Diêu Viễn nộp hồ sơ thực tập vào giữa tháng 8, cuối tháng 8 đã phải trở lại trường học.
Trong thời gian hơn 10 ngày, hắn chủ yếu dùng để thích ứng, sau đó chải chuốt kế hoạch. Hắn nói ngoài miệng là cần nhiều tiền, nhưng trên thực tế vẫn để lại cho Diêu Tiểu Ba 2000, còn mình cầm 3700.
Trước khi đi, hắn chỉnh trang lại bản thân. Tắm rửa thay đồ, mua một cái balo lớn, đổi chiếc dép xăng đan đang đi thành đôi giày thể thao.
Diêu Tiểu Ba đã về Thẩm thành từ trước.
Tại một buổi sáng sớm trời lất phất mưa phùn mịt mù, cha mẹ và thím tập trung ở nhà ga cũ kỹ ở vùng ngoại ô để đưa tiễn chú cháu Diêu Viễn đến Bắc Kinh.
Nhà ga nhỏ đến đáng thương, mà thực ra nơi này chỉ đơn giản là một điểm dừng tạm thời thôi. Vì vậy để đi tới Bắc Kinh, bọn họ phải ngồi cùng rất nhiều người xuất phát từ Thẩm Thành.
Theo lộ trình thì cần thời gian khoảng 8 tiếng đồng hồ để đến đó.
Vài năm sau, khi xe lửa phát triển thì thời gian di chuyển sẽ giảm bớt còn 4 tiếng. Lúc đó sẽ sử dụng tàu siêu tốc, nhưng cũng chính vì vậy mà năm 2011 có một sự việc gây chấn động cả nước. Đó là việc đầu tàu bị chôn vùi ngay tại chỗ. . .
Lúc ấy trên mạng còn lưu hành một câu nói: "Không cần biết mọi người tin hay không, dù sao tôi tin."
Sau đó, tốc độ xe lửa ngày càng nhanh.
Bên trong toa xe, mùi vị quen thuộc đập ngay vào mặt.
Tiếng trẻ nhỏ khóc lóc, tiếng tranh luận, mùi rượu và mùi thuốc lá. Trên hành lang nhỏ chỉ thấy toàn đùi người kèm theo tiếng kẽo kẹt của xe hàng nhỏ.
"Đậu phộng, hạt dưa, cháo, nước ngọt, nước khoáng."
"Cho đi qua nhờ một chút."
Hai chú cháu Diêu Viễn tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Hắn bỗng thấy ông chú lấy ra một chai rượu đế và bọc lạc mang theo từ nhà, thêm vài cọng hành lá và một túi đựng tương ớt để lên bàn.
Chú của hắn còn đen hơn cả Diêu Tiểu Ba, đúng là nhất mạch tương truyền. Hai cha con này đều mày rậm mắt to, khí chất có phần nóng nảy. Nếu thấy chướng tai là muốn lao vào ăn thua đủ ngay.
". . ."
Diêu Viễn ngửi thấy mùi rượu kèm theo mùi lạc rang thơm phức thì ngáp một cái rồi nói: "Chú à, người giới thiệu chú vào làm việc ở chỗ công ty tổ chức biểu diễn kia có đáng tin cậy không đấy? Có thể đảm bảo công việc ổn định không? Đừng có đi làm mấy tháng rồi thím phải gửi tiền cho chú về đấy."
"Đáng tin chứ! Chiến hữu của chú nói rằng ông chủ của công ty đó từng là người của CCTV. Công ty tổ chức biểu diễn của bọn họ toàn đến biểu diễn tại các công ty lớn, không phải ông chủ mỏ than thì là đại gia bất động sản. Còn có người nào đó lên cả đài truyền hình trung ương nữa đấy. Mà cả đám người lên hát bài hát. . ."
"Cùng Một Bài Hát?"
"Đúng đúng."
Người chú gõ gõ trán nói: "Ông chủ nhận biết bọn họ, còn là người bắc cầu nữa."
Lúc này, có một người ngồi ở bên cạnh bỗng nói xen vào: "Cùng Một Bài Hát là tiết mục của đài truyền hình à? Thế thì cần gì bắc cầu nữa?"
"À, chuyện này. . ."
Tất nhiên chú sẽ không giải thích được, vì vậy Diêu Viễn mở miệng nói: "Vốn dĩ chương trình tổ chức Cùng Một Bài Hát để chào đón năm mới, nhưng sau khi phát sóng đã được chào đón nồng nhiệt cho nên mới trở thành chương trình cố định."
Ban đầu, người ở đài truyền hình mời ngôi sao đến tham dự chỉ cần trả một chút tiền là được. Nhưng tiết mục này thu hút được quá nhiều người theo dõi, khiến cho rất nhiều địa phương nhìn ra một cơ hội. Có chính quyền địa phương suy nghĩ, mặc dù người nghĩ ra tiết mục này không phải là mình nhưng mình có tiền thì sao? Cuối cùng họ kéo theo mấy xí nghiệp lớn tại địa phương, kêu gọi ủng hộ trở thành nhà tài trợ của chương trình.
"Vì sao?" Người ngồi bên cạnh nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì Cùng Một Bài Hát là tiết mục do CCTV phát sóng, tỉ lệ người xem cực cao. Mà chương trình Cùng Một Bài Hát luôn di chuyển đi muôn nơi. Như vậy chẳng khác gì cho chính phủ địa phương một cơ hội quảng cáo. Cho nên muốn đạt được lợi ích thì phải có tiền đi trước. . ."
"Hiểu rồi hiểu rồi, cho nên cần người bắc cầu dắt mối."
Người ngồi bên cạnh giơ ngón tay cái lên: "Cậu thanh niên, cậu hiểu biết thật rộng."
Chú hắn càng ngạc nhiên hơn: "Sao cháu biết chuyện này?'
Nói đùa! Hắn là người làm trong ngành truyền thông 20 năm trời, sao còn phải chém gió với mấy người.
Diêu Viễn cười ha hả nói mơ hồ cho qua chuyện: "Nếu ông chủ kia lợi hại như vậy thì chú cứ cố gắng làm việc, mà bình thường chú không cần tiêu gì thì hãy dồn tiền để sau này Tiểu Ba còn cưới vợ."
"Đúng vậy, chú cũng nghĩ như thế. Tiểu Ba chuẩn bị tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu không tìm được đối tượng thì phải làm sao bây giờ?"
Chú hắn hớp một ngụm rượu và ăn một hạt lạc, tâm trạng khá lo lắng.
Diêu Viễn nhìn chú hắn. Những năm trước, chú hắn ở ngoài cố gắng làm việc vài năm, lương được tăng lên rất khá. Nhưng sau đó vì đánh nhau mà bị đuổi việc. Vì vậy hiện tại hắn nghĩ mình nên để ý đến chú một chút.
Trên xe lửa khá là nhàm chán.
Diêu Viễn chợp mắt rồi tỉnh, tỉnh rồi lại chợp mắt, thỉnh thoảng đứng dậy đi lại một vòng. Đến chạng vạng tối, cuối cùng bọn họ cũng đến được thủ đô. Tàu dừng ở cửa bắc.
Theo biển người ùa ra khỏi nhà ga như thủy triều mãnh liệt, một luồng bụi bẩn, âm thanh của khẩu âm pha tạp khắp trời nam đất bắc, mùi mồ hôi với khí tức vùng vẫy sinh tồn giống như không khí ở thủ đô của thời đại này lập tức bao vấy lấy toàn thân hắn.
Diêu Viễn đứng tại chỗ, cảm nhận mùi vị đông tây hỗn loạn, vô cùng cũ nát, vô cùng bẩn thỉu và tràn đầy khói lửa này.
Thuận tiện nói một câu, luôn có người nói 20 năm trước không khí ở thủ đô rất trong lành. Trong lành cái rắm!
Năm 1999, trong suốt một thời gian dài, trang đầu của《Báo chiều thủ đô》là: "Tuyệt không để cho không khí ô nhiễm bước vào thế kỷ mới!"
Hắn xách ba lô hành lý, trang bị gọn gàng. Chú hắn đeo một đống chăn nệm được cuốn tròn lại ở sau lưng. Ngó nghiêng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ông chú bỗng đi nhanh về phía trước như bay, đi lên vồ một cái.
Người nọ sớm đã đoán được trước nên tránh ra một bên, ha ha cười mừng rỡ.
Đợi hai người hàn huyên một lát sau Diêu Viễn mới tiến lại gần. Ông chú giới thiệu với hắn: "Đây là chiến hữu của chú, cứ gọi ông ấy là chú Tôn!"
"Chào chú Tôn!"
"Đây chính là cháu trai của tôi. Nó đang học ở thủ đô, rất có tiền đồ!"
"Ồ, vậy cũng coi như không tệ!"
Chú Tôn cũng giống như rất nhiều người. Bọn họ luôn có cảm giác hâm mộ đám học trò, đặc biệt là sinh viên. Nhìn chú Tôn này rõ ràng khéo léo hơn so với chú của hắn. Dù sao người ta cũng đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm. Bọn họ nhiệt tình trò chuyện vài câu sau đó lại rủ nhau đi ăn cơm.
Diêu Viễn nhã nhặn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút lại nói: "Chú có danh thiếp không cho cháu một tấm đi."
"À, có có!"
Chú Tôn đưa cho hắn một tấm danh thiếp. Diêu Viễn nhìn lên: Công ty biểu diễn văn hóa Phi Dược, có số điện thoại riêng, địa chỉ viết là ở Thông Châu.
"Công ty của chú ở Thông Châu sao?"
"Không phải, bọn chú mở một văn phòng ở bên đó, nhưng bình thường bọn chú di chuyển khắp nơi, nơi đó coi như là trụ sở thôi."
"Vậy à, cháu viết cho chú một số điện thoại. Đây là số điện thoại của cháu, nếu có việc gì chú cứ gọi cho cháu."
"Được rồi, hẹn gặp lại."
Chú Tôn cảm thấy rất kinh ngạc. Sao mà tiểu tử này lại giống như ông cụ non vậy nhỉ?
Sau khi tạm biệt hai người, Diêu Viễn đi tàu điện ngầm, rồi lại chuyển sang xe bus, lặn lội đường xa cuối cùng cũng về tới trường học.
Trường đại học này nếu đặt ở Đông Bắc thì rất hoành tráng, nhưng đặt ở Bắc Kinh thì chỉ có thể coi là vừa tầm thôi. Hắn học hệ Trung văn, đại học năm thứ tư cơ bản không còn có tiết học gì rồi. Trường học với tòa soạn báo, tạp chí, nhà xuất bản, đài truyền hình hay các đơn vị khác đều liên kết với nhau, hàng năm đều đưa ra danh ngạch cho sinh viên đến thực tập.
Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian lại đi thực tập một lần nữa, nhưng không đi lại sợ sẽ ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp.
Kiếp trước hắn đã từng thực tập nửa năm ở《 Nhật báo Thanh niên Bắc Kinh 》, sau khi tốt nghiệp đã ở lại đó một khoảng thời gian, chung quy cũng là vì một miếng bánh nướng: Chuyển chính thức.
Năng lực nghiệp vụ của hắn khá mạnh, làm việc cũng rất nghiêm túc. Thế nhưng lúc đó hắn còn trẻ tuổi, tính khí nóng nảy lại chưa trải sự đời, hơn nữa bản thân cũng không có chỗ dựa vững chắc nên cuối cùng không thể lưu lại. Sau khi rời khỏi tòa soạn báo đó hắn lại xin vào một tòa soạn báo nhỏ ở Bắc Kinh, về sau lại quay về Thẩm thành. Cuối cùng hắn mua một căn nhà ở phương Nam và định cư ở đó 20 năm.
Diêu Viễn quay về trường học điểm danh và bàn giao với giáo viên phụ trách sắp xếp thực tập một chút, sau đó mới thu thập hành lý của mình.
Giấy bút, cốc nước, đồ ăn vặt, kéo, dao gọt hoa quả, miếng dán vết thương,. . . cùng với thứ quan trọng nhất, đó là một chiếc máy ảnh cầm theo từ nhà đi.
Sau khi thu xếp xong xuôi, hắn nằm trên giường ở phòng ký túc xá. Mấy tên bạn cùng phòng của hắn đều không có ở đây. Sinh viên đại học năm thứ tư đều có lịch trình bận rộn riêng, mấy bạn cùng phòng của hắn cũng không ở đó, quan hệ cũng chỉ qua loa hời hợt như vậy.
"《 Nhật báo Thanh niên Bắc Kinh》. . ."
Diêu Viễn lẩm bẩm cái tên này, tựa như máy móc xén lông cừu đầy vô cảm, chỉ muốn làm sao có thể xén được thật nhiều lông cừu mà thôi.