi bắt xe đến Đông Tam Hoàn. Ở đó có một tòa cao ốc đầy khí thế - Nhà hàng Trường Thành. Đi thẳng đến tòa nhà phụ ở phía tây, Hàn Đào nhìn thấy mấy chữ mạ vàng:
Thiên Thượng Nhân Gian!
Vèo!
Anh ta và Ngô Quân nhìn nhau, có chút rụt rè.
Danh tiếng của Thiên Thượng Nhân Gian là do giai đoạn sau lên men từ Internet mà thành, có thể là thật mà cũng có thể là giả, thần thần bí bí. Nơi này đương nhiên là rất nổi tiếng trong cộng đồng, nhưng mà đối với quần chúng bình thường ở bên ngoài thì đây chính là một nơi tiêu phí xa hoa.
Ba người bước vào theo Diêu Viễn. Đến trước bàn lễ tân, một cô gái có nụ cười ngọt ngào tiếp đãi, bọn họ cảm thấy cô gái này còn xinh đẹp hơn cả minh tinh.
"Chào anh, xin hỏi anh đã đặt trước chưa ạ?"
"Tôi đặt trước rồi."
Diêu Viên đưa ra một tấm thẻ hội viên đã được làm từ trước. Cô gái kiểm tra một chút, sau đó ngay lập tức có một nhân viên phục vụ ở bên cạnh đi đến, dẫn bọn họ đến phòng đã đặt.
Trên đường đi, Hàn Đào và Ngô Quân không chịu yên phận, lén lút quan sát khắp nơi. Hai người cảm thấy mỗi phòng đều giống như cung điện, thảm lông trải sàn phủ kín trên đường đi, bàn ghế hình như toàn là gỗ lim, ly rượu cũng toàn là thủy tinh óng ánh. . .
Cũng hết cách, lần đầu tiên đến nơi này được mở mang tầm mắt.
Đi vào một phòng hạng trung, nhân viên phục vụ ân cần như là một tên nô tài, lo trước lo sau, đưa cho mỗi người một chiếc khăn nóng để lau tay. Sau đó người nhân viên này bưng khay ra, mang theo một nụ cười ngại ngùng đứng ở cửa.
Diêu Viễn đưa một ít tiền mặt, nói: "Cứ mang món gì ngon ngon lên, tôi đang đợi người, chút nữa sẽ gọi cậu."
"Vâng ạ, xin anh đợi chút!"
Khốn khiếp!
Hàn Đào trố mắt, chỗ đó ít nhất cũng 500 đồng, tiền boa 500 đồng!
Một tháng tiền lương của anh ta mới được bao nhiêu? Tức khắc anh ta chợt có ý nghĩ muốn đổi nghề.
"Tỉnh tỉnh tỉnh lại giùm cái, đừng có khiến tôi mất mặt!"
Diêu Viễn phất phất tay trước mắt anh ta, nói: "Người chúng ta tiếp đãi hôm nay là lãnh đạo công ty Di động Trần Quốc Thành, cũng xem như là cán bộ cấp phòng ban. Cấp bậc không cao nhưng trong tay nắm quyền hành, ai cũng đều biết.
Lát nữa Hàn Đào anh ít nói lại, chủ yếu là hầu rượu, phát huy sở trường của anh. Ngô Quân ngồi nghe chuyện, xem chỗ nào có vấn đề thì lưu ý một chút, những thứ còn lại thì giao cho tôi và Vu Giai Giai."
Vu Giai Giai lên tiếng: "Mọi người đừng căng thẳng, trước lạ sau quen. Ăn uống bằng tiền của công ty, lại còn được nói chuyện với các em gái. Những người này đều là mỹ nữ, không biết cách trò chuyện thì xem tôi đây."
Hửm?
Vu Giai Giai, chị như vậy là không đúng đâu!
Đợi một chút thì khách đã tới.
Đi trước là Vu Hải, theo sau là một người đàn ông đầu hói, trang phục bình thường, cái bụng bia được thắt chặt bởi chiếc thắt lưng, chính là Trần Quốc Thành.
Lại có thêm một người trẻ nữa, đoán chừng là thân tín.
"Trần tổng đại giá quan lâm, vinh hạnh, vinh hạnh!"
"Ài, tôi không gánh nổi chữ tổng này, cứ gọi tôi ông Trần là được rồi. . ."
Trần Quốc Thành bắt tay, quan sát người trẻ trước mặt. Trang phục mà Diêu Viễn vừa thay rất có tác dụng. Toàn thân hắn toát lên khí chất tinh anh của một thiếu niên trong thời đại mới.
"Cả ngày ông Vu cứ nhắc đến cậu với tôi, hôm nay được gặp quả là tuổi trẻ tài cao."
"Không dám, không dám!"
Hàn huyên một hồi, bảy người ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ giống như tay sai xuất hiện, bắt đầu chọn món, rất tự nhiên đưa thực đơn vào tay Trần Quốc Thành.
Ông ta xem giá cả, nói: "Nơi này đồ ăn không rẻ, chúng ta ăn đơn giản một chút cũng được. Ừm, một dĩa trái cây, thêm một phần quả khô. . . như vậy cũng đủ rồi, tôi thấy cũng không cần dùng rượu đâu nhỉ?"
"Không rượu sao được chứ, cái này không thể nghe ông được rồi."
Diêu Viễn cầm lấy thực đơn, muốn gọi một bình rượu trước, hỏi: "Giới thiệu một chút về loại XO này đi."
"Loại này có vị rất ngon, hương thảo mộc và trái cây đều rất tươi, cũng là loại được nhiều người ưa thích. Chỉ còn lại một bình trong kho, anh. . ."
"Vậy thì lấy cái này!"
"Ài, vậy thì quá lãng phí rồi, không được, không được!" Trần Quốc Thành vội nói.
"Hôm nay ông có thể đến đây đã là rất đáng quý rồi, cái này ông phải nghe tôi. . . lấy một bình đi!"
"Có ngay ạ!"
Hàn Đào và Ngô Quân liếc qua giá một cái, 12. 800 đồng một bình!
Tức khắc, hai người được mở rộng tầm mắt, dường như đi vào một thế giới mới.
Trần Quốc Thành bên kia vẫn còn oán trách, Diêu Viễn và Vu Giai Giai kẻ xướng người họa để cho tràng diện được phát triển theo kế hoạch. Không lâu sau, đồ ăn thức uống đã được mang lên. Cửa lại mở ra, làn gió mát thổi vào mặt, 6 cô gái bước vào như chiếc đèn kéo quân.
Người nào người nấy đều xinh đẹp rạng ngời, ăn mặc rất phù hợp, lộ đúng những chỗ cần lộ.
Đa số lãnh đạo đều trọng sĩ diện, không trực tiếp nói ra mà sẽ để cho người bên cạnh sắp xếp rồi giả vờ dây dưa một hồi. Trần Quốc Thành đẩy tới đẩy lui liền chọn một cô xinh đẹp nhất.
Nhân viên phục vụ vừa muốn tránh đi thì lại thấy Vu Giai Giai nói với giọng khó chịu: "Này, của tôi đâu?"
"Há?"
Nhân viên phục vụ được huấn luyện chuyên môn sửng sốt.
"Cô nào của tôi, tôi cũng muốn có!"
"Rất xin lỗi, tôi sẽ sắp xếp ngay."
Hừ!
Vu Giai Giai ra vẻ bị coi thường, vừa quay đầu lại tươi cười: "Ông đừng để ý, sở thích của tôi đây rất phóng khoáng."
"À được được, phóng khoáng rất tốt. . ."
Trần Quốc Thành có chút không nói nên lời, đều là nhân tài a!
...
Những người đến được Thiên Thượng Nhân Gian không phải phú thì là quý, ít nhất cũng đã từng trải sự đời.
Bình thường không chơi ở phòng riêng mà đến đây bàn việc, lôi kéo quan hệ, mà nói chuyện là quan trọng nhất. Đương nhiên rồi, nếu như xong việc gọi các em gái về phòng thì đó lại là một tiết mục khác.
Ăn uống một hồi, mặt của Trần Quốc Thành đỏ lên, tay chân cũng từ từ buông thả, làm cho cô gái bên cạnh càng ngày càng mềm nhũn ra.
"Monternet mà ông ra mắt thực sự rất hay!"
"Bây giờ chính là thời kì đông lạnh của Internet, các công ty có trang web lớn nhỏ đều không thể tiếp tục được nữa, nếu không phải nhờ Monternet giúp một tay thì cái gì mà 3 cổng thông tin lớn, cái gì mà TOM, tất cả sớm đã đóng cửa hết rồi."
"Cái này cũng không sai."
Trần Quốc Thành mượn rượu nói: "Năm ngoái chúng tôi tăng lên hơn 2 nghìn vạn người dùng, phát đi một trăm triệu tin, doanh thu vượt trăm tỷ! Trăm tỷ đấy! Cậu cứ nghĩ đi, chút tiền kiếm được từ Monternet đó đủ làm được cái gì? Còn không phải là vì muốn hỗ trợ cho nên công nghiệp Internet sao.
Cái này gọi là gì, gọi là một con chim cánh cụt dùng để tán gẫu. Năm ngoái nhờ có chúng tôi mà lãi ròng hơn 10 triệu nhân dân tệ, nghe nói sắp tiêu rồi vậy mà lại được khởi tử hồi sinh."
"Cho nên mới nói ông là di động. Kim Dung có nói, hành hiệp trượng nghĩa, vì dân vì nước. Cái này là đạo của doanh nghiệp, làm giàu từ nhân dân, cùng ăn cùng hưởng, chính là người hùng của quốc gia.
Doanh nghiệp lớn có khí phách đảm đương việc lớn."
"Ài. . ."
Trần Quốc Cường bla bla. Mấy lời này có thể viết được thành tài liệu. Ông ta gật đầu nói: "Nói rất hay, miệng tiểu Diêu đúng là lưu loát, xem ra văn chương cũng không bình thường. Nếu như cậu muốn tiến thêm thì chắc chắn là có tiền đồ hơn tôi rồi."
"Người trẻ không thể thiếu được sự chỉ dẫn của các vị tiền bối, tôi vẫn chưa làm được gì đâu."
"Đừng quá khiêm tốn, người ngoài chỉ nhìn thấy những đãi ngộ của doanh nghiệp lớn mà không ai thấy được trách nhiệm họ phải gánh vác. . ."
Trần Quốc Thành một bên vuốt ve cô gái, một bên hùng hồn lên tiếng: "Chúng tôi thân là tuyến đầu của ngành càng phải chủ động gánh vác, vì nước vì dân!"
"Hay!"
Vu Hải nhiệt liệt vỗ tay, biết được lãnh đạo đã đến chỗ hào hứng nhất rồi. Người thích nói chuyện không phải là lúc nào cũng sẽ nói chuyện, phải nói đúng trọng tâm, đúng chỗ ngứa của đối phương mới được.
Ông ta vặn vẹo uốn éo, liếc nhìn Vu Giai Giai. Khá lắm, cô gái ở bên cạnh cô ta mềm nhũn hơn của lãnh đạo nhiều.
Cái công ty nát này có tài đức gì mà tụ hợp được hai vị thần tiên ngọa hổ tàng long như thế này? ? ?
Khung cảnh vui vẻ hòa thuận, hai bên đều hiểu rõ được ý đồ của đối phương. Có điều là cô gái bên cạnh Diêu Viễn không mấy vui vẻ. Khó khăn lắm mới được ngồi gần một anh đẹp trai, vậy mà anh ta chỉ quan tâm đến việc nói chuyện, chẳng sờ mó gì đến mình.
Không sờ mó thì vẫn phải đưa tôi tiền!
Lại nói, Diêu Viễn muốn sắp xếp cục diện này là để làm gì?
Thứ nhất là muốn tạo quan hệ tốt với lãnh đạo, sau này SP càng ngày càng nhiều, quan trọng nhất chính là quan hệ rồi. Thực tế là mọi người đều kiếm tiền không tuân theo quy định nào, lúc di động bị phạt, họ có quan hệ tốt thì cũng được xử lý nhẹ hơn chút.
Thứ hai là hướng đến mục đích chính của ngày hôm nay, mua tài khoản.
Đúng vậy, trực tiếp mua thông tin của người dùng di động, 200 vạn cái!
. . .
Ăn uống no say đến khoảng 10 giờ đêm.
Bình XO 12800 đó sớm đã cạn sạch, cũng không uống ra mùi vị gì nữa, sau đó lại kêu thêm vài bình rượu Thứ Nhất Đẳng, vừa uống vừa hát. Mấy cô gái chủ động làm bạn nhảy.
Trần Quốc Thành từ "Đà Linh" hát tới "Tiêu sái tẩu nhất hồi", lại hát tiếp "Mật ngọt ngào", thật ra đều vô cùng phù hợp với hơi thở thời đại của ông ta.
Nhạc hết người tan.
4 người Diêu Viễn đi rồi, người thanh niên bên phía đối phương cũng rời đi, Trần Quốc Thành và Vu Hải ở lại, tiếp tục tiết mục khác.
Gọi một chiếc taxi đi về, Diêu Viễn và Vu Giai Giai chỉ thấy mệt mỏi, còn Hàn Đào và Ngô Quân coi như được mở mang tầm mắt, hai người vẫn chưa hết hưng phấn.
Im lặng một hồi, Hàn Đào cuối cùng không nhịn được, nói: "Mấy cô gái chỗ này xinh quá, ngay cả nhân viên phục vụ cũng rất đẹp."
"Ừm ừm!"
Ngô Quân vội gật đầu.
"Thế nào, anh vẫn còn muốn thử à? Vậy thì tự tiết kiệm đi, công ty không tài trợ khoản này đâu."
"Ha ha, tôi muốn nói là. . ."
"Được rồi!"
"Thiệt mà, tôi không dám, không dám đâu!"
Hàn Đào gãi gãi đầu, nhưng trong lòng lại đứng núi này trông núi nọ, mơ tưởng viển vông.
Diêu Viễn ngáp dài một cái, dựa vào cửa sổ để gió thổi bay hơi rượu đi, tiện thể bày tỏ sự ủng hộ dành cho người anh em:
"Ai da, mận à, cũng có phải mụn cóc gì lớn đâu, xác suất trúng thưởng không lớn, bệnh một chút cần gì phải lo lắng? Chỉ là một cái mụn nước thôi mà, lần sau không cần uống thuốc nữa rồi. . ."