Trang web bán vé bắt nguồn từ sự phát triển mạnh của thị trường điện ảnh và nghệ thuật biểu diễn. Thói quen tiêu dùng thay đổi dần, thanh toán điện tử ngày càng phổ biến.
Những trang web đầu tiên như Damai. com được thành lập vào năm 2004, nhưng vào khoảng năm 2008, các trang web bán vé mới trở nên phổ biến. Một số được kết hợp với mua theo nhóm, chẳng hạn như Maoyan Movies, trước đây là Meituan Movies.
So với những nhân vật chính trọng sinh mà khi mới bảy, tám tuổi hay mười hai, mười ba tuổi đã có thể tính toán những pha động trời vô cùng trâu bò thì Diêu Viễn chỉ hờ hững đưa tay ra, kém quá xa.
Mới nghỉ lễ Quốc khánh mấy ngày mà đã muốn đi làm lại rồi.
Thành thật mà nói, nếu bố mẹ không phải muốn nhìn thấy tấm bằng tốt nghiệp thì hắn sẽ không quan tâm đến nhiệm vụ thực tập mà đã sớm rời đi rồi.
Đó là tư tưởng truyển thống. Ngày nay hiếm khi thấy sinh viên đại học bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Trong mắt các bậc phụ huynh việc đó là nhảm nhí. Không giống như chính phủ sau này khuyến khích khởi nghiệp. Vì sao lại khuyến khích ấy hả? Hàng năm có hàng trăm triệu sinh viên tốt nghiệp và rất khó tìm được việc làm.
Ngày 5 tháng 10, tại tòa soạn báo.
Một số tờ báo sẽ tạm ngừng xuất bản trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh. Những tờ báo không tạm ngừng xuất bản cũng sẽ giảm số trang. Do không có nhiều tin tức nên các phóng viên sẽ luân phiên nhau với quy mô lớn để giành lấy khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này.
Đương nhiên, ngày 5 đã bắt đầu công việc. Vào ngày bắt đầu làm việc trở lại đầu tiên, Diêu Viễn đã đến bộ phận Tin tức Giải trí để báo cáo.
Tổng cộng có năm người, ba nữ và hai nam. Kiếp trước hắn chưa từng giao thiệp với phòng Tin tức Giải trí. Hôm nay hắn vừa bước chân vào đã cảm thấy bầu không khí khác hẳn những phòng ban khác.
"Ồ, người bên phòng đặt hàng đến rồi."
"Vẫn có người đến bộ phận của chúng ta để thực tập à, kỳ lạ kỳ lạ!"
"Cậu tên là Diêu Viễn đúng không? Tôi cứ cảm thấy rất quen tai."
"Ồ, " Bên A và Bên B ", Cát Càng diễn vai gọi là Diêu Viễn phải không?"
"Đúng vậy, nhưng anh ấy đẹp trai hơn chú Cát nhiều."
Chủ nhiệm phòng này tên là Vu Giai Giai, ngoài 30 tuổi, là người nhiệt tình và có năng lực. Cô thay mặt bộ phận bày tỏ sự hoan nghênh và nói đùa: "Tư lệnh Diêu, có muốn nói vài lời không?"
Diêu Viễn vừa nhìn thấy bầu không khí cũng đã lên đến đỉnh, hắn lớn tiếng nói: "Tôi ở phòng đường dây nóng lưu lạc sang đây, tôi đã từng bị tổn thương ở bộ phận phát hành. Tôi hy vọng được hưởng thụ đãi ngộ theo quốc tang!"
"Good!"
Vu Giai Giai giơ ngón tay cái lên: "Từ nay chính là người một nhà rồi!"
Nói rồi cô lôi kéo Diêu Viễn, giới thiệu công việc cho hắn một cách đơn giản và rõ ràng: "Ba nhiệm vụ, một là phỏng vấn các ngôi sao là hoạt động chính; thứ hai là giới thiệu thông tin về các buổi biểu diễn lớn; thứ ba là bình luận về các hiện tượng giải trí. Cậu nghĩ cậu có thể làm gì? "
"Tôi nghe theo sự bố trí của bộ phận!"
Hỏi hắn có thể làm được gì á?
Tất nhiên hắn đến đây để xén lông cừu rồi.
"Được rồi, ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa đi. Trong thời gian này có một phóng viên xin nghỉ. Cậu có thể sử dụng máy tính của cậu ta. Nếu có cơ hội sẽ đưa cậu ra ngoài phỏng vấn cùng."
Diêu Viễn ngoan ngoãn ngồi xuống tự mình xem báo chí.
Vu Giai Giai cũng đang bận rộn. Không lâu sau đó, một phóng viên đã đứng dậy và nói: "Chủ nhiệm, tôi sẽ đi bắt gian Cù Dĩnh!"
"Hôm nay có thể làm được không?"
"Có lẽ được. Sáu phóng viên đã chặn cô ấy ở tầng dưới rồi, dù thế nào cũng phải lấy ra được bản thảo."
Anh chàng rời đi với chiếc máy ảnh sau lưng.
Diêu Viễn dừng lại. Hắn đi về chỗ của mình, ngồi xuống và bắt đầu mân mê trên máy tính.
Vu Giai Giai liếc mắt một cái, nói: "Bộ phận của chúng ta không được chú trọng, kinh phí quá ít. Nếu như nhận được nhiều tiền, tôi sẽ trực tiếp đi đảo Đào Hoa bắt gian ngay, làm gì có chuyện nói tới nói lui như vậy?"
"Cậu bắt gian kiểu gì, bọn họ sẽ không thừa nhận đâu."
"Họ cho rằng những người khác bị mù à. Châu Tấn bây giờ chuẩn bị đến trường quay, Lí Á Bằng sẽ lái xe đến đón."
"Cậu nghĩ Châu Tấn coi trọng tên đó ở điểm nào? Chênh lệch thật sự rất lớn."
"Phan Lư Đặng nhàn rỗi thì tụng kinh, Lí Á Bằng trước sau như một làm trai bao!"
Nơi đây quả là ngọa hổ tàng long. Mỗi câu nói ra đều mang ẩn ý. Bọn họ nói chuyện với nhau đầy khó hiểu nhưng vẫn có thể lập tức hiểu y nhau, còn người ngoài cho dù đoán cũng không ra.
Nếu Diêu Viễn vẫn còn ở kiếp trước thì hắn chắc chắn sẽ tham gia. Nhưng bây giờ hắn đã không còn hứng thú nữa. Hắn đăng nhập vào cơ sở dữ liệu của nền tảng và tìm thấy một số thông tin về diễn xuất, những buổi công chiếu ca kịch, giao hưởng, múa ba lê, kịch và phim, gì cũng có.
Cứ hễ là loại hoạt động này thì phải thực hiện hai điều.
Một là mời nhiều phóng viên đến xem, nhưng tùy thuộc vào sự kiện đó có quan trọng hay không, tiền đi lại đã đủ chưa.
Thứ hai là vé miễn phí, chẳng hạn như xem một buổi công chiếu, thông thường phóng viên được cấp một suất, còn có 2-3 vé miễn phí.
". . ."
Diêu Viễn gửi thông tin cho Diêu Tiểu Ba. Hắn lại liếc nhìn Vu Giai Giai một cái rồi vân vê cằm: Xem ra phải tạo mối quan hệ tốt rồi!
... ... ...
Thẩm Thành.
Diêu Tiểu Ba nắm chặt sổ tiết kiệm của mình khi trò chuyện với Diêu Viễn trên QQ.
Thu nhập tháng 9 vừa rồi trong vòng 18 ngày là 5. 300 đồng. Hai người đầu tư tổng cộng khoảng 5. 000 đồng, đợt đầu tiên lãi không nhỏ.
Thời gian đầu khi bắt đầu làm, họ không thỏa thuận sẽ phân chia như thế nào. Diêu Viễn cũng không đưa tiền cho Diêu Tiểu Ba. Hắn nói rằng vẫn cần dùng đến. Diêu Tiểu Ba không phản đối gì. Trong lòng cậu cảm thấy khá vui vẻ. Cậu hoàn toàn nghe theo sắp đặt của anh trai. Đương nhiên sau này sẽ phải tất toán rõ ràng với anh em của mình.
"Em có thể tạo một tài khoản nhỏ khác và đưa những thông tin về diễn xuất này lên đó. Lần này, em không cần bất kỳ chức năng dịch vụ nào, sử dụng loại đơn giản nhất ấy. Sau đó tạo liên kết với câu lạc bộ Hẹn Hò và câu lạc bộ sẽ tạo ra một hoạt động rút thưởng để gửi máy ảnh, thẻ tích điểm và vé xem tướng thanh. "
"Chúng ta lấy máy ảnh và thẻ tích điểm ở đâu ra?"
"Làm giả đó. Em không biết đặt số điện thoại của anh trên đó à? Không cho anh trúng thưởng sao? Ai biết đâu là thật hay giả!"
"Anh trai, anh quá tuyệt!"
"Không có biện pháp, trong tay anh chỉ có vé tướng thanh thôi, chờ anh kiếm được thêm một ít lông cừu nữa đã."
Diêu Tiểu Ba không có sự nhạy bén trong kinh doanh, vì vậy Diêu Viễn đã phải bóc tách cặn kẽ để giải thích với cậu ta: "Trang mạng về thông tin các buổi biểu diễn này chưa thể mang lại lợi nhuận trong lúc này, nhưng nó có thể thu hút lượng lớn truy cập, tạo thói quen cho người dùng, làm chuẩn bị cho tương lai.
Chúng ta cũng có thể tạo thêm một số trang web tin nhắn SMS, cung cấp các dịch vụ khác nhau và tự mình kiếm tiền. Nhưng điều chúng ta cần làm bây giờ là thu hút mọi người vào câu lạc bộ. Hiện có bao nhiêu lượt truy cập rồi?"
"Mỗi ngày có hơn 10. 000 người, 3. 000 thành viên và hàng trăm người online cùng một lúc."
Mỗi thành viên kiếm được 2,55 đồng.
"Vẫn chưa lên đến đỉnh điểm đâu. Chúng ta phải làm cho họ cảm thấy nghẽn mạng mỗi khi truy cập vào trang web, như vậy mới được tính là đạt đỉnh. Còn phải quảng cáo thêm nữa."
Diêu Viễn có rất nhiều mánh khóe, nhưng một là không đủ tài chính, hai là sợ bị ăn cắp ý tưởng.
Kể từ khi các sản phẩm Internet ra đời, việc bạn sao chép tôi và tôi sao chép bạn là chuyện bình thường. Với sự lạc hậu của hiện tại thì một chức năng nhỏ phổ biến ở các thế hệ sau cũng được coi là một sự đổi mới.
Tài chính của bản thân lại không đấu lại được với người khác, so với việc may váy cưới cho người khác thì chẳng bằng phát triển từng chút một.
Diêu Viễn nghĩ ngợi một lúc, cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp thông thường. Hắn nói: "Trước tiên cậu đưa hoạt động rút thưởng lên đi, tôi sẽ lên Baidu hỏi về đấu giá thứ hạng."
"Đấu giá thứ hạng?"
"Chính là cậu tìm kiếm từ khóa đấy. Bỏ tiền ra để đứng ở vị trí thứ nhất. Baidu mới triển khai dịch vụ này vào tháng trước, nếu giá không đắt thì cứ mua".
Diêu Viễn nói xong thì nhún nhún vai, bây giờ vẫn chưa đắt đâu.
... ...
Đây là lần đầu tiên Baidu cung cấp dịch vụ công cụ tìm kiếm cho các trang web cổng thông tin.
Sau khi thời kỳ Internet đóng băng diễn ra, Lí Ngạn Hồng phải nghĩ đến việc tự lập, vì vậy anh quyết định thành lập trang web tìm kiếm của riêng mình: Baidu. com.
Vào tháng 9 năm 2001, dịch vụ đấu giá thứ hạng được ra mắt, chính xác là nó được đưa lên mạng vào ngày 22 tháng 9. Nó kiếm được 1,9 đồng vào ngày đầu tiên, 3 đồng vào ngày thứ hai và 10 đồng vào ngày thứ ba, nhưng ngày thứ năm đã lên đến 200 đồng.
Vào thời điểm đó, mục tiêu của Lí Ngạn Hồng là đạt 6 triệu vào năm 2002.
Sau đó cuối năm 2001 kiếm được 120 nghìn đồng, đến cuối năm 2002 kiếm được 5,8 triệu, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Chờ mười năm nữa thì cứ đập vào 1 tỷ 1 tỷ là được rồi. Thuốc giả và bệnh viện giả bay khắp trời. Ai muốn kiểm tra bất cứ triệu chứng bệnh gì trên Baidu cũng có thể từ cảm lạnh biến thành sắp chết.
Mà năng lực hành động của Diêu Viễn siêu nhanh. Hắn lập tức tìm được nhân viên phát triển của đấu giá thứ hạng. Khi hắn hỏi đến giá cả thì quả thật là rất rẻ.