Ngày 25, buổi sáng.
Trời tờ mờ sáng, kết thúc một đêm bắn pháo không ngớt.
Trong cơn gió lạnh của thủ đô, Diêu Viễn bước ra khỏi tòa soạn. Hắn cảm thấy có chút khó chịu. Mấy ngày liền không thay quần áo cộng với nghỉ ngơi không tốt gây rối loạn nội tiết và uể oải.
Sau khi ăn sáng, hắn tới trước một nhà hàng ở Đông Thành, hẹn lấy sổ sách vào buổi sáng, nhưng lại đóng cửa.
"Lòng người không như xưa!"
Diêu Viễn lắc đầu, đi thẳng đến vườn Bách Hương ở Tây Thành.
Chị gái đã đứng đợi từ sớm!
"Ôi chao cậu em, mau vào trong cho ấm đi, hôm nay lạnh lắm! Ăn gì chưa?"
"Ăn rồi."
Diêu Viễn xem qua. Ồ, bà chị này cũng rất thành thực và đáng tin cậy nha.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi. Chị gái đỏ bừng mặt, nói không ngớt về sự đông đúc của tối hôm qua. Chị ta bận quá nên nửa đêm mới đi ngủ, mấy chủ quán bên cạnh nghe vậy chắc tức chết.
Cuối cùng chị ta nói: "Người trẻ tuổi như các cậu đúng là có đầu óc linh hoạt. Đánh chết tôi cũng không làm được như vậy. Đến xem, hai ta có phải là một đôi không?"
"Một đôi."
Một người lấy ra một cuốn sổ, mã chứng thực vượt mức ban đầu là một mã năm đồng.
Tiền thuê nhà và nhân công phục vụ ăn uống là một khoản lớn, nhưng đại tỷ này đã sở hữu nhà riêng. Chị ta nói rằng đây là căn nhà mình nhận được từ chồng cũ khi ly hôn, vì vậy đã giúp chị ta tiết kiệm được rất nhiều chi phí.
Suất ăn combo 48 đồng cho dù chia đôi vẫn có lãi.
Hai người giải quyết sổ sách xong. Bên hắn vẫn còn có ba người, có lẽ là có việc đột suất nên không tới ăn cơm. Diêu Viễn trực tiếp xóa đi, cuối cùng thanh toán xong cũng không nhiều lắm, ước chừng hai trăm tệ.
Về lý thuyết, hắn không nên nhận hoa hồng.
Nhưng trước tiên, lợi nhuận lần này được xây dựng dựa trên các khoản khấu trừ SMS. Hắn tin rằng bản thân sẽ sớm có thể nắm được tất cả những người dùng ở Bắc Kinh, vì vậy không thể kiếm tiền bằng cách khấu trừ.
Thứ hai, đây không phải là một nền tảng mua theo nhóm.
Năm 2008, Hoa Kỳ ra mắt trang web Groupon được coi là trang web tiên phong của hình thức mua theo nhóm. Sau đó, Meituan, Wowotuan, Lashou. com, v. v . . . nổi lên ở Trung Quốc, bắt đầu mở ra cuộc chiến ác liệt.
Đến lúc đó công nghệ cũng đã hoàn thiện rồi.
Nhìn chung, Diêu Viễn hiện nay không thể chính thức hóa và mở rộng trên quy mô lớn, vì vậy hắn cũng không cần phải xem xét các vấn đề sâu xa, cứ kiếm tiền mà hắn có thể kiếm được trước.
Hắn rời khỏi vườn Bách Hương, vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa chưa đi được hai bước.
Chỉ thấy một bóng đen lao tới, nắm lấy cánh tay hắn và trói ra phía sau.
"Này, ông đang làm gì thế? !"
"Tôi gọi cảnh sát đấy!"
"Cậu em, bắt được cậu rồi!"
Người trong bóng tối là một người đàn ông mập mạp. Ông ta kéo hắn vào nhà, bưng trà đến, giọng đầy cảm xúc:
"Cậu không biết đấy thôi! Tối qua tôi đã đứng đó nhìn đến nửa đêm làm cho tôi thèm nhỏ dãi. Như vậy là không khách quan. Mọi người kinh doanh cũng khá bình thường, hết lần này đến lần khác nhà cô ấy lại đắt khách, tất cả mọi người đều đang hỏi thăm đấy! Hì hì, cũng may tôi thông minh, nhìn chằm chằm vào vườn Bách Hương . . . "
"Ồ, ông cũng muốn tham gia hoạt động phải không?"
"Đúng, đúng, cái loại combo ưu đãi ấy! Tôi thậm chí còn liệt kê thực đơn rồi!"
Khá lắm! Ông ta nhanh chóng bày ra một danh sách, phối hợp cũng không tồi, còn có rượu.
Diêu Viễn nhìn qua một chút. Bỏ đi quy trình cũ, hắn cất vào trong túi. Trở thành bốn nhà hàng, lại thêm một sự lựa chọn. Người tiêu dùng có thêm nhiều lựa chọn là rất quan trọng!
Rời khỏi nơi này, hắn lại đi đến nhà hàng Hải Điến, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Cuối cùng, khi trở về Đông Thành, hắn đi đến nhà hàng đầu tiên kia, quả nhiên gặp phải kẻ lươn lẹo.
"Chắc hẳn cậu đã nhớ nhầm thành 32 rồi. Hôm qua tôi đã nhìn chằm chằm từng bàn một, đúng là chỉ có 11!"
"Làm sao có thể, mã xác thực của chúng tôi là do máy gửi tới, hệ thống tự động ghi lại. Không thể sai được."
"Tôi không nhầm đâu, thực sự là 11. Rất nhiều người nghĩ rằng tin nhắn này không đáng tin cậy nên có lẽ đã không đến. Này, các cậu nói là 11 đúng không?"
"Đúng!"
"Ngày hôm qua tôi đã chờ mong nhiều người một chút, kết quả không có mấy người!"
"Cậu làm việc không hiệu quả rồi!"
". . ."
Diêu Viễn gãi gãi đầu, nhìn đối phương với ánh mắt bất đắc dĩ và ngại phiền. Tại sao lúc nào cũng giở trò lưu manh như vậy chứ? Đừng có vô lý nữa được không? ? ?
Đối phương tràn đầy tự tin, không hề né tránh, thể hiện rõ cậu có thể làm gì được tôi!
"Nào người anh em, đến đây nói vài lời đi."
Gã ta ra hiệu gọi chủ quán vào góc và nói, "Lúc trước tôi nói có hai lần khuyến mại đúng không?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Một lần vào lễ Giáng Sinh và một lần vào năm mới. Chúng ta đã làm chương trình khuyến mại vào Giáng Sinh rồi. Nhưng các người không giữ chữ tín cho nên chương trình khuyến mại năm mới cũng không còn nữa."
"Cách của cậu không ổn, muốn quảng cáo thì chúng tôi tự dán lên còn hiệu quả hơn cậu nhiều!"
"Vậy thì để bù đắp cho những tổn thất của chúng tôi, vào tối nay chúng tôi quyết định sẽ xin lỗi phần lớn thực khách và giải thích cho họ biết sự thật. Tôi sẽ nói cho họ biết quán của ông toàn là thực phẩm đông lạnh, đầu bếp không chuyên nghiệp, lại còn cắt xén nguyên liệu! Không đảm bảo vệ sinh! Nước WC để nuôi cá, cá chết thì nói là cá sống lấy đi bán! Người phục vụ nhổ nước bọt vào đồ ăn!"
Ực!
Mặt ông chủ trắng bệch, há hốc mồm, sửng sốt không nói được câu nào!
Chỉ cần là quán ăn có cá thì ai dám khẳng định mình chưa bao giờ nói cá chết là cá sống! Ông ta còn muốn cứu vãn một chút nhưng Diêu Nguyên xua tay, lười quan tâm.
Sau đó ngay lập tức đưa vào danh sách đen.
Trong thời đại khó khăn, không ai có nghĩa vụ phải tử tế.
... ...
Sau lễ Giáng sinh, còn một tuần nữa là đến Tết Dương lịch.
Tuần này, số lượng nhà hàng hợp tác tăng trưởng đều đặn mỗi ngày, lên tới hơn chục nhà hàng. Tất cả đều đang chờ đón lần menu combo trong dịp Tết đến.
Không giống như các thế hệ sau này, một bữa ăn có giá 100-200 đồng. Hiện tại lương bình quân đầu người chỉ hơn 1. 000, một combo 48 đồng không quá đắt nhưng không thể tùy tiện ăn, chỉ xa xỉ trong những ngày đặc biệt.
Qua tết rồi còn phải giảm giá nữa, tạm thời không đề cập tới.
Ngoài doanh thu mới phát triển theo cách này, các chòm sao, bói toán, lời chào và các tin nhắn nhóm khác vẫn chưa giảm. Lưu Vi Vi luôn nghĩ ra các từ mới để lôi kéo người dùng trả lời. Cô xem dữ liệu hậu trường và cười cả ngày như một bông hoa hồng.
Ngoài hai trụ cột chính là rạp chiếu phim và nhà hàng, tướng thanh bị coi là hàng bonus cũng đã trải qua một số thay đổi.
Số 31, tòa nhà Quảng Đức.
Khi kết thúc một buổi biểu diễn tại hội nghị tướng thanh, Quách Đức Cương dẫn một vài người ra ngoài sân khấu để cảm ơn, phía dưới vỗ tay rào rào.
Lão Quách rơi nước mắt!
Trong buổi biểu diễn mấy ngày trước đột nhiên có rất nhiều người tràn vào. Ai nấy đều mừng rỡ, tưởng rằng thời sắp đến rồi, nhưng hóa ra đều là mơ mộng hão huyền.
Được rồi, họ cũng quen rồi. Đôi khi nhìn xuống phía dưới đến xuất thần, tự hỏi người nào phải tốn tiền? Người nào là miễn phí?
Tất nhiên cũng có những ảnh hưởng tích cực.
Ngày xưa, mỗi đợt có dưới 10 người và đợt tệ nhất chỉ có một khán giả thì nay đã khác, ít nhất là gấp đôi!
Có thể ổn định ở 7-13 người.
Cảm ơn tiểu tử họ Diêu!
Sau khi khán giả giải tán, Quách Đức Cương tổng kết lại rồi mượn điện thoại của phòng trà để gọi cho Dư Khiêm.
"Gần đây lượng khán giả rất ổn định. Tôi biết một vài người trong số họ. Ban đầu đều đến vì không cần trả tiền. Nhưng sau này họ thích nghe nên đã tự quay lại. . . Người ta giúp đỡ tôi như vậy, tôi băn khoăn không biết nên cảm ơn họ như thế nào?"
"Mời một bữa ăn!"
"Ăn cũng được, tìm cái cớ gì đây? Hơn nữa chúng ta không có nhiều tiền, nếu đắt quá thì không thể trả nổi."
Dư Khiêm suy nghĩ một chút, nói: "Cậu không phải là nhận người học việc sao? Mời tới tham gia náo nhiệt, ăn cơm ở nhà rồi lót tay một ít, như vậy cũng không mất mặt."
Lão Quách nghĩ khả thi nên vội vàng gọi điện cho Diêu Viễn.
Diêu Viễn rất vui vẻ đáp ứng, sau đó vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, bởi vì hắn đang bận.
Sự kiện sắp kết thúc, mọi người phải kiên trì đến phút cuối cùng rồi mới quyết toán. Tất nhiên, quan trọng hơn là ông chủ Diêu sẽ phải trả tiền cho nhân viên!