Ngày 12 tháng 9, trời quang đãng.
Diêu Viễn thực tập vào cuối tháng tám. Thời gian thấm thoát trôi đi, hai tuần lễ đã qua rồi. Hắn đã rời khỏi phòng quản lý đường dây nóng, bây giờ đang ở phòng phát hành, công việc là gọi điện thoại.
Đúng vậy, một phòng chuyên nhận điện thoại, một phòng chuyên gọi điện thoại.
Sáng sớm hôm nay, Diêu Viễn xuất hiện với hình tượng như thường ngày. Rất nhiều người đều đã quen với chuyện này. Ai cũng biết rằng có một thực tập sinh mới tới trông không khác gì sếp lớn.
"Hửm?"
"Bầu không khí có chút không đúng."
Khi Diêu Viễn bước vào tòa soạn, hắn đã cảm nhận thấy một chút phấn khích và sửng sốt toát ra từ các vị bất kể là nhân viên hay không phải nhân viên của các phòng ban, kèm theo các thể loại bàn tán:
"Nghe nói tổng thống nước Mỹ chết rồi à?"
"Tôi nghe nói là động đất, hình như chết chừng mấy chục nghìn người."
"Không phải Nhà Trắng bị đánh bom sao?"
"Cái gì chứ, đó là Trung tâm Thương mại Thế giới bị máy bay đâm trúng. Ôi trời, phải gọi là thảm thiết cùng cực luôn ấy!"
Ô!
Diêu Viễn bừng tỉnh, một người nhìn thấy biểu cảm của hắn thì kéo hắn vào cùng thảo luận với mọi người. Anh ta nhiệt tình nói: "Cậu cũng vừa biết đúng không? Khó tin lắm phải không?"
"Đúng vậy đúng vậy. Thần kỳ quá! Sao tự dưng lại đâm vào được!"
Diêu Viễn trả lời qua loa lấy lệ một câu, sau đó đeo túi xách đi vào phòng phát hành. Mọi người trong phòng phát hành cũng đang thảo luận sôi nổi, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Không sai, trừ đám người "Tối nay chúng ta đều là người Mỹ" ra, phản ứng đầu tiên của người Trung Quốc khi biết tin này là vui sướng cạn ly chúc mừng.
Đừng quên, chỉ hai năm trước đại sứ quán của Pháp vừa mới bị đánh bom!
Chỉ hơn năm tháng sau 81192 người đã không thể quay trở lại!
Sau khi Liên Xô sụp đổ, quan hệ Trung - Mỹ xấu đi rõ rệt. Nước Mỹ từng bước ép sát khiến cho Trung Quốc bị động khắp nơi. Mắt thấy chuẩn bị tiến vào giai đoạn chiến tranh cục bộ. Haizz, bùm một cái Trung tâm Thương mại Thế giới bị máy bay đâm rồi!
Sau khi sự kiện ngày 11 tháng 9 xảy ra, chủ tịch nước lập tức gọi điện cho ngài Bush, nhấn mạnh rằng hai nước có cùng quan điểm về chống khủng bố và cần cùng nhau duy trì hòa bình và ổn định thế giới.
Trong khi Hoa Kỳ điều chỉnh chiến lược và chuyển trọng tâm sang chống khủng bố, Trung Quốc đã có được cơ hội phát triển trong ít nhất là mười năm.
Khi may mắn gõ cửa, đúng là không thể không tin.
"Hôm nay là một ngày đẹp trời, những điều mong muốn đều có thể trở thành hiện thực. . ."
Diêu Viễn ngân nga lời bài hát. Hắn đi tới vị trí của mình, bên cạnh hắn vẫn là Lưu Vy Vy. Cô gái này tự thấy mình khá thân thiết với đối phương, cô nói: "Này, Trung tâm Thương mại Thế giới bị đâm trúng làm cậu vui đến thế cơ à?"
"Vui chứ, sao lại không vui? Đời người ngắn ngủi như thế, có chuyện vui thì phải vui chứ."
"Một ngày đảo lộn hết cả, không biết cậu đang nói cái gì nữa. Mình gọi điện thoại đây!"
"Gọi điện thoại, gọi điện thoại!"
Diêu Viễn mở máy vi tính rồi mở kho tài liệu ra. 600 nghìn lượt khách đặt báo đều ở bên trong. Dĩ nhiên khách hàng không thể nào đạt tới 600 nghìn, có một số là khách đặt đơn lẻ, một số khác là cơ quan đặt.
"Chính quyền nhân dân quận Hải Điến, người liên hệ XXX, số điện thoại liên lạc XXXX "
"Ủy ban liên đoàn thanh niên quận Triều Dương, người liên hệ XXX, số điện thoại liên lạc XXXX "
"Phòng 202, số 18 Dương Liễu Bắc Lý, quận XC, Giả tiên sinh, số điện thoại liên lạc XXX "
Một số là dùng máy bàn, một số khác thì dùng điện thoại di động. Hồ sơ được ghi chép rõ ràng rành mạch từng cái một, phía sau đều có thời gian đặt báo. Công việc của Diêu Viễn chính là gọi điện thoại cho những người sắp hết hạn yêu cầu đặt hàng trước để hỏi xem người ta có nhu cầu đặt tiếp không.
"Cơ sở tài nguyên tốt biết bao chứ, cứ như vậy để lộ cho người ngoài đúng là không nên. . ."
Diêu Viễn vừa lẩm bẩm vừa vô ý đóng gói tài liệu rồi gửi đến hòm thư của Diêu Tiểu Ba. Những tài liệu này cho dù bây giờ không dùng được thì sau này chắc chắn sẽ có lúc dùng tới.
Thật ra thì hắn muốn đến phòng quảng cáo làm việc hơn. Nhưng tiếc là phòng đó không bố trí thực tập.
Báo Trung Quốc trước kia đều là báo Đảng, báo cơ quan hay báo ngành. Sau khi cải cách mở ra mới dần dần được nới lỏng. Đến thời điểm những năm 90 đã ra đời một loại báo mới: Báo đô thị.
Đúng như cái tên của nó, loại báo này lấy người dân bình thường ở thành phố làm đối tượng chủ yếu. Nó bám sát với cuộc sống, vui tai vui mắt và có tính thương mại mạnh.
Bắt đầu từ cuối những năm 90, báo đô thị bước vào thời kỳ hoàng kim kéo dài mười năm. Vào thời điểm mức lương bình quân đầu người đạt 1800 tệ, những phóng viên xuất sắc một tháng có thể kiếm hơn 10 nghìn tệ và chi phí quảng cáo hàng năm của các tòa soạn lớn có thể dễ dàng lên đến vài trăm triệu.
Mấy khách hàng quảng cáo lớn nhất của《Nhật Báo Thanh Niên Bắc Kinh》bao gồm: Bất động sản, công nghệ thông tin và xe hơi.
Ba ngành này cũng là ba ngành có bước phát triển nhảy vọt cùng với sự phát triển của xã hội, luôn nhấn mạnh đặc trưng của thời đại. Đặc trưng của thời đại là gì? Bất kỳ ngành nghề nào đều không bao giờ đơn độc một mình, tất cả đều được liên kết với nhau.
Đến sau này báo giấy suy bại, năm nào cũng thua lỗ. Một nguyên nhân rất quan trọng chính là bất động sản cũng ế ẩm, không trả được tiền quảng cáo nên chỉ có thể thiếu nợ. Các tòa soạn cũng nợ tiền người khác, sau đó trở thành một vòng luẩn quẩn.
Nói trở lại.
Diêu Viễn lại tiếp tục làm biếng nửa ngày, buổi chiều thì xin nghỉ rồi trốn luôn. Hắn vội vàng chạy đến quán net, Diêu Tiểu Ba cũng sốt ruột muốn chết: "Xao bây giờ anh mới đến thế? Anh đúng là con rùa!"
"Nói năng tử tế, vớ vẩn anh đấm chú bây giờ!"
"Anh mà còn không đến nữa là người ta đóng cửa đấy."
"Đừng lề mề nữa, không phải anh đã gọi rồi đấy à."
Diêu Viễn lại lần nữa tìm số QQ của liên minh tin nhắn TOM. Mặc dù trước đây hắn đã từng nói chuyện với người ta, nhưng người ta căn bản không nhớ được hắn. Hắn nói thẳng: "Tôi lập một trang web, muốn gia nhập liên minh tin nhắn."
Một lúc sau, đối phương trả lời: "Được, anh gửi đi, tôi xem một chút."
Xem xét chỉ là làm cho có thôi, SP chính là dựa vào liên minh để kiếm tiền đấy!
Tiêu chuẩn thấp tới trình độ nào? Chỉ cần trang đầu của bạn không có ảnh khiêu dâm là có thể thông qua.
Quả nhiên không quá hai phút, đối phương nói: "Trang web của anh phù hợp tiêu chuẩn. Tôi sẽ gửi email cho anh, trong đó có hướng dẫn rõ ràng tỉ mỉ, anh trả lời là coi như đồng ý."
Diêu Viễn nhận được email. Hắn xem xét rất cẩn thận.
TOM bây giờ có hai dịch vụ internet cho di động. Một là dịch vụ tin tức, 5 tệ một tháng; còn lại là dịch vụ nhạc chuông và tải hình ảnh, 10 tệ một tháng.
Nhạc chuông không phải là bài hát nhạc chờ, nhạc chờ còn phải đợi hai năm nữa.
Nhạc chuông này là nhạc chuông đơn âm, chính là kiểu bíp bíp bíp, tít tít tít đó. Ba âm trở lên gọi là hợp âm, thứ này chắc chắn là mọi người từng nghe thấy rồi. Điện thoại trước đây đều lấy nhạc chuông có hợp âm làm điểm thu hút khách hàng.
Còn hình ảnh chỉ là ảnh đen trắng. Thay vì nói là hình ảnh, còn không bằng nói là icon, kiểu như một cái mặt cười hay một bông hoa hồng, cực kỳ thô sơ.
Đây chính là công nghệ điện thoại di động vào năm 2001.
Diêu Viễn đương nhiên chọn gói 10 tệ một tháng, tổng đài thu mất 15%, còn lại 30% cho bản thân, cũng chính là 2. 55 tệ.
Có nghĩa là: Nếu treo quảng cáo của TOM trên trang web của mình, chỉ cần có một người truy cập trang web bấm vào quảng cáo là hắn có thể nhận được 2. 55 tệ.
"Trang web cần có quy định gì không?"
"Không có, lúc nào cũng có thể đưa lên."
"Vậy thì hôm nay đưa lên đi. Hôm nay là một ngày đẹp trời. Còn nữa, tiền lãi có thể kết toán theo ngày không?"
"Chắc anh đang đùa rồi. Kết toàn theo ngày thì kế toán của chúng tôi chắc phải mệt đến chết mất. Có điều anh yên tâm đi, mỗi ngày tôi sẽ gửi cho các anh xem thu nhập của một ngày để các anh tiện ghi sổ sách.
Thứ này chính là để mọi người cùng nhau kiếm tiền. SP dựa vào uy tín, nếu như không uy tín thì ai chịu hợp tác với chúng tôi, anh nói có đúng không?"
"Đúng là như vậy. Nhân tiện, các anh có chắc là các anh không cấm chúng tôi gia nhập liên minh khác không?"
"Chúng tôi cấm nổi sao?"
"Haha, nói cũng đúng."
Sau đó Diêu Viễn lại tiếp tục thực hiện giao dịch với NetEase, giá cả như nhau, trước mắt chỉ có hai công ty này có liên minh tin nhắn.
. . .
Ở phía bên kia.
Diêu Tiểu Ba sốt ruột đến mức tóc bạc sắp xuất hiện rồi. Cậu ta muốn hỏi lại sợ quấy rầy Diêu Viễn. Cả người không khác gì con khỉ đít đỏ, đứng ngồi không yên. Cuối cùng, cậu thấy avatar của Diêu Viễn bắt đầu nhấp nháy bèn vội vàng mở ra. Xuất hiện hai chữ:
"Xong rồi!"
"Xong rồi?"
"Em treo quảng cáo của TOM và NetEase lên đi, sau đó là có thể vận hành được rồi. Anh tuyên truyền qua loa bên chỗ anh một chút là được."
"Thế. . . thế. . . thế là được rồi ạ?"
"Không thì sao? Thời đại thay đổi rồi. Em làm như bây giờ vẫn giống ngày xưa cần chém người để tranh giành địa bàn à!"
Phía bên này, thật ra Diêu Viễn cũng có chút kích động. Dẫu sao đây là một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước. Hoặc có thể nói hắn đã bắt đầu khởi nghiệp, đang chuẩn bị vượt lên.
Hắn lại bắt đầu ngân nga bài hát: "Hôm nay là một ngày đẹp trời, mở cửa nhà ra~ ta nghênh đón gió xuân ~ a!"