Thẩm Hướng Đông là một quản trị viên của trang web cá nhân.
Ông ta bắt đầu làm việc từ năm 2000, có thể nói là kinh nghiệm phong phú.
Lúc mới vào làm, Internet không có nhiều phương pháp để thu được lợi nhuận. Những người làm quản trị viên càng không kiếm được bao nhiêu. Bọn họ đều treo mấy cái quảng cáo của trang web khác, nhờ vào lượt nhấp chuột để kiếm chác chút tiền lời ít ỏi.
Thứ hay treo lên nhất là mấy quảng cáo sản phẩm thường dùng, do đó còn có một tên gọi khá là chuyên nghiệp khác: liên mình sản phẩm gia dụng.
Đại khái khoảng cuối năm ngoái, Thẩm Hướng Đông phát hiện trang web của một vài người bạn treo quảng cáo tin nhắn của TOM và NetEase, mỗi tháng có thể thu được mấy nghìn đến gần vạn. Thấy thế, ông ta không khỏi động tâm.
Ông ta có một trang web chính và một đống trang rác. Thành tích tốt nhất của trang web chính là xếp thứ 4000 trên toàn thế giới, trong cộng đồng cũng có một chút danh tiếng.
Cho nên đến năm nay, thỉnh thoảng ông ta lại nhận được lời mời của một số SP mời ông gia nhập liên minh SMS. Nghe ngóng trong cộng đồng đều là danh tính của TOM tốt nhất, ông ta vốn định gia nhập TOM, nhưng ai biết được hai ngày sau lại có chỗ khác đến tìm.
Tên rất lạ, 91.
"Thật sự là ăn chia 5-5 à?"
"Còn thật hơn chữ thật nữa ấy chứ! Cái mà liên minh SMS làm chính là chữ tín, chúng tôi sẽ không gạt ông đâu. Hơn nữa ông còn có thể kéo thêm người, thêm được một người, mỗi ngày sẽ chia cho ông thêm một đồng."
Thẩm Hướng Đông lại càng động tâm hơn. Còn chưa hết, đối phương hỏi tiếp trên QQ: "Đúng rồi, sinh nhật của ông là ngày mấy?"
"Cái gì?"
"Chúng tôi có một combo đãi ngộ phúc lợi đầy đủ cho các trưởng trạm khi gia nhập liên minh SMS, bao gồm gói quà nghỉ lễ, gói quà sinh nhật, du lịch cuối năm. . . v. . . v. . ."
Không sai, Diêu Viễn đã phát triển rồi. Hắn chính là một trong những người khởi đầu làm liên minh SMS. Bây giờ hắn là SP rồi vì vậy hắn đương nhiên có tư cách làm. Không những làm được mà còn muốn làm cho đồng nghiệp phải tức chết!
Thẩm Hướng Đông không hiểu tính toán của người trọng sinh như Diêu Viễn, ông ta chỉ cảm thấy đối phương khá quyết liệt.
Điều kiện thế này thì còn chần chừ gì nữa? Đương nhiên là đồng ý rồi!
Kết quả là Thẩm Hướng Đông đã chính thức gia nhập vào liên minh SMS của công ty 91. Đối phương lập tức phát ngay một số hiệu quảng cáo. Ông ta treo lên trang web của mình rồi xem thử:
"Phòng trò chuyện âm thanh trong cùng thành phố lớn nhất Bắc Kinh!"
Ông ta gãi gãi đầu, không kìm được bèn ấn vào đó.
...
Vì để tuyên truyền cho phòng trò chuyện, Diêu Viễn bỏ ra không ít công sức.
Ngoài phát quảng cáo cho các nền tảng khác, hắn còn đấu giá xếp hạng trên Baidu, còn mua vị trí đề cử ở hao123, hơn nữa còn có liên kết liên minh dẫn lưu, tiếp cận từ nhiều hướng, không lo không thu hút được nhân khí.
Còn một điều chưa đủ, đó là hắn vẫn là trang web địa phương, chỉ có thể kiếm được khách hàng hoạt động trong thành phố.
Trong văn phòng.
Diêu Viễn đeo tai nghe và gõ bàn phím, miệng hỏi: "Hàn Đào, có gì mới không?"
"Đều bình thường, đã có hơn 7000 người online rồi, haha, không uổng tiền nâng cấp server."
"Mọi người cực khổ một chút, chịu khó kiêm chức quản trị viên một thời gian. Tôi có thời gian sẽ phỏng vấn thêm người mới."
"Lãnh đạo Diêu, phòng trò chuyện vẫn phải dùng quản trị viên để liên kết à?"
"Phòng trò chuyện của chúng ta không giống như người khác, quản trì viên còn có chức năng là người chủ trì. . . Ài, mấy người các anh đặt tên kiểu gì vậy, chẳng có tí đặc sắc nào, sửa lại đi."
"Sửa thế nào?" Hàn Đào dò hỏi.
"Phong cách cần phải thống nhất, tôi nghĩ là. . ."
Diêu Viễn hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân đó, nói: "Hàn Đào, anh đặt tên là Tiểu Cường đi."
"Ngô Quân, anh tên là A Tân."
"Đỗ Xuân Dương, cậu tên là Đại Đoàn Kết."
"Lãnh đạo Diêu, anh tên là gì?"
"Tôi tên là Đêm Mưa Đem Đao Không Đem Dù."
"Ài, cái tên này hay đấy!"
Tiểu Cường tán thưởng.
"Ừm, rất ý nghĩa." A Tân đồng tình.
"Hơn nữa còn rất đẹp trai!"
Đại Đoàn Kết gật đầu lia lịa.
"Đương nhiên rồi. Đây có thể nói là tập hợp đủ mọi tinh hoa của nhân gian, điên đảo chúng sinh, người người khao khát."
Diêu Viễn đưa ra kết luận cuối cùng. Mấy lời đó của hắn chỉ có bản thân hiểu. Biểu cảm thì thần bí khó lường còn mang theo chút văn chương bóng bẩy, trong tay cầm cái quạt phe phẩy như một tiên ông.
"Làm việc! Làm việc!"
...
Qua hết Tết âm lịch.
Giang Siêu lại lớn thêm 1 tuổi.
Cậu ta đã có thể vỗ ngực tự xưng mình là một dân mạng thâm niên rồi.
Vừa vào năm học mới được mấy ngày, tên nhóc này lại kéo thêm vài anh em đi đến tiệm net bắt đầu thâu đêm, luyện "Truyền kỳ" hết hiệp này đến hiệp khác và đương nhiên là không quên câu lạc bộ Hẹn Hò.
Lên mạng như là một thói quen và trang web thường truy cập sẽ rất khó mà bỏ được. Nếu như trang web này cứ không ngừng tạo thêm nhiều sức hấp dẫn thì chắc chắn cậu sẽ là người dùng trung thành.
Giang Siêu lên trang Câu lạc bộ Hẹn Hò ngoài việc muốn vun đắp tình cảm với đám anh em thân quen trên mạng thì việc quan trọng hơn là công năng thực tế.
Ví dụ như kì nghỉ lễ này ắt sẽ có rút thưởng, được các ưu đãi như phần món ăn, vé xem phim giảm giá hay vé xem tướng thanh. Cậu ta đều cảm thấy những thứ này rất cần mua. Trước Tết Nguyên Tiêu trang web lại tổ chức một đợt, nhưng bản thân lúc đó vẫn chưa vào học nên chỉ có thể ở nhà ngóng nhìn từ xa.
Dù sao bất kể như thế nào, Giang Siêu lần đầu tiên phát hiện ra lên mạng ngoài việc giải trí và thu thập tin tức thì còn có các công năng phục vụ cho cuộc sống.
Nếu đặt vào đời sau, một dân mạng bình thường nào đó cũng có thể nói ra được đạo lí này. Nhưng trong thời đại này, rất nhiều người đều không hình dung ra được điều đó, chỉ có một loại cảm giác mơ hồ:
"Ài, thứ đồ này thật là hữu ích."
Giờ phút này, Giang Siêu lại thử lên câu lạc bộ, bởi vì hai ngày nay không lên được, thông báo là phải nâng cấp hệ thống. Cậu ta nhấp chuột thử mở trang web ra và phát hiện có thể lên lại được rồi. Cậu ta cẩn thận xem xét và không khỏi kinh ngạc.
Lần này thay đổi quả thật rất lớn. Kiểu dáng và hình thức đều mới hết, giao diện cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Ở vị trí dễ thấy nhất có một quảng cáo: Ra mắt phòng trò chuyện âm thanh!
Ồ!
Giang Siêu hăng hái. Cậu ta cũng mới biết về kiểu trò chuyện này. Đang lúc hưng phấn, cậu ta lập tức bấm vào phòng và thấy được mấy loại phòng trò chuyện: Cuộc sống sinh viên, Nam nữ đô thị, Ăn uống chơi bời. . .
Cuối cùng còn có một đề mục rất lớn có màu đỏ thẫm: Chuyên môn chửi bóng chửi gió!
Còn có một dòng nhắc nhở khác: Chuyên môn chửi bóng chửi gió chỉ đến để chửi, còn lại đều đá ra ngoài.
Nếu như là người thạo nghề chắc chắn sẽ nhìn ra được chuyện mờ ám ở bên trong. Bình thường phân loại của phòng trò chuyện sẽ liên quan đến các kiểu như "thanh xuân vườn trường", "năm tháng xanh tươi" bình thường của học sinh, chứ sẽ không chỉ hướng về một nhóm người.
Mà "cuộc sống đại học" ở trong đó lại chỉ hướng về các sinh viên mà thôi.
". . ."
Giang Siêu nhấn vào Chuyên môn chửi bóng chửi gió và đeo tai nghe lên. Chưa đến 5 giây đã vào được rồi. Khá lắm, số người bên trong vượt quá dự liệu, cảm xúc dâng trào vượt ngoài mong đợi, phim Bắc Kinh bay vèo vèo như những lưỡi đao.
"Tố chất, chú ý tố chất đi!"
Tính cách của Giang Siêu khá mềm yếu. Cậu ta cảm thấy chửi bóng chửi gió như này chẳng thú vị gì, vì vậy lại ấn vào "Cuộc sống sinh viên". Trên đó lại hiện ra một cái nhắc nhở, viết rằng "Kiến nghị dùng tên trường + định dạng tên trên mạng, có thể tìm được bạn cùng trường một cách nhanh chóng. . ."
Phía dưới hiện ra hai ô, "Điền tên" và "Bỏ qua".
Giang Siêu nghĩ một lát rồi nhấn vào "Bỏ qua". Màn hình chuyển một cái, tiến vào phòng trò chuyện. Bên phải hiện ô để tên của mình trong phòng trò chuyện, bên trái là danh sách những người đang tham gia, có đến 500 người.
Còn có một cái "Cướp lúa" chưa bắt đầu.
Cậu ta chú ý đến cái tên phía trước mình, có một huy chương màu vàng nhỏ, là chứng nhận hội viên.
"Ơ, thống nhất mở cửa đón người đây mà, khó trách nhiều người như vậy."
Giang Siêu theo bản năng có chút không vui. Hội viên đều như thế, chỉ cần thấy người khác giống với mình thì lập tức cảm thấy làm hội viên có ích gì chứ? !
Ở đầu bảng tên của những người đang tham gia là quản trị viên của phòng trò chuyện.
Tên có hơi dài "Đêm Mưa Đem Đao Không Đem Dù".
Người anh em này thử cướp lúa, sau đó bắt đầu nói chuyện. Là một giọng nam rất hay, hắn nói: "Chào mọi người, hôm nay là ngày đầu tiên trang web bắt đầu khai trương trở lại, có nhiều bạn đến tham gia như vậy, vô cùng cảm ơn.
Có người đã từng tham gia phòng trò chuyện rồi, có người thì chưa. Vậy nên tôi thống nhất quy định lại một chút, lát nữa sẽ đếm ngược 5 giây, mọi người nhấn F5, nhớ là nhấn F5 để cướp lúa, sau đó xếp hàng nói chuyện, mỗi người ấn định 2 phút.
Mọi người có thể giới thiệu đôi nét về bản thân, nói một chút về yêu cầu kết bạn hoặc là những chuyện lý thú khi đi học, giới thiệu trường của mình, thậm chí là mắng trường cũng được.
Trong một trường học có thể đoàn kết yêu thương, cũng có thể ghét bỏ lẫn nhau, nhưng cấm không được sỉ nhục quá đáng hay chửi bậy, chửi thề. Nếu vi phạm thì sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, còn muốn mắng người thì phòng Chuyên môn chửi bóng chửi gió luôn sẵn sàng mở cửa đón tiếp các bạn.
Cuối cùng nói một chút về tên gọi. Trong lúc nói chuyện các bạn cũng có thể thay đổi. Tôi kiến nghị là nên để tên trường học + nickname trên mạng, nhưng trên tinh thần tự nguyện. Được rồi, chuẩn bị đếm ngược~"
"5, 4, 3, 2, 1!"
Giang Siêu ấn phím F5 ngay lập tức, quả nhiên đã giành được hạng nhất. Khi thật sự giành được rồi lại chẳng biết nói gì. Cậu ta ho hai tiếng, nói: "Chào mọi người, tôi là sinh viên năm nhất trường Bắc Hàng. . ."
Vừa nói dứt lời liền nhìn thấy phía bên trái của phòng trò chuyện hiện ra hàng loạt tin nhắn:
"Tôi cũng Bắc Hàng nè, tôi năm 2. . ."
"Ơ, học đệ à, có đẹp trai không? Tôi là học trưởng nè."
"Bắc Hàng báo danh."
"Ai Bắc Hàng đến điểm danh cái coi nào!"
Cuối cùng có một người nhắn: "Bắc Hàng cút đi, Bắc Lí Công tập hợp!"
Giữa các trường đại học với nhau thường sẽ có kẻ thù truyền kiếp trong cùng một thành phố. Kẻ thù truyền kiếp này cũng không phải là kẻ thù thực sự mà là về danh tiếng, học vấn hay việc làm. . . Sự cạnh tranh lớn nhất chính là so sánh.
Ví dụ như Thanh Hoa và Bắc Đại, Trung Hí và Bắc Điện.
Bắc Hàng và Bắc Lí Công cũng vậy.
Người anh em Bắc Lí Công này giơ tay hô lớn. Quả nhiên có mấy người bạn học xuất hiện, bắt đầu đấu đá lẫn nhau.
Khốn khiếp!
Ngay cả người đàng hoàng như Giang Siêu cũng thấy nóng máu. Cậu ta xắn tay áo lên chuẩn bị nhập cuộc.