• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Đoàn Kết là một nơi không tệ.

Ở phía nam là khu trung tâm thương mại trong tương lai, nào là Trung tâm Thương mại Thế giới Trung Quốc, đài truyền hình Trung Ương, tháp CITIC Bắc Kinh cũng ở bên đó; phía bắc là khu đại sứ quán và Tâm Lý Đồn, phía tây là bệnh viện Triều Dương, trung tâm thể thao công nhân. Có thể nói là chúng tinh củng nguyệt.

Về sau, khu vực này được hợp thành từ hơn 30 tiểu khu, trở thành một khu dân cư lớn. Theo lý mà nói, giá nhà đất ở nơi này phải cao lên tận trời, nhưng sự thật lại không như vậy.

Bởi vì nhà ở nơi này quá cũ kỹ, thuê phòng còn tạm được chứ bảo mua nhà thì không ai muốn mua, vì vậy giá nhà đất mãi không lên nổi, mới 6-7 vạn một mét vuông.

Trụ sở của tòa soạn báo ở ngay bên cạnh hồ Đoàn Kết.

Tính cả trên mặt đất và dưới lòng đất có tất cả 29 tầng, diện tích mặt bằng 20 nghìn mét vuông, đứng số một số hai trên cả nước. Một mình chắc chắn không dùng hết, vì vậy những phòng trống đều cho thuê. Dần dần, nơi này trở thành tòa nhà văn phòng.

Tháng 12, Bắc Kinh đón những bông tuyết đầu tiên của mùa đông.

Thời gian nghỉ trưa, Diêu Viễn đi theo Vu Giai Giai tới tầng 13. Dọc theo hành lang u ám, bọn họ dừng lại ở cửa một căn phòng vắng vẻ. Cô dùng ánh mắt tỏ ý bảo hắn đi vào, đùng một cái đóng cửa lại.

Diêu Viễn nhìn xung quanh phòng, gật đầu một cái rồi bắt đầu cởi quần áo. . .

Chuẩn bị quét dọn.

"Căn rẻ nhất trong tòa soạn này rồi. Ông Trương là người quyết định. Cậu không cần đưa tiền đâu, mỗi tháng cho ông ta hai cây thuốc là được. Mặc dù hơi nhiều đồ, diện tích cũng hơi nhỏ, không khí lại hơi bẩn, nhưng cơ bản phù hợp với yêu cầu của cậu."

"Ôi trời, cô nói thẳng đây là cái kho là được rồi lại còn phải vòng vo gì nữa!"

"Kho cũng có kho this kho that, chỗ này còn có thể nối dây mạng đấy."

Vu Giai Giai ôm cánh tay, không nhúc nhích nhìn Diêu Viễn làm việc. Chớp mắt một cái cả người hắn đã đầy mồ hôi. Cô hỏi: "Cậu tuyển nhân viên chưa?"

"Tôi, cô và Lưu Vi Vi, còn có một nhân viên kỹ thuật, bốn người đủ rồi."

"Tôi nói gia nhập bao giờ thế?"

". . ."

Diêu Viễn trợn trắng mắt, bà cô này được lắm! Hắn tự mình dựng một bậc thang, nghiêm túc nói: "Vu chủ nhiệm, tôi chính thức mời cô tham gia đội ngũ khởi nghiệp của tôi, cô nể mặt chứ?"

"Nếu cậu đã chân thành như vậy thì tôi miễn cưỡng đồng ý vậy."

Vu Giai Giai được nước lấn tới, nói: "Có điều tôi nói trước nhé, tôi sẽ không từ chức, ít nhất là trước mắt sẽ không. Cùng lắm là chỉ điểm một chút công việc của cậu sau giờ làm việc thôi."

"Cô mà muốn từ chức tôi còn không đồng ý đâu. Cô là phóng viên lớn trong giới giải trí, có tên tuổi ở Bắc Kinh, có tên đơn vị sẽ dễ làm việc hơn."

Diêu Viễn không thường tập thể dục. Kê bàn, quét nhà rồi lại cầm cây lau nhà, được một vòng thì mệt thở bở hơi tai.

Cũng phải nói, sau khi NetEase tăng lợi nhuận, lợi nhuận của câu lạc bộ rõ ràng cũng tăng lên. Tháng thứ nhất được 5200, tháng thứ hai 13000, hiện tại là tháng thứ ba vừa mới kết toán, kiếm được 19000.

Trong tay Diêu Viễn có một khoản khổng lồ hơn 3 vạn.

Dưới sự thêm thắt của các thể loại chiêu trò, lượng truy cập của câu lạc bộ nhẹ nhàng vượt qua 5 vạn. Chiêu quảng cáo từng người một của hắn cũng có chút hiệu quả, đã lôi kéo được mấy em gái nhan sắc không tệ đăng ký câu lạc bộ.

Phục vụ từ đầu đến cuối, chụp hình, đóng 10 đồng phí hội viên, đăng ký, tải lên. . .

Hắn chọn một cô xinh đẹp nhất để trở thành ngôi sao nhân khí thế hệ mới, tiếc là đối phương chưa đồng ý trao quyền vận hành, người ta thích tự mình chơi cơ.

Nghĩ mà xem, thời điểm này mà mua được điện thoại di động, biết lên mạng, còn đồng ý để lộ hình ảnh chân thực và số điện thoại di động, chưa chắc đã ít tuổi hơn Diêu Viễn đâu.

Nhưng cũng không sao, trước mắt đang là giai đoạn chuyển tiếp.

Mà từ ngày hôm đó lật bài ngửa ở quán bar, Vu Giai Giai ngoài miệng không nói nhưng thực tế thì ngày nào cũng ngâm mình ở trong câu lạc bộ. Cô không xem độ nổi tiếng, không xem náo nhiệt, mà xem thủ pháp vận hành của Diêu Viễn.

Nói chính xác hơn là thủ đoạn vận hành mạng xã hội.

Càng xem càng thấy thú vị. Cái này hoàn toàn khác với báo giấy. Đây là một hình thức mới, tự do, ngưỡng cửa thấp, không gian rộng lớn vô hạn và sự kích thích cũng nhiều vô hạn.

Cho nên bây giờ cô đồng ý tham gia, trong lòng cũng có chút kích động. Diêu Viễn này không tệ, lại cộng thêm mình nữa, ái chà, thật đúng là ngọa hổ tàng long!

"Đậu móa, mệt chết tôi rồi!"

Bận rộn cả nửa ngày, khó khăn lắm mới quét dọn xong, Diêu Viễn thiếu chút nữa cởi cả áo len ra. Cổ áo của hắn toàn là mồ hôi. Hắn ngồi trên ghế nói:

"Ở Thẩm Dương tôi có một cậu em họ vẫn đang làm kỹ thuật viên cho tôi. Nhưng xin SP phải cần một ít thiết bị. Bên Mobile sẽ cung cấp một giao diện cho chúng ta và chúng ta tự làm việc tại văn phòng ở địa phương. Vì vậy nên tôi còn cần một kỹ thuật viên nữa, cô có cách nào không?"

"Để tôi nghĩ xem nào. . ."

Vu Giai Giai suy tư chốc lát rồi nói: "Có một cách! Web Bắc Thanh cậu biết không?"

"Trang web của tòa soạn à?"

"Đúng, năm ngoái thành lập theo trào lưu, nhưng tòa soạn căn bản không hề coi trọng, toàn bộ tinh lực đều đặt vào web Thiên Long, đó mới là con ruột. Web Bắc Thanh không bằng cả con nuôi."

Web Thiên Long cũng là một trang web tin tức tổng hợp do Đảng bộ thành phố Bắc Kinh lãnh đạo, kết hợp với Nhật báo Bắc Kinh, đài truyền hình, radio và các phương tiện truyền thông địa phương lớn khác cùng nhau xây dựng nên.

《 Nhật báo Thanh Niên Bắc Kinh 》 đầu tư vào đó 2000 vạn, đúng là con trai ruột, nhưng lại không cho web Bắc Thanh một đồng nào.

Diêu Viễn vừa nghe đã hiểu, nói: "Cô quen kỹ thuật viên của web Bắc Thanh?"

"Có một người có mối quan hệ không tệ với tôi, tên là Hàn Đào, năng lực nghiệp vụ cũng tạm được."

"Hay lắm!"

Tổng cộng bốn người, hai thực tập sinh, hai nhân viên chính thức, ngay cả văn phòng cũng ẩn nấp ngay tại cao ốc. Diêu Viễn mặc niệm thay cho tòa soạn báo.

...

Ngày hôm đó sau khi tan làm, cuộc họp đầu tiên của công ty đã được tổ chức ngay tại nhà kho đổ nát tồi tàn này.

Hàn Đào là một thanh niên hài hước.

Mới vừa gặp mặt anh ta đã nhào tới, nắm lấy bả vai của Diêu Viễn dùng sức lắc: "Vãi thật! Câu lạc bộ Hẹn Hò là anh dựng lên à? Tôi là nhóm hội viên đầu tiên đấy. Cô Gái Mỉm Cười có phải là thật hay không? Có phải là thật hay không?"

"Ờm. . . Là thật."

"Tôi đã nói mà tôi nói mà! Ôi chao, tôi hâm mộ tên tiểu tử kia chết mất thôi! Tại sao không phải là tôi chứ? Tôi cũng muốn có một tình yêu khắc cốt ghi tâm."

". . ."

Diêu Viễn liếc Lưu Vi Vi. Tình yêu của anh ở đây này. Hay là tôi bảo cô ấy gọi điện thoại cho anh nhé, không lấy tiền.

Lưu Vi Vi: Cút!

"Được rồi được rồi, tôi nói mấy câu này!"

Hắn duỗi hai tay ra một cái, sau đó ép xuống. Đây là động tác theo thói quen ở kiếp trước. Hắn nói: "Giới thiệu một chút trước nhé, Lưu Vi Vi tạm thời phụ trách văn án, lên kế hoạch kiêm chạy việc vặt. Nghiệp vụ chủ yếu của cô ấy sau này mới có thể triển khai. . . Hoan nghênh cô gia nhập!"

". . ."

Không ai nể mặt mà vỗ tay.

"Vu chủ nhiệm giống như tôi, điều phối quản lý trang web, phụ trách vận hành, quảng bá và thông tin về diễn xuất."

"Hàn Đào, hôm nay mới làm quen, nhưng mới gặp mà như đã quen từ lâu, phương diện kỹ thuật giao hết cho anh đấy."

"Còn tôi, tại hạ bất tài, muốn quẩy một chút ở thời đại làn sóng mạng xã hội sắp ập đến này, may mắn mời được các vị gia nhập liên minh. Chân thành cảm ơn!"

Hắn lại cúi chào một cái.

Lưu Vi Vi cùng Hàn Đào, một người là thực tập sinh, một người là kỹ thuật viên không được coi trọng, bị nói có chút ngượng ngùng.

"Trừ Vu chủ nhiệm, hai người có thể tới đây với một tâm lý vui vẻ, tò mò và muốn kiếm chút tiền tiêu vặt. Mọi người có thể nghĩ rằng tôi đang gây dựng sự nghiệp một mình và mọi người chỉ tới giúp đỡ.

Tôi hiểu, nhưng tôi muốn nói, đây không phải là thành quả của một mình tôi. Chúng ta là một đoàn đội, chúng ta là một đoàn đội đang khởi nghiệp! Sự vất vả mà chúng ta trải qua, từng giọt mồ hôi chúng ta đổ xuống đều sẽ thể hiện ở trên số lượng những hội viên kia, những đánh giá tốt của cộng đồng mạng, những lợi nhuận tăng lên không ngừng kia, những thay đổi và tiến bộ từng chút khiến người ta vui mừng kia. . .

Đây là trái ngọt của chúng ta, cần chúng ta cùng nhau bảo vệ.

Cho dù ngày sau duyên tụ duyên tán, tôi cũng hy vọng khi chúng ta nhớ lại sẽ có thể hoài niệm và kiêu ngạo rằng không phụ khoảng thời gian cùng nhau làm việc này."

"Rào rào rào rào rào rào!"

Hai người trẻ tuổi kia đã bao giờ thấy một màn này đâu, vì vậy bọn họ vỗ tay ầm ầm.

Vu Giai Giai nhíu mày. Ha, xem ra không phải ngọa hổ tàng long đâu. Tên này mặt dày, lòng dạ đen tối, miệng lưỡi trơn tru, bày trò thuộc đường thuộc lối, e rằng không phải người có tư thế đế vương mà là Cao Tổ tái thế đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK