Tiết tấu của thời đại này rất chậm, lễ mừng năm mới thường diễn ra rất lâu.
Từ đầu năm chậm rãi mở đường, giao thừa đạt đến cao trào, cho đến hậu vận ngày mùng 7 tháng giêng âm lịch quấn quít, trung gian còn có hai ngày ngắn ngủi bận rộn. Sau lễ hội đèn lồng vào ngày rằm tháng giêng âm lịch, lễ mừng năm mới này mới kết thúc.
996 là gì, tiền lương làm thêm gấp ba lần như nào, nhảy việc tập thể sau kỳ nghỉ lễ như nào. . . Nếu như bạn không quan tâm đến những vấn đề đó, hãy ăn mừng năm mới theo kiểu xuôi chèo mát mái.
Hàn Đào đã thay đổi công việc, anh ta trở về Bắc Kinh đúng giờ làm việc.
Không khí buổi sáng hơi se lạnh. Anh ta đi đến tòa soạn báo quen thuộc, ngẩng cao đầu đi vào trong, cảm giác hoàn toàn khác mọi khi.
Năm 2000, anh ta là nhân viên của tòa soạn báo từ khi trang web của tòa soạn chuẩn bị được xây dựng. Ban đầu trong lòng anh ta tràn đầy nhiệt huyết, nhưng hóa ra tòa soạn báo chẳng thèm để ý đến điều đó. Những người làm truyền thông truyền thống luôn có sự bài xích đối với Internet.
Nếu như không gặp lãnh đạo Diêu, có lẽ anh ta sẽ chủ động đổi công việc bởi vì không thể chịu đựng được nữa.
Hàn Đào lên tầng 13, trong lòng hớn hở bước vào văn phòng mới. Căn phòng này rộng chừng 200 mét vuông, hai phòng lớn và một phòng nhỏ. Ban đầu dự định sử dụng phòng nhỏ là văn phòng làm việc của sếp, nhưng lãnh đạo Diêu không đồng ý và đổi nó thành phòng tiếp khách.
Thay vào đó bổ sung thêm một vị trí vào phòng lớn là nơi làm việc của các nhân viên.
"Chào buổi sáng anh Đào!"
"Ồ, cậu đến sớm vậy à?"
Hàn Đào vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Ngô Quân là nhân viên lập kế hoạch mới được tuyển đang cất cây chổi đi, có vẻ như cậu ta vừa mới quét xong sàn nhà.
"Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi sợ đến muộn nên đã đến sớm một chút."
Ngô Quân khoảng hai mấy tuổi, đã tốt nghiệp văn bằng hai và có kinh nghiệm làm việc hơn Lưu Vi Vi không ít. Anh ta chủ động trò chuyện với Hàn Đào để thăm dò một chút, muốn hỏi thăm một số vấn đề nhỏ.
Vừa mới nói vài câu đã thấy chủ nhiệm mang giày cao gót bước vào, theo sau là các công nhân đi vào với một chiếc máy nước nóng và hai bình nước.
Bọn họ đặt máy nước nóng vào vị trí, úp ngược bình màu xanh, ục ục, đèn đỏ sáng lên, nước bắt đầu sôi.
"Chị chủ nhiệm, chị mua máy nước nóng mới à?"
"Dù sao cũng không phải là cậu kiếm được. Tôi phải đi làm đây, hẹn gặp lại!"
Chủ nhiệm đến rồi đi như một cơn gió, trong nháy mắt đã biến mất.
Ngô Quân bối rối hỏi, "Anh Đào, chúng ta còn có văn phòng khác nữa sao?"
"Không có, cô ấy không phải là nhân viên bình thường, cô ấy là chủ nhiệm của tòa soạn báo."
"Vậy. . ."
"Cách mạng cần, sau này cậu sẽ hiểu."
Hàn Đào đặt bình trà lớn của mình lên máy nước nóng, vỗ vỗ hai cái, cười nói: "Lãnh đạo Diêu hành động rất dứt khoát, nói mua liền mua. Có cái này thì không cần đổ đầy phích."
Bây giờ chúng ta cùng tìm hiểu về máy lọc nước. Khi đến đầu những năm 2000, nó sẽ được quảng bá rộng rãi trên toàn quốc. Các cơ quan, công ty và gia đình thi nhau mua sắm, có trạm giao nước lớn nhỏ trong thành phố, chỉ cần một cuộc điện thoại là giao nước tận nơi.
Ngô Quân dự tính hỏi về tình hình một chút, nhưng càng ngày càng hiếu kỳ hơn.
Bởi vì vừa rồi anh ta nhìn trộm thấy trong một gian phòng lớn khác có mười chiếc máy tính được xếp ngay ngắn, mỗi chiếc đều trông rất đắt tiền, lại có tai nghe rất đẹp.
Nhưng công ty rõ ràng không có nhiều người đến mức đấy, nên anh ta không hiểu tại sao phải làm như vậy.
Các nhân viên cũng lần lượt đến đông đủ, tổng cộng có sáu người. Chỉ có Hàn Đào và Lưu Vi Vi là nhân viên cũ. Khi Diêu Viễn bước vào phòng liền được mọi người nghênh đón.
"Chào buổi sáng lãnh đạo Diêu!"
"Chào sếp Diêu!"
"Chào sếp Diêu!"
"Ừm!"
Diêu Viễn xua tay, ngồi vào chỗ của mình, vừa mở máy tính vừa đánh giá.
Đầu tiên là vệ sinh tốt, gọn gàng ngăn nắp. Tinh thần của mọi người cũng rất tốt. Người cũ thì tự nhiên, người mới thì hơi lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn trộm hắn.
Ánh nắng buổi sáng của thủ đô từ ngoài cửa sổ tràn vào tràn ngập sức sống.
A, đây mới chính là dáng vẻ của lập nghiệp!
Tinh thần của hắn cũng tràn đầy hăng hái. Sắp xếp nội dung xong xuôi, hắn đứng dậy vỗ tay và nói: "Dừng lại một chút, sáng nay có một cuộc họp" .
"Trước tiên chào mừng bốn nhân viên mới của chúng ta, hãy giới thiệu một chút đi. . ."
"Ngô Quân, 23 tuổi, lập kế hoạch, rất vui khi được làm việc với mọi người."
"Đỗ Xuân Dương, 24 tuổi, lập trình viên."
"Vương Quan, 22 tuổi, lập kế hoạch, mong được mọi người chỉ bảo nhiều hơn."
"Lý Mộng, 28 tuổi, tài vụ."
Hai nam và hai nữ, mọi người đều ở độ tuổi 2x, ngoại trừ chủ nhiệm đã 30 tuổi.
"Chúng ta là một tập thể gồm những người trẻ tuổi, đại diện cho đam mê, máu lửa và lòng dũng cảm, nhưng cũng bốc đồng, mù quáng và thiếu kinh nghiệm.
SP là một ngành mới, lúc đầu chắc chắn có những điều không hiểu. Không hiểu cũng không sao, nhưng nhất định phải hỏi, có thể hỏi Hàn Đào, hỏi Lưu Vi Vi hoặc trực tiếp hỏi tôi.
Người dùng trong nhóm của chúng ta đã đạt 200. 000 và thành viên câu lạc bộ đã vượt quá 20. 000. Hãy nhớ rằng chúng ta có 20. 000 thành viên trả phí và trả tiền hàng tháng. Tỷ lệ hủy của chúng ta rất thấp, cho thấy mức độ gắn bó của người dùng rất cao . . .
Năm nay nhất định là năm cạnh tranh lớn đối với SP. Không biết có bao nhiêu người đã tham gia vào ván cờ này. Chúng ta đã chiếm một số tài nguyên nhất định nhờ lợi thế người đi trước, nhưng đừng chủ quan, phải tiếp tục không ngừng đổi mới!"
Diêu Vễn nói xong thì phân công nhiệm vụ, cuối cùng hỏi Lưu Vi Vi: "Cuộc phỏng vấn đã được sắp xếp chưa?"
"Hôm nay tổng cộng có 12 người, bắt đầu từ lúc 9 giờ."
"Họ đến thì để họ đợi ở phòng lớn, sau đó phỏng vấn trong phòng nhỏ."
"Được!"
Công ty có 1,1 triệu trong tài khoản, gần một nửa trong số đó để mua thiết bị và thuê các hạng mục bên ngoài. Hiện tại, gửi bài hàng loạt vẫn là phương thức tạo doanh thu chính, nhưng Diêu Viễn luôn thích lập kế hoạch trước và xem xét các điểm tăng trưởng lợi nhuận mới càng sớm càng tốt.
Đúng vậy, đó là một dịch vụ trò chuyện ngôn ngữ tương tự như Biển Xanh Cát Trắng!
Họ sẽ không đưa vào kinh doanh, nhưng Diêu Viễn thì có!
... ...
Một chiếc xe buýt từ từ dừng lại.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Văn Sa bước xuống xe, tìm người hỏi đường rồi đi đến một tòa cao ốc.
Khi đứng ở dưới lầu, nhìn mấy chữ to "Nhật báo Thanh niên Bắc Kinh", trong chốc lát cô không dám đi vào. Cô lấy trong túi ra một tờ báo có tin quảng cáo tuyển dụng:
"Công ty Khoa học Công nghệ Internet 91 đang cần tuyển nhân viên trực hình ảnh website quan hệ công chúng và hotline. Yêu cầu ngoại hình ưa nhìn, tính tình vui vẻ hòa đồng, giọng nói hay, lương tháng từ 3. 000 trở lên không giới hạn. . .
Hiện tại không có hình thức tìm việc trực tuyến, các công ty muốn tuyển người có thể trực tiếp đến trường hoặc quảng cáo trên các phương tiện truyền thông.
Văn Sa đến xem quảng cáo, cô có hiểu biết về nhân viên phục vụ đường dây nóng, cô cũng biết một chút về quan hệ công chúng, dính đến từ quan hệ công chúng thì cô cũng biết đại khái công việc của mình là gì.
Tất nhiên, cô đến đây chủ yếu là vì tiền lương, mức lương hàng tháng là 3. 000 đồng.
Ít sao?
Quá nhiều!
Đến năm 2006, ở Bắc Kinh, mức lương bình quân đầu người chỉ đạt 3. 000 đồng một tháng.
Cô đứng dưới sảnh tòa nhà do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi vào. Đến tầng 13, cô tìm thấy bảng hiệu của công ty 91. Không có quầy lễ tân, đi vào trong là khu văn phòng có tám bàn đối diện nhau, mỗi người một máy tính.
Nhìn thấy 8 chiếc máy tính này, Văn Sa cảm thấy an tâm hơn một chút. Máy tính là vật có giá trị. Bình thường một công ty nhỏ sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua nhiều máy tính như vậy.
"Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn."
Cô gõ cửa phòng đang mở.
Lưu Vi Vi đứng dậy tiếp đón và hỏi: "Xin chào, bạn tên là gì? Bạn đã gọi hẹn trước chưa?"
"Tôi tên là Văn Sa, tôi đã gọi điện rồi."
Lưu Vi Vi kiểm tra danh sách và chỉ vào một phòng lớn khác: "Vui lòng chờ một chút, một lát nữa tôi sẽ gọi bạn vào."
Văn Sa bước vào phòng liền bị sốc. Cừ thật, trong phòng này có mười cái máy tính! Những chiếc máy tính này trông cao cấp hơn ở các quán Internet, hoàn toàn mới toanh, làm cho người ta không nhịn được muốn bật nó lên.
Đã có một vài người ngồi ở bên trong, tất cả đều là những cô gái trẻ có ngoại hình khá.
Cô đan hai chân vào nhau và ngón tay hơi dùng sức nắm lấy túi xách, chờ đợi giây phút được gọi tên.
. . .
Trong khi đó, tại phòng tiếp khách.
Diêu Viễn đang đối mặt với một cô gái trang điểm đậm, có đường nét khuôn mặt khá đẹp. Cô nàng đi bốt da lớn, áo khoác nhỏ và áo sơ mi họa tiết da báo.
Cô nàng mở miệng ra là tràn ngập mùi trà xanh.
"Tôi tên là Từ Mộng. Năm nay tôi 19 tuổi. Quê tôi ở vùng Đông Bắc. Bố mẹ đi làm nên tôi đi theo đến đây."
"Bằng cấp của cô là gì?"
"Ai nha, trung học cơ sở có tính là bằng cấp không?"
"Vậy cô có kinh nghiệm làm việc gì không?"
"Tôi bán rượu trong quán bar, hát trên KTV, làm người mẫu xe hơi trong vài ngày . . ."
Đó là nghề của các nữ Bồ Tát (chỉ những cô gái có thân hình gợi cảm, thích chụp ảnh phòng the, chân dài dáng đẹp)!
"Cô cởi áo khoác, xoay người đứng thẳng lên được không?"
Từ Mộng cởi quần áo mà không nói lời nào, quay người lại hai lần rồi đứng nghiêm.
Đánh giá bằng mắt thường của Diêu Viễn: vai và hông có bề ngang gần bằng nhau, là thân hình chuẩn hình chữ H, cổ tay bắt chéo đường đũng quần, hai chân dài duỗi ra, không chỉ dài mà còn thẳng, ngựa cỡ B.
Cổ tay bắt chéo đường đáy quần là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá tỷ lệ cơ thể.
Tất nhiên, không phải càng dài càng tốt. Nếu bàn tay của bạn không chỉ có thể vượt qua đũng quần mà còn chạm tới đầu gối của bạn, vậy thì bạn chính là Lưu Bị.
"Chúng tôi cần tuyển một nhóm nhân viên kinh doanh quan hệ công chúng và voice chat. Ngoại hình của cô không tồi, tính cách thoải mái, nhưng nói chuyện quá kém, đặc biệt là giọng nói.
Nếu muốn, cô có thể tham gia khóa đào tạo trước. Cô sẽ được thuê sau khi vượt qua được. Chúng tôi sẽ sử dụng hình ảnh và giọng nói của cô. Nếu không thông qua, tôi có thể mua quyền sử dụng hình ảnh của cô và để những người khác trò chuyện thay mặt cô. "
"Có trả tiền cho việc đào tạo không?"
"Bao ăn uống và đưa đón. Sau khi vượt qua sẽ thử việc một tháng, lương là 1. 005, sau khi nhận chính thức lương tháng sẽ bắt đầu là 3. 000. Có thêm cổ phiếu và tiền thưởng."
". . ."
Từ Mộng suy nghĩ rồi vui vẻ nói: "Được, khi nào thì tôi bắt đầu?"
"Chờ chúng tôi thông báo."
"Người tiếp theo!"
Trong kinh doanh của SP có dịch vụ voice chat rất lợi nhuận đó là tính tiền điện thoại theo thời gian, sau đó Mobile với SP phân chia.
Nhưng đến thời điểm này, Mobile vẫn chưa ra mắt chức năng này, kể cả đặt hàng bài hát và lời chúc phúc cũng chưa được mở ra.
Diêu Viễn cũng có một vài mánh khóe. Hắn có thể dùng SMS để trừ tiền.
Vì vậy, hắn phải chiêu mộ một số nữ Bồ Tát biết ăn nói, mật ngọt chết ruồi, chăm sóc sức khỏe thính giác, súp gà cho tâm hồn để mang lại hạnh phúc và thoải mái cho mọi người.
Tại sao chúng ta không thể cho bằng xương bằng thịt?
Vậy không phải là mại dâm trực tuyến sao? Nó sẽ bị 404!
Sau một vài cuộc phỏng vấn liên tiếp, hoặc là có ngoại hình đẹp nhưng giọng hát không hay, hoặc giọng nói hay nhưng tính cách thì nhàm chán. Đẹp gái thì hắn có thể giúp đỡ cho làm hậu cần, nhưng không có cách nào giúp người nhàm chán.
Diêu Viễn có chút thất vọng, chẳng lẽ không có một người nào vừa có tài vừa có sắc sao?
Hắn sẽ cho 10. 000 một tháng!
"Người tiếp theo!"
"Văn Sa!"
Khi một cô gái bước vào phòng tiếp khách, Diêu Viễn, người đang cảm thấy buồn chán, đột nhiên bị sốc.
Giày thể thao, quần jean, áo độn trơn, buộc tóc đuôi ngựa, trong sáng thuần khiết, trên làn da trắng nõn được khảm nạm một đôi mắt tinh xảo.
Có một số người đẹp, nhưng gượng gạo và có cảm giác xa cách.
Cô gái này xinh đẹp nhưng lại dịu dàng mềm mại khiến người ta muốn che chở.
"Xin chào, tên tôi là Văn Sa."
Cô vừa mở miệng càng giống như gió xuân, trong trẻo thoải mái.
"Giới thiệu sơ qua về bản thân đi."
"Tôi 21 tuổi, chuyên ngành nghệ thuật, đang học tại . . ."
Cô ấy hơi ngượng ngùng khi nhắc đến tên trường. Cô nói rằng đó là một trường dạy nghề không quá lớn: "Tôi sẽ tốt nghiệp trong năm nay và đã có một số kinh nghiệm làm việc ngắn hạn" .
"Tại sao cô muốn đến đây xin việc?"
"Bởi vì bởi vì. . ."
"Muốn cố gắng tìm một công việc, dù sao thì đi phỏng vấn cũng không tốn tiền."
Diêu Viễn trả lời thay cho cô nàng. Văn Sa mím môi, hơi cúi đầu và tỏ vẻ ngại ngùng.
Chu choa má ơi!
Diêu Viễn rất phấn khích, đây là một đóa hoa sen trắng thuần khiết!
"Cô có thể cởi áo khoác, sau đó xoay một vòng không?"
"À. . . ờ. . ."
Văn Sa do dự, duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra, lần lượt cởi từng cúc áo khoác. Cởi được một phần để lộ ra chiếc áo len trắng, phần ngực nhô lên.
Cô đứng lên xoay người một vòng, chân không dài bằng Từ Mộng nhưng tổng thể cân đối.
"Được rồi, hãy ngồi xuống đi. Cô đáp ứng đủ các điều kiện của chúng tôi nhưng cô cần được đào tạo trước khi có thể đảm nhận công việc của mình. Chúng tôi điều hành một trang web hẹn hò và gần đây chúng tôi sẽ ra mắt phòng chat thoại. Cô có biết về phòng chat thoại không?"
"Tôi không biết, nhưng tôi đã từng ở trong một phòng trò chuyện đánh chữ ở trên mạng."
"Ồ, cũng được. Công việc của cô là trò chuyện cùng dân mạng, nhưng không phải là trò chuyện nhóm công khai mà là trò chuyện một đối một.
À, đừng hiểu lầm, chúng tôi không tham gia vào lĩnh vực khiêu dâm. Đây là một loại hình kinh doanh mới ra đời cùng với sự phát triển của thời đại và sự đa dạng hóa ngày càng cao của các dịch vụ Internet."
Diêu Viễn dừng lại và thản nhiên nói: "Trong xã hội ngày nay có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi ngây thơ, rảnh rỗi hoặc trưởng thành, sau khi kết hôn thì bị khủng hoảng, cuộc sống trở nên mờ mịt mất phương hướng. Nói chung là rất nhiều loại nam nhân. Họ gánh vác trách nhiệm của bản thân, học tập, làm việc và nuôi sống gia đình. Mỗi ngày trôi qua rất mệt mỏi.
Nhưng trong xã hội này, cô biết đấy, dường như đàn ông phải là trụ cột của gia đình, không được tỏ ra yếu đuối, không được thút thít nỉ non, không được đau đớn.
Kiểu khắc họa tính cách này rất hẹp hòi, thậm chí Lưu Đức Hoa cũng không chịu nổi nên đã viết bài hát "Đàn ông khóc không phải tội" . . . "
". . ."
Văn Sa lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, chỉ nghe bên kia nói tiếp:
"Người ta thường không để ý đến một vấn đề là thực ra đàn ông cũng cần được quan tâm, cần một bến đỗ để nghỉ ngơi. Khi cảm thấy tủi thân, anh ta cần có một người cùng trò chuyện, nghe anh ta rãi bày tâm sự, sau đó nói với anh ta, hãy cố lên!
"Mà chúng tôi. . ."
Diêu Viễn vỗ bàn nói: "Việc chúng tôi làm là một công việc ấm áp! Vì vậy, đừng coi nó như một cuộc trò chuyện đơn giản mà hãy dùng cả tấm lòng yêu mến và xoa dịu, hiểu không?"
"Tôi, tôi hiểu."
Văn Sa gật đầu, sau đó hỏi: "Mức lương thực sự là 3. 000 sao?"
Chậc chậc!
Diêu Viễn càng ưng cái bụng. Thứ hắn muốn chính là cái loại ngoài miệng thì anh anh em em yêu đương thắm thiết nhưng trong lòng chỉ yêu tiền như thế này.
"Từ 3. 000 trở xuống thôi. Nếu không phiền, trước tiên tôi muốn xem hiệu quả đã."
"Gì cơ?"
Văn Sa hơi kinh ngạc, cô hơi cúi đầu: "Là sao, xem như thế nào?"
"Cô nói cố lên để tôi nghe một chút."
"Cố lên?"
"Đúng vậy, hãy coi tôi như người thân thiết nhất của cô, cô đang khuyến khích tôi."
". . ."
Văn Sa cắn môi dưới cố gắng phun ra hai chữ: "Cố lên!"
"Giọng điệu bình yên, tràn đầy hy vọng và yêu thương, một lần nữa."
"Cố lên!"
"Tốt hơn rồi, hãy thử lại lần nữa."
"Cố lên, cố lên, cố lên!"
"Rất tuyệt, thử nói cố lên anh ơi đi!"
"Anh ơi ~ Anh ơi ~ Cố lên!"
Ái chà!
Diêu Viễn vứt bút đi và ngả người ra sau. Trái tim của hắn bỗng nhiên đập mạnh, trăng thanh gió mát, chỉ cảm thấy thế gian này thật là đẹp. Nữ Bồ Tát mà ta muốn tìm đây rồi!
Chính là cái loại phổ độ chúng sinh ấy!