Buổi tối sau 9 giờ, trời hơi lạnh.
Diêu Viễn đi theo em gái rẽ trái rẽ phải bảy lần tám lượt, xuyên qua ánh đèn đường mờ ảo, xuyên qua từng tòa nhà cao tầng, cuối cùng đi tới một khu nhà cấp bốn.
Khu nhà cấp bốn này nằm lọt thỏm giữa những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững trên mặt đất, ánh đèn sáng choang. Trong khi đó nơi đây lại thấp hẳn xuống, cả khu nhà tối như mực, trông như một góc bị vứt bỏ ở nơi hẻo lánh.
Qua một cái sân rộng là đến một khu nhà mái ngói. Hai người đi đến trước cửa của một căn phòng. Chưa kịp đi vào, bên trong có một nam và một nữ đi ra, xem ra là vừa xong việc.
Cô gái chào hỏi vài câu với nữ nhân kia, sau đó ra hiệu cho Diêu Viễn đi vào.
Không gian bên trong cực kỳ chật hẹp. Có một cái giường lớn và một cái bàn, ngay cả ghế cũng không có. Phía trên trần nhà treo một sợi dây điện, bóng đèn tản ra ánh sáng mờ mờ.
". . ."
Diêu Viễn ngửi thấy mùi hương còn lưu lại, lại nhìn cái giường kia một chút, cảm thấy nó thật bẩn. Hắn hỏi: "Hai ngươi cùng thuê một phòng à?"
"Ừ, cùng thuê."
Cô gái khóa cửa lại, sau đó quay ra. Cô dừng lại một chút rồi hạ thấp giọng nói: "Phải đưa tiền trước."
"Ừ."
Diêu Viễn móc 50 đồng đưa ra nhưng lại lập tức rút về, nói: "Em tẩy trang đi rồi nói chuyện phiếm vài câu, 50 đồng này sẽ là của em."
"Anh không làm à?" Em gái sững sờ.
"Tâm sự trước đã."
". . ."
Cô gái cảm thấy thật kỳ lạ nên rất do dự, nhưng nhìn thấy đối phương lập tức đưa tiền ra thì vẫn quyết định đi lấy một chậu nước rửa mặt.
Diêu Viễn lại quan sát cô gái lần nữa. Mặt mũi coi như cũng dễ nhìn. Đặc biệt là làn da mịn màng và nét mặt trẻ trung. Cô gái ước chừng 20 tuổi, nhưng đôi mắt thì hơi nhỏ, lông mày cũng không được đẹp.
Hắn cũng chẳng mong chờ tìm được người nào xinh đẹp hơn. Hắn hỏi: "Em bắt đầu từ mấy giờ?"
"Bình thường bắt đầu lúc 11 giờ."
"Mỗi ngày à?"
". . ."
Cô gái không trả lời.
"Ban ngày em làm gì?"
"Ngủ."
"Là như thế này, tôi muốn tìm em để chụp một số bức ảnh, là ảnh ngoại cảnh vào ban ngày. Đại khái một ngày là có thể hoàn thành, phí dịch vụ 200. Nếu như vượt quá thời gian thì tôi sẽ trả thêm tiền."
". . ."
Cô gái càng thêm nghi ngờ. Nghi ngờ khiến cho người ta trở nên cảnh giác, cảnh giác gây nên bất an. Đó là một cảm giác bất an khi đối mặt với một sự việc mà mình không thể tượng tượng được.
Cô nhìn chăm chú vào đối phương một lúc lâu, sau đó đột nhiên trả lại 50 đồng: "Tôi không biết anh muốn làm gì nhưng tôi không muốn làm với anh nữa. Tôi cũng không cần tiền của anh, anh đi đi."
Thấy đối phương không nhúc nhích gì, cô gái có chút nóng nảy: "Tôi cho anh biết, nếu anh không đi tôi sẽ gọi người tới đấy. Anh mau đi đi!"
"Chớ khẩn trương, chớ khẩn trương!"
Diêu Viễn xua xua tay, giọng điệu nhu hòa: "Tôi không hỏi tên của em, cũng không muốn phương thức liên lạc với em. Chúng ta không có quan hệ gì với nhau. Tôi chỉ muốn thuê em để chụp một số bức ảnh thôi.
Em không cần tiết lộ bất cứ điều gì, cứ sinh hoạt như bình thường là được. Nếu như em lo lắng, em có thể gọi cả bạn bè tới. Một ngày 200, hai ngày 400, không làm ảnh hưởng đến công việc của em đâu.
Đương nhiên, quyền sử dụng bức ảnh thuộc về tôi."
Hắn lại đưa 50 đồng ra, xé một trang giấy rồi viết số điện thoại của mình lên đó: "Suy nghĩ một chút."
Nói xong, Diêu Viễn đẩy cửa ra ngoài.
Ra ngoài rồi hắn lập tức bồn chồn, đâu còn phong thái tự tin như vừa rồi nữa. Hắn lén lén lút lút chuồn ra sân, đi tới đường lớn rồi mới nhẹ nhàng thở ra: Mẹ nó, mình cũng không muốn đóng cảnh khiêu dâm đâu!
Nhìn thấy thời gian đã khá muộn, hắn đành phải về trường học trước, ngày mai lại tiếp tục hành trình thu thập tư liệu sống sau.
Hai ngày tiếp theo, Diêu Viễn không ngừng đi hóng gió và lại gặp thêm mấy em gái trẻ.
Phí gặp mặt cũng đã bỏ ra 150 tệ!
Ngày thứ ba, rốt cuộc hắn nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói có chút khàn khàn: "Alo? Chào anh, anh là người. . . người muốn chụp hình phải không?"
"Đúng vậy, em là ai?"
"Sông Lượng Mã."
"À, em đã suy nghĩ kỹ rồi à?"
"Ừ, lúc nào đi chụp?"
"Ngày mai bắt đầu, từ năm giờ sáng đến tối, em cầm theo đồ trang điểm của mình đi, bao ăn không bao đi lại, chụp xong trả tiền, em hẹn địa điểm gặp mặt đi."
Một câu mà bao hàm rất nhiều thông tin khiến cho cô gái có chút chóng mặt. Cuối cùng cô nói: "Vậy thì gặp nhau ở cửa ra vào Yến Toa đi, được không?"
"Được. Đúng rồi, em nói cho tôi biết tên của em đi."
"Cái gì?"
"Em nói cho tôi biết tên của em đi."
"Dung Dung."
"Ok, em có thể gọi tôi là Trần lão sư."
...
Năm 1992, mặt phía bắc của sông Lượng Mã khai trương trung tâm mua sắm đầu tiên liên doanh giữa Trung Quốc và nước ngoài: Trung tâm hữu nghị Yến Toa.
Nơi đây cùng với các khách sạn năm sao Kempinski, Côn Luân và Trường Thành tạo thành một khu kinh doanh hạng sang. Vào thời điểm đó, đa số những người giàu có ở thủ đô là những kẻ cặn bã, dù đang ở trong nước hay đã ra nước ngoài. Đối với người nước ngoài thì bọn họ luôn cư xử bằng thái độ ân cần tôn trọng, còn đối với người dân trong nước thì xem họ không bằng cái rắm.
Không có biện pháp, phải cho phép một bộ phận mại bản* giàu lên trước.
*Mại bản: Người chuyên làm môi giới buôn bán giữa những người kinh doanh trong nước và tư bản nước ngoài.
Tóm lại Yến Toa luôn là một trung tâm mua sắm rất cao cấp và tất cả mọi người ở 49 thành phố đều biết điều đó.
Ngày hôm sau, năm giờ.
Buổi sáng sớm của mùa thu không chói chang như mùa hè mà vẫn còn lờ mờ tối với sắc trời xanh xám.
Diêu Viễn đã sớm đến chờ sẵn ở cửa ra vào của trung tâm thương mại. Hắn đi qua đi lại, thỉnh thoảng có thể gặp phải mấy người làm ca sáng hoặc vừa hết ca đêm. Thật là ngốc nghếch khi hỏi hắn có bán hàng không?
Đậu!
Nếu có thật thì Diêu Viễn chắc chắn sẽ bán cho tên đó.
Hơn năm giờ một chút, chỉ thấy một cô gái ngập ngừng đi tới. Cô tết tóc đuôi ngựa, không trang điểm, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, kèm theo vẻ ủ rũ cùng lo lắng không yên.
"Dung Dung phải không?"
"Trần lão sư!"
"Ài, em không đưa bạn bè đến cùng à?"
". . ."
Cô lắc đầu. Diêu Viễn cười nói: "Không cần lo lắng, ban ngày ban mặt tôi có thể làm gì được em chứ. Dù sao cũng đã đến rồi, hãy cứ yên tâm đi chụp ảnh với tôi đi.
Chúng ta chụp mấy tấm phía dưới Triêu Dương trước đi, tiếp đó sẽ đi ăn sáng. Đúng rồi, em có mang đồ trang điểm đến không?"
"Có mang!"
Dung Dung cho hắn nhìn bọc nhỏ của mình.
"Vậy thì trang điểm trước đã. Khả năng make up của em thật sự là thảm không nỡ nhìn. Hãy trang điểm theo tôi hướng dẫn nhé."
Diêu Viễn tuy rằng không biết bắt đầu từ đâu nhưng hắn đã thấy nhiều rồi. Thậm chí hắn còn từng ngủ cùng mấy nàng hot girl nữa ấy chứ. Hắn chỉ trỏ nói:
"Lông mi của em khá ngắn, cần phải kéo dài ra. Tô hơi nhạt một chút, giống như Crayon Shin-chan ấy. Tiếp đó uốn cong một chút, thêm một chút nữa. Có biết thế nào là lông mày lá liễu không?"
"Muốn biến mắt nhỏ thành mắt to hơn thì kẻ mắt là quan trọng nhất. Kẻ dọc từ trong ra ngoài một chút, phần đuôi kéo dài ra phía ngoài, rồi hất lên. Đúng đúng!"
Dung Dung mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn. Sau vài lần, cuối cùng cô cũng trang điểm xong.
Diêu Viễn lại nhìn quần áo của cô, bình thường rất tự nhiên. Hắn nói: "Đi thôi, đi đến bờ sông chụp ảnh."
Cảm giác tồn tại của sông Lượng Mã ở Bắc Kinh khá thấp, thường không được ai quan tâm chăm sóc. Bèo và cỏ dại mọc um tùm, mùi hôi thối nồng nặc. Mấy năm trước chính quyền mới bắt đầu xử lý, hai bên được dọn sạch bùn lắng và cỏ dại, bên trên được lát một số gạch đá.
Trên sông có một con tàu du lịch nhỏ đậu ở đó. Con tàu này là một quán bar, mở cửa cho đến khoảng Thế vận hội Olympic năm 2008.
Với tư cách là người làm trong lĩnh vực truyền thông, Diêu Viễn có kỹ năng chụp ảnh rất tốt. Hắn chỉ huy cô gái: "Trước tiên em hãy đi dọc theo bờ sông đi. Chắp tay sau lưng, cúi đầu xuống. Tôi sẽ chụp vài tấm trước."
Hắn bấm chụp vài tấm hình nhưng cảm thấy không ổn. Suy nghĩ một chút rồi nói: "Em hãy xắn ống quần lên đi."
"Cái gì?"
"Xắn đến đầu gối ấy, xõa tóc xuống."
Chân tay Dung Dung luống cuống không biết làm thế nào. Đối với cô đây là một công việc mới toanh. Cô làm theo sự chỉ dẫn của hắn, tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác bước đi bên bờ sông. Đi lên rồi lại đi xuống, đi tới rồi lại đi lui.
Từ đầu đến cuối đều không đạt yêu cầu.
"Cười đi!"
"Em không biết cười sao?"
"Tôi nói em không được cau mày, em phải cười tươi như ánh mặt trời ấy. Em nghĩ rằng ánh mặt trời thật rực rỡ và thế giới thật tươi đẹp thì tâm trạng của em tự nhiên cũng sẽ thấy thoải mái vui vẻ!"
Khi Diêu Viễn nhập tâm vào công việc thì thực sự rất đáng sợ.
"Em em. . ."
"Em cái gì mà em? Đã mất rất nhiều thời gian rồi, mặt trời cũng sắp biến thành hoàng hôn rồi!"
"Em không cười nổi."
Dung Dung cúi đầu.
". . ."
Diêu Viễn dừng lại, im lặng một hồi rồi lại bắt đầu quát:
"Vậy em cứ nghĩ rằng trời chuẩn bị mưa rồi, hôm nay cái rắm gì cũng không phải làm, tôi đưa không cho em 200 tệ. Ngày mai trời có tuyết, rồi sẽ có mưa đá, ngày kia nữa cả ông mặt trời cũng sẽ rơi xuống . . . Em kiếm được nhiều tiền, khám bệnh cho bố mẹ, khám bệnh cho bà nội em, cho em trai em đi học, để cho chính bản thân em được đi học. Nhà em xây nhà lớn có ba phòng, mọi người trong thôn đều ghen tị với em. Nhóm thanh niên trong thôn xếp hàng mười dặm theo đuổi em, tương lai em sẽ có một cuộc sống rất tốt. . . "
". . ."
Lúc đầu Dung Dung cảm thấy rất ngạc nhiên, sau đó biểu cảm trở nên khác thường. Cô dở khóc dở cười. Cô cố nhịn vài giây, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.
Diêu Viễn vội vàng chụp hình. Lách cách lách cách, máy ảnh chớp lấy từng khoảnh khắc. Anh không biết cô gái này tên là gì, cũng không biết câu chuyện thương tâm đằng sau cô.
Niềm vui và nỗi buồn của mỗi người đều không giống nhau, nhưng lòng hắn như được sưởi ấm.