Giang Siêu tặng một quả bình an, lập tức lại nhảy ra một bảng xếp hạng. Trên đó viết: "Vua nhân khí Giáng Sinh!"
Hạng nhất: Nhấc Nhẹ Đuôi Váy 1021
Hạng nhì: Bước Nhảy Nhẹ Nhàng 763
Hạng ba: Sunshine Girl 564
Náo nhiệt vậy sao?
Giang Siêu hơi ngạc nhiên. Quay trở lại thanh tiến trình, nhiệm vụ thứ hai chính là tặng một quả bình an, hoàn thành xong thì nhận được một phần quà:
[Bản đồ chỉ dẫn mua đồ hẹn hò ngày Giáng Sinh và đêm giao thừa. ]
Tùy ý nhìn lướt qua, hóa ra là giới thiệu một số địa điểm tham quan mùa đông ở Bắc Kinh, thông tin về buổi biểu diễn, quán bar, chương trình khuyến mãi ở trung tâm mua sắm,. . .
"Ài, những thông tin này có thể hữu dụng với người khác, nhưng vô dụng với mình."
Cậu ta thể hiện trái tim mình đã nguội lạnh. Giờ phút này thanh tiến trình đã chạy được gần nửa, đi tới nhiệm vụ thứ ba: "Thu thập cùng những người bạn hội viên của mình có thể được hai tấm vé xem phim với giá rẻ bất ngờ."
Uây!
Vé xem phim này!
Giang Siêu rung động. Mặc dù cậu là người miền nam nhưng lại rất thích những bộ phim chiếu trong dịp năm mới của Phùng Tiểu Cương. 《 Đại Uyển 》 đã được công chiếu vào ngày 21 rồi, xem trailer rất hấp dẫn. Cậu đang chuẩn bị dành thời gian đi xem đây.
"Ê ê!"
Cậu ta vỗ vỗ người bạn bên cạnh, nói: "Lên câu lạc bộ đi."
"Để làm gì?"
"Có một hoạt động, nhanh lên nhanh lên!"
Người bạn không còn cách nào, lập tức đăng nhập vào câu lạc bộ, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ thứ ba. Hai người bọn họ đều là hội viên, dứt khoát xem cả nhiệm vụ thứ tư:
"Mời thêm một hội viên mới gia nhập, có thể nhận được món quà cuối cùng của lễ Giáng Sinh: gói combo bữa ăn hai người giá gốc 128, giá hiện tại 48, cực kỳ đáng giá!"
Chậc!
Giang Siêu không có hứng thú với thứ này, nhưng cậu bạn bên cạnh lại có bạn gái, cậu ta đang vui vẻ chuẩn bị gọi điện thoại thì bị Giang Siêu giữ lại.
"Gọi điện cho người yêu cậu à?"
"Ừ!"
"Bảo cô ấy đăng ký hội viên á?"
"Sao thế? Có 10 đồng thôi, hợp lý quá còn gì!"
"Cậu mẹ nó có phải là đồ ngu không thế? Để cho người yêu biết cậu kết bạn hẹn hò ở chỗ này, cậu cứ ngồi chờ chia tay đi là vừa!"
"Vãi cứt! Sơ ý rồi sơ ý rồi!"
Người bạn sợ hết hồn, nhưng lại rất muốn có bữa ăn đó. Mò mẫm một lúc, đột nhiên bắt gặp một người anh em cũng đang online: "Này này, chuyện khẩn cấp, giúp tôi đăng ký một gói hội viên với, hôm nay chơi suốt đêm tôi mời!"
". . ."
Giang Siêu trợn mắt, phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến ví tiền của mình thôi!
Bất kể thế nào, nhiệm vụ của cậu bạn này đã hoàn thành, phía sau còn có nhiệm vụ thứ năm nhưng không có nội dung gì, chỉ có hình một chiếc khóa rất to, hiển thị: "Mở vào ngày 25 tháng 12!"
"Trang web này càng ngày càng có nhiều chiêu trò."
Giang Siêu bĩu môi một cái, tiếp tục lật xem. Vào xem bảng tin hệ thống, lâu lắm không vào phát hiện nhiều người hơn trước, nhưng người dùng ở những vùng khác ít đi rồi, bạn bè ở Bắc Kinh lại tăng cực nhanh, không hiểu tại sao lại như vậy.
... . . .
Chớp mắt đến ngày 24, đêm Giáng Sinh.
Giang Siêu hết giờ học. Cậu ta đưa theo một người anh em tìm đến Rạp Chiếu Phim Lễ Đường Địa Chất. Người anh em một mực hỏi: "Có được không thế? Có được không thế? Đừng để bị đuổi ra ngoài nhá, như vậy thì mất mặt lắm!"
"Câu lạc bộ kia ổn phết mà, không đến nỗi lừa đảo đâu. Không được thì mua vé giá bình thường thôi, dù sao mình nhất định phải xem."
Hai người vào cửa, đến chỗ lễ tân.
Giang Siêu móc điện thoại di động ra, hỏi: "Xin chào, có phải có thể dùng cái này mua vé với giá ưu đãi không?"
". . ."
Bà cô lễ tân hạ mí mắt, cọc cằn nói: "Thứ gì mà đòi mua vé giá ưu đãi, ở đây không có vé giá ưu đãi!"
"Nhưng mà phía trên này nói là có thể mua mà?"
"Ai nói thì đi tìm người ấy mà mua!"
"Bà có thái độ gì vậy, nói chuyện kiểu gì đấy?"
"Tôi nói chuyện thế nào? Cậu cầm cái điện thoại di động rách này ra vẻ cái gì? Sợ người khác không biết cậu không có điện thoại đúng không? Tôi nói cho cậu biết đây là Bắc Kinh. . ."
"Ấy, xin lỗi xin lỗi!"
Quản lý Vương vội vàng chạy tới. Ông ta mồ hôi nhễ nhại, trong lòng thầm mắng mẹ nó nhưng ngoài miệng thì cười xòa: "Đây là phần việc mới, chúng tôi còn chưa quen, tôi xử lý cho anh ngay đây."
Giang Siêu nhún nhún vai, không truy cứu, chỉ cầm vé chờ đợi.
Bà cô không quan tâm, tiếp tục cắn hạt dưa. Quản lý Vương liếc bà ta một cái, không còn cách nào khác! Đây là rạp chiếu phim trực thuộc bộ và ủy ban, nhân viên bán hàng đợt đầu còn chưa nghỉ việc, toàn là đống tật xấu khắp cả nước đều có.
Ông ta được gọi là quản lý nhưng thật sự không quản được bà cô này, người ta có quan hệ.
...
Bên kia, vườn Bách Hương.
Đại tỷ đã đau khổ chờ đợi từ lúc mở cửa buổi trưa, mong đợi khách khứa đầy quán. Kết quả chẳng có gì thay đổi, vẫn chỉ có từng đấy người, chỉ có thể thầm an ủi bản thân ở trong lòng: Không sao không sao, hôm nay là thứ hai, không có nhiều người đến ăn cơm như vậy.
Sau đó đến buổi chiều, không có người. Trời tờ mờ tối vẫn không có người. Đã đến giờ cơm chiều mà vẫn không có ai vào.
"Toàn là nhảm nhí!"
"Tôi biết ngay tên tiểu tử kia chắc chắn là kẻ lừa đảo!"
"Tin nhắn cái gì chứ, vừa nghe đã thấy không đáng tin!"
Bà chị này vô cùng khó chịu, may là mình cũng không bỏ ra cái gì, chẳng qua là mất công mong đợi.
Chính vào lúc này, cửa bị kéo ra. Tấm rèm bông dày được vén lên. Một nam và một nữ đi vào, trên tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt không quá chắc chắn.
"Xin chào, xin hỏi chỉ có hai vị đúng không ạ?" Phục vụ đi đến tiếp đãi.
"Ờm. . ."
Người đàn ông chính là Tiểu Mạc. Cậu quơ quơ điện thoại di động, bên trong là một đoạn tin nhắn, hỏi: "Cái này, cái này, có combo đồ ăn đúng không?"
"Com. . ."
Phục vụ còn chưa nói xong đã bị đại tỷ đẩy sang một bên.
"Có! Có! Các bạn xem tin nhắn tới đúng không?"
"À đúng, nói có mã xác nhận."
Tiểu Mạc đứng ở trước quầy, đưa điện thoại di động qua. Đại tỷ nhìn một cái, bốn con số: "2333."
Đối chiếu với trên cuốn sổ của mình, chính xác!
"Mời hai vị vào trong, phục vụ rót trà cho khách!"
"Chờ một chút, thức ăn lên ngay bây giờ!"
"Vâng được được!"
Đôi bên đều không quá thành thạo, có chút thấp thỏm cảm nhận cách đặt bàn mới mẻ này.
Ngồi được một lúc, thức ăn còn chưa lên, lại có một đôi tình nhân bước vào. Đôi này cũng không chắc chắn, hỏi: "Ở đây có combo bữa ăn phải không?"
"Đúng đúng, cho tôi xem mã xác nhận."
Đại tỷ một lần lạ hai lần quen, bắt đầu nhiệt tình tiếp đãi.
Lại qua một lúc, thức ăn lên bàn. Tiểu Mạc nhìn một cái, có thịt có rau, có món xào có món hầm lại nhiều thịt, đầy đủ đến bất ngờ. Cậu ta nhất thời cảm thấy hài lòng.
Vợ cậu cũng gật đầu một cái: "Không cần biết giá gốc là bao nhiêu, dù sao cả một bàn ăn này cũng khá vừa túi tiền."
Đại tỷ trước kia từng làm tổ chức sự kiện. Tổ chức sự kiện quan trọng nhất chính là thực đơn. 200 đồng một bàn cũng có thể làm, 2000 đồng một bàn cũng có thể làm, xem khách hàng muốn chọn món gì thôi.
Set đồ ăn như thế này nhất định phải có một món nhiều thịt, cũng chính là món chính.
Món chính đặt lên bàn một cái, thị giác và tâm lý cũng coi như cân bằng rồi.
Dĩ nhiên cũng nhờ phúc của thời đại. Không giống đời sau, số lượng ít, chất lượng kém, thái độ còn không tốt, giống như mua theo nhóm thì sẽ kém người khác một bậc vậy, phục vụ đều không muốn tiếp đãi.
"Chào mừng quý khách, mời hai vị vào trong!"
"Mời hai vị vào trong!"
Hai vợ chồng Tiểu Mạc đến tựa như mở ra nút thắt nào đó. Toàn bộ thời gian sau đó, hết đôi tình nhân này đến đôi tình nhân khác tìm tới cửa.
Đại tỷ hưng phấn, bắt đầu từ vô cùng kích động rồi đến hoảng hốt trong lòng.
"Chào mừng quý khách, hai vị. . ."
Phục vụ khựng lại, vãi thật hết chỗ ngồi rồi!
Làm sao đây?
Đã bao giờ gặp phải tình huống như vậy đâu!
"Xin lỗi hai vị, trước mắt chúng tôi hết chỗ rồi. Nếu như các vị không ngại thì có thể chờ một chút."
"Hả? Hết chỗ rồi á?"
"Đi từ xa đến đây mà còn hết chỗ, nhiều chuyện thật đấy."
"Thật ngại quá, xin lỗi!"
"Này này, chỗ kia có bàn!"
Thật may, vừa vặn có một bàn khách ăn xong tính tiền, người phục vụ vội vàng đưa khách đến đó. Còn chưa kịp thở phào, rèm cửa được vén lên, lại một đôi nữa tới.
Đậu xanh! Tha cho tôi đi mà!
Giữa mùa đông, có người đồng ý chờ, có người không muốn. Trong tiệm giống như một cái nồi đun sôi đột nhiên nóng lên.
Người trên đường đi qua, nhìn vào bên trong một cái đều hơi có vẻ ngạc nhiên: Quán này làm ăn tốt như vậy à?
Ông chủ của một quán cơm khác cách đó không xa trực tiếp chạy đến. Ông ta thò đầu vào cửa nhìn đại tỷ bận đến nỗi chân không chạm đất, vừa hâm mộ lại buồn bực. Ông ta tiện tay ngăn lại một khách hàng.
"Người anh em, hôm nay có hoạt động gì sao?"
"Không có."
"Vậy sao lại nhiều người thế?"
"Chắc là đều vì tin nhắn mà tới đấy!"
"Tin nhắn gì?"
Người ta không muốn nói nữa, ông chủ gấp đến gãi đầu gãi tai.
"Tính tiền!"
"Tính tiền!"
"Được rồi, chúng ta đi qua đi."
Tiểu Mạc kéo vợ chen qua những vị khách đang chờ đợi, trực tiếp nhét tiền vào tay: "Trả tiền rồi nhé!"
"Này này!"
Cũng không biết đại tỷ có nhìn thấy hay không, dù sao ai nói gì thì cứ gật đầu.
Hai người đi ra, gió lạnh thổi đến, không khí oi bức tản đi rất nhiều. Người vợ đi được một lúc, đột nhiên nói: "Không cần đem theo phiếu ưu đãi hay gì đó mà chỉ cần cầm điện thoại di động là được, tiện thật đấy."
"Ừ, đúng là tiện thật, lần sau lại tới nữa."