Ùng ục ùng ục!
Hơi nóng từ phòng bếp bốc lên, nước đã sôi. Diêu Viễn căn chuẩn thời gian, ước chừng khoảng 1 phút thì lấy sợi mì ra bỏ vào nước lạnh, cho thêm chút dầu vào trộn chung.
Sau đó hắn cho cà rốt, hành tây và thịt băm vào đảo đều. Sau khi xào chín cho mì và cho nước sốt gia vị vào, hai tay dùng đũa không ngừng trộn đều. Một đĩa mì xào thịt băm rất nhanh đã làm xong.
Mua nửa cân mì mới dùng khoảng 2/3, sợi mì óng ánh và thơm ngào ngạt.
Hắn thuê phòng ở vườn Cẩm Hồ. Hắn chuyển đến đây đã được một thời gian rồi. Dần dần mua sắm thêm đồ nên ngày càng có hơi thở cuộc sống. Đồng thời hắn cũng mua cho mình một cái máy tính.
Diêu Viễn bưng đĩa mì đến bàn máy tính, vừa ăn vừa làm việc, tiện thể quét một lượt bảng tin hệ thống của câu lạc bộ.
Đây là một kĩ năng nhất tâm nhị dụng do các cư dân mạng thâm niên ở kiếp trước tạo thành.
Mấy ngày trước tụ họp ở Thiên Thượng Nhân Gian, hắn đã mua được 200 vạn thông tin khách hàng. Bắc Kinh có tổng cộng hơn 500 vạn người dùng điện thoại, vậy mà nháy mắt hắn đã có được nguồn tài nguyên đạt mức cao như thế.
Trần Quốc Thành cũng là tay gian manh, vì ông ta là người trong nghề.
Thông tin khách hàng bình thường mới có hai 2 xu một người, ước chừng khoảng hơn 160 vạn, còn thông tin khách hàng cao cấp thì 1 đồng một người, ước chừng hơn 30 vạn.
Vậy thì như thế nào gọi là khách hàng cao cấp?
Nói đơn giản chính là chịu chi nhiều tiền.
Đầu năm nay phí điện thoại và phí cuộc gọi đều không rẻ, người bình thường mỗi tháng mười mấy đồng, 100 đồng phí nói chuyện điện thoại là rất bình thường. Nhưng mỗi tháng đều vài trăm, thậm chí vài nghìn đồng thì chính là khách hàng chịu chi rồi.
Một tình huống khác là tiềm lực kinh tế hùng hậu. Ví dụ như trong tay Vu Giai Giai có một nhóm nhân sĩ văn nghệ, người ta không để tâm đến mấy thứ này.
Còn có một tình huống nữa là tiền chi cho tập thể.
Từ giữa đến cuối những năm 1990 đến đầu thế kỉ mới, đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất.
Chỉ nói đến chuyện mua điện thoại. Lúc đó có rất nhiều cơ quan, đơn vị hành chính và xí nghiệp nhà nước dùng khoản tiền công này để mua điện thoại cá nhân, còn nói rất hay ho là dùng cho nhu cầu công việc.
Đúng thật là có một vài nhu cầu cho công việc, nhưng mà cũng chưa chắc chỉ sử dụng cho công việc.
Đám người này xài điện thoại miễn phí, tiền nói chuyện điện thoại cũng không cần lo, mỗi tháng đều có khoản thanh toán định mức là 400, 500 hay 600 đồng. Sau đó thì lại do nhà nước thống nhất giao nộp.
Cho tới năm 2004, nhà nước công bố một văn bản "Biện pháp quản lí phí trợ cấp truyền tin bằng điện thoại di động công vụ" để chế định các tiêu chuẩn cho nhân viên ở tất cả các cấp chuyên môn.
Hiện tại, số điện thoại và thông tin phí thanh toán của nhóm người này đều nằm trong tay Diêu Viễn.
Đương nhiên, Trần Quốc Thành cũng không ngốc đến mức bán hết toàn bộ thông tin. Đây là Bắc Kinh, rất nhiều người ông ta cũng không động vào được. Những thông tin có thể bán đi này đều là của những người không có gì phải lo ngại.
". . ."
Diêu Viễn vừa xì xụp ăn mì vừa nhìn lên dãy số di động chi chít. Có những dãy số này làm nền tảng, bản thân đủ khả năng thậm chí là dư sức để lên được đến mạng quốc gia.
"Leng keng!"
Đang ăn thì tiếng tin nhắn vang lên. Hắn cầm lên nhìn, sắc mặt tỏ ra khác lạ.
Số hiệu nghiệp vụ 2090, nội dung: "Muốn biết mật mã số điện thoại của bạn là gì không? Ấn phím 8 trả lời sẽ biết được đáp án. (Trả lời tin miễn phí)"
... . . .
Sáng sớm tháng 3, thời tiết nóng lạnh thất thường.
Văn Sa cất bước nhẹ nhàng đi lên lầu của tòa soạn báo, bước vào công ty 91 quen thuộc.
Mấy ngày nay, cô đã quen thuộc hết với toàn bộ nhân viên trong công ty, tên cũng đã nhớ hết rồi. Cô tươi cười chào hỏi: "Chào buổi sáng Hàn ca, chào Mộng tỷ!"
"Chào!"
Hàn Đào ngại ngùng đáp lời. Nhìn Văn Sa bước vào phòng trung tâm phục vụ âm thanh rồi đóng cửa kéo rèm như thường lệ, cho dù nói bên trong đang tính toán mưu phản thì anh ta cũng tin.
"Mộng tỷ, chị nghĩ bọn họ có tính là đồng nghiệp không?"
Hàn Đào hỏi nhỏ.
Tài vụ Lý Mộng cũng được tính là có tuổi ở chỗ này, kinh nghiệm làm việc của cô rất phong phú. Cô không đồng ý nói: "Lên chính thức đương nhiên là đồng nghiệp, còn chưa lên chính thức thì cậu để tâm làm gì? Cậu nhìn trúng cô ta rồi à?"
"Làm gì có!"
Hàn Đào vô thức phủ nhận nhưng lại có chút do dự, thầm nói: "Nhưng mà dáng người cũng xinh phết!"
Lý Mộng bĩu môi. Đúng là tuổi trẻ ngu muội, thấy gái đẹp là tớn hết cả lên, cuối cùng vẫn là bồng bột nhất thời.
Lại nói đến trong phòng.
Văn Sa đeo tai nghe lên, trước tiên luyện bài "Người chồng đệ nhất thiên hạ".
Lúc mới bắt đấu quả thực khá xấu hổ, nhưng luyện tập riết rồi cũng quen. Không gian trong phòng được sắp xếp khá tốt, đủ không gian riêng tư để khiến cho sự cảnh giác của con người giảm xuống và thả lõng cơ thể hơn.
Sau đó cô lại chạy đến phòng trò chuyện âm thanh của NetEase để cướp lúa, dùng giọng nói ngọt ngào của mình để trêu người.
Theo sự huấn luyện chuyên sâu hơn, sự chênh lệch của bọn họ cũng thể hiện rõ hơn. Diêu Viễn đã chỉ định thân phận cho một vài người xuất sắc rồi. Thân phận được phân cho Văn Sa vô cùng phù hợp với đặc điểm của bản thân cô, trên quyển sách nhỏ có viết, tên là "Trị Dũ Kế".
Nói chuyện một hồi rồi chuyển máy cho các cô gái luân phiên nhau. Chỉ thấy Từ Mộng đi lên, tuôn ra một hơi:
"Chúc đại ca ăn no ngủ yên, ở lầu cao, kinh doanh phát đạt như nước sông Trường Giang, cuộc sống nhung gấm xa hoa, tài lộc lớn nhỏ ngày ngày đều có, muốn gì được đó phát phát phát. . ."
Nói xong không biết vì sao lại xảy ra cãi vã, lại ken két bắt đầu mắng:
"Cậu cởi truồng đuổi theo tôi 10 dặm, tôi quay đầu nhìn lại một cái cũng nói tôi lưu manh! Vậy mà còn bảo tôi cho xem ngực à? Về nhà mà ngắm của bố cậu ấy, cùng với bố của cậu mặc chiếc quần lớn đóng Hải huynh đệ của cậu đi. . ."
Phù!
Đối với những cô gái không được ngồi vào máy thì niềm vui lớn nhất mỗi ngày chính là nghe Từ Mộng chửi người.
Văn Sa che miệng, khuôn mặt ngại ngùng ửng đỏ. Từ Mộng này đúng là thú vị quá đi! Đây cũng là thân phận mà Diêu tổng sắp xếp cho cô ấy - Chị gái bóc tỏi, chửi người không chút thô tục.
Đang nói chuyện thì Diêu Viễn bước vào, vẫy vẫy tay ra hiệu để mọi người cứ tiếp tục làm việc, bản thân hắn bước đến tấm bảng trắng viết lên mấy chữ lớn:
"Ba ngày sau sát hạch! Năm ngày sau chụp hình!"
Vèo!
Cả người mấy cô em gái run lên. Văn Sa cũng không khỏi căng thẳng. Không chỉ là vì công việc này mà trong thâm tâm cô ấy có một cảm giác, giống như lên chiếc xe này rồi thì cuộc đời sẽ nảy sinh nhiều biến hóa lớn.
. . .
"Mọi người dừng lại một chút!"
"Có chuyện cần phổ biến!"
Diệu Viễn đi ra ngoài, lập tức triệu tập cuộc họp. Mọi người cũng đã quen với phong cách làm việc của hắn, luôn tay luôn chân, hoặc là quay ngang quay ngửa, hoặc là đưa mắt nhìn về phía trước.
Vẫn là tấm bảng trắng lớn. Diêu Viễn đứng ở phía trước, móc điện thoại ra rồi nói:
"Tối hôm qua tôi nhận được một đoạn tin, số hiệu 2090, tôi đọc cho mọi người nghe: 'Muốn biết mật mã số điện thoại của bạn là bao nhiêu? Ấn phím 8 để trả lời sẽ biết ngay đáp án, trả lời tin nhắn miễn phí.'
Mọi người còn có ai nhận được nữa không?"
"Tôi cũng nhận được."
Ngô Quân khẽ giơ tay: "Tôi cũng đang muốn nói với sếp. Lúc sáng tôi đi làm cũng nhận được tin nhắn nói đến chòm sao, số hiệu là 2097."
"Đưa tôi xem!"
Lưu Vi Vi đưa qua. Hắn xem điện thoại của anh ta, ngừng một lúc bỗng nói: "Đây không phải là nội dung chúng ta làm sao?"
"Một từ cũng không lệch!"
"Khốn khiếp, lại ăn cắp!"
Hàn Đào cũng mắng một câu.
Mà Lưu Vi Vi cũng phản ứng lại, theo đó kêu lên: "Bọn họ cũng bắt đầu đồng loạt phát tin rồi à? ? ?"
"Ài, đây mới là điểm chính."
Diêu Viễn chỉ chỉ Hàn Đào, nói: "Tên Trần Quốc Thanh đấy đã thuận miệng tiết lộ một tin tức. Ông ta nói ra cho đến hiện tại, có bao nhiêu nhà đã gia nhập SP của mạng nội bộ Bắc Kinh?"
"Hơn 30 nhà?" Hàn Đào không dám chắc.
"Đúng vậy, 34 nhà!"
"SP cũng giống như đài phát thanh trước đây. Mọi người thấy thứ này dễ kiếm tiền nên sẽ có càng ngày càng nhiều người gia nhập hơn. Năm nay, năm sau, thậm chí là năm sau nữa, chúng ta sẽ đối mặt với sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Hơn nữa mọi người đều không có quy tắc, không kiêng nể gì ai, sao chép nội dung của chúng ta là nhẹ nhất rồi. . ."
Diêu Viễn ra vẻ nguy hiểm một hồi rồi lại bắt đầu cổ vũ: "Nhưng mà mọi người đừng quá lo lắng. Chúng ta đã chiếm được chỗ đứng trước. Chúng ta có trong tay thông tin của hơn 200 vạn người dùng, bọn họ muốn đuổi theo cũng sẽ phải tốn nhiều công sức.
Cho nên đừng hoảng loạn, cứ làm theo kế hoạch mà chúng đã sắp xếp là được.
Hàn Đào, thử nghiệm phòng trò chuyện thế nào rồi?"
"Cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng mà tôi kiến nghị lúc lên mạng vẫn nên đánh dấu một cái "bản thử nghiệm", để có thể cải tiến cho ngày sau."
"Được!"
"Ngô Quân, liên minh tin nhắn đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tôi đã liên hệ được với một vài người có sức ảnh hưởng, điều kiện của chúng ta rất ưu đãi nên mọi người đều nguyện ý hợp tác."
"Tốt lắm! Làm việc thôi, làm việc thôi!"
Diêu Viễn vỗ vỗ tay, nói: "Trước đây bước nhỏ đi nhanh, bây giờ cần phải chạy chầm chậm rồi. Trước tiên đưa phòng trò chuyện lên mạng, các cô nương còn phải chuẩn bị một chút!"