• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình cảm của hai nhà rất bền chặt. Người chú cũng rất chân chất, có món gì mới lạ đều gọi cả nhà Diêu Dược Dân tới thưởng thức.

Thịt thỏ nấu lên có hương vị rất thơm ngon. Mọi người đều chỉ uống bia, vì vậy đi vệ sinh mấy lần rồi nghỉ ngơi thêm một lát là lại thấy bình thường. Ăn một bữa cơm đến hơn tám giờ tối, sau đó bọn họ gọi điện tìm một chiếc taxi ở trong thành phố vào tận nơi đến đón cả nhà trở về.

Tòa nhà này được xây dựng từ những năm 90, không có cửa hàng công cộng. Căn hộ mà bọn họ đang ở có diện tích không nhỏ, có hai cái ban công lớn ở hướng nam và hướng bắc. Phòng ngủ của cha mẹ Diêu Viễn ở mặt phía nam, rộng rãi sáng sủa, còn có cả tivi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, hai vợ chồng lên giường nằm xem tivi.

Tivi LCD vừa mới ra đời. Khoa học kỹ thuật hiện tại vẫn chưa phát triển, còn cần một khoảng thời gian dài nữa mới được phổ cập rộng rãi. Tivi của các hộ gia đình đều là cái loại to đùng như vậy. Trên tivi đang chiếu chương trình có tên là 《 Cổng biệt thự 》. Lần chiếu đầu tiên đã phát trên truyền hình từ lâu rồi. Đây là chương trình phát sóng lại của đài địa phương.

Ở trong tivi, Bạch Tam gia đang hút thuốc phiện.

Diêu Dược Dân lúc xem lúc không, trong người vẫn còn mang theo chút hơi cồn. Ông đột nhiên nói: "Bà có cảm thấy Tiểu Viễn có vẻ hơi khác thường không?"

"Ý ông là con nó đã trưởng thành hơn sao?"

Viên Lệ Bình cũng có cảm giác này. Bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước kia thằng bé quá mức chấp nhất với việc làm phóng viên. Cứ lúc nào nhắc tới tòa soạn báo là mặt mày của nó trở nên hớn hở hơn hẳn. Nhưng hôm nay nghe cu cậu nói những lời kia, tôi lại có cảm giác như con nó đã suy nghĩ thông suốt rồi. Ài, phải chăng đã có ai đó phân tích rõ cho nó hiểu ra rồi chăng?"

"Có lẽ thế. Thật ra tôi cũng đã sớm nghĩ như vậy rồi. Tòa soạn báo lớn như vậy là chỗ chúng ta có thể với tới sao? Người ta là tòa soạn báo lớn ở thủ đô, hai ta sẽ không giúp đỡ con được cái gì. Nếu như thằng bé đi Thẩm thành thì tôi còn có thể nhờ người bạn học ngày xưa được."

"Bạn học của ông ở cái tòa soạn báo vớ vẩn tên là gì gì đó à? Chỗ đó chắc cũng sắp đóng cửa đến nơi rồi."

"Tòa soạn báo sao có thể đóng cửa được. Chính phủ vẫn cấp phát kinh phí đều đặn đấy. Đến lúc đó tiêu ít tiền có khi còn có thể kiếm cho Tiểu Viễn một vị trí làm biên tập viên đấy. Nhưng mà tôi thấy đứa nhỏ này có vẻ đã có ý định khác rồi. Ài dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không vội một hai năm."

Câu cửa miệng mà Diêu Dược Dân thường nói chính là không vội mấy ngày, không vội mấy năm.

Ông ta cũng khá tinh mắt, nhưng khả năng thực thi lại rất kém. Đúng kiểu chỉ có lý thuyết không có thực tế. Viên Lệ Bình lại hoàn toàn trái lại, cũng coi như bổ sung cho nhau.

Cùng lúc đó, ở phòng ngủ phía bắc.

Gian phòng này có không gian không lớn, chỉ có một cái giường lớn, một cái giá sách vừa hẹp vừa cao, trên kệ chất đầy sách, VCD cùng băng cát sét. Bên cạnh là một cái bàn làm việc.

Cái tủ sách này đã làm bạn với Diêu Viễn vài chục năm rồi. Giờ phút này hắn đang đeo tai nghe, bật nhạc từ chiếc walkman. Cả người hắn ngồi nghiêm chỉnh trên bàn viết lách gì đó.

Hắn đang nghe thể loại nhạc pop đang được lưu hành, từ "Thiên âu âu, Thiên âu âu", đến "Mình muốn cậu bồi bạn với mình, ngắm nhìn con rùa biển kia dạo chơi trong nước ", lại đến "Em tình nguyện thấy anh vô tình đến cùng". . .

Vừa nghe vừa lắc lư, từ đầu đến chân lộ ra một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Không sai, từ khi hắn sống lại đến bây giờ, ngoại trừ lúc ban đầu cảm thấy mông lung mờ mịt, còn lại cảm giác lớn nhất chính là thư thái.

Cha mẹ của hắn vẫn chưa đầy đầu tóc trắng, thân thể vẫn còn khoẻ mạnh. Chính mình lại hào hoa phong nhã, tuấn tú hơn người. Trung Quốc thành công nhận được tư cách đăng quang Thế vận hội Olimpic và sắp gia nhập WTO. Vận mệnh quốc gia hưng thịnh, kết quả của đội tuyển bóng đá nam ở World Cup lập tức cân bằng vận mệnh quốc gia, Châu Kiệt Luân mới xuất đạo 1 năm. . .

Người ta nói rằng những năm 1980 có trào lưu hoài cổ, những năm 1990 là thời đại ra khơi. Còn đầu năm 2000 chính là một giai đoạn càng thêm mâu thuẫn, vừa bảo lưu lấy một chút phong cảnh của những năm 80 và 90, đồng thời lại hướng về phía thời đại mới, khoa học kỹ thuật mới mà phát triển nhanh vượt bậc.

Trào lưu bùng nổ mãnh liệt giữa những thứ truyền thống, từ mức độ thô sơ đến tinh xảo. Người nghèo càng nghèo, người giàu lại càng giàu. Nhiều năm sau, khi quay đầu nhìn lại, nó đã hình thành căn nguyên của rất nhiều tệ nạn.

Ví dụ như thành thị và nông thôn sáp nhập với nhau, ví dụ như lao động nhập cư, ví dụ như bất động sản, ví dụ như độc quyền.

Bây giờ đã qua niên đại lao mình ra biển. Sau khi tập tính man rợ dần khuất lấp, một nhóm những gã nhà giàu sớm nhất vội vàng đóng giả thành các doanh nhân. Bọn họ vội vàng thành lập trật tự nơi gọi là địa bàn của mình và thuận tiện vươn một cánh tay ra để xem ở bên ngoài còn có cái gì có thể kiếm thêm không.

Các nguồn lực thô sơ nhất của xã hội từ đất đai và lương thực đến vật liệu công nghiệp, nguồn năng lượng và công nghệ, thậm chí là cả ngành tài chính hư vô mờ mịt đã tạo ra nguồn của cải khổng lồ.

Mà những nguồn tài nguyên này đã bị chia cắt cho tới tận hôm nay. Cho đến khi cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư nổ ra, chỉ còn sót lại một lĩnh vực công nghiệp có quy mô lớn là có thể trở thành vốn liếng mới của các tập đoàn:

Internet!

"Sàn sạt!"

"Sàn sạt!"

Khi cuộn băng chạy đến phần cuối, ở trong tai sẽ vang lên âm thanh ma sát lạo xạo, sau đó nó sẽ tự động trở mặt rồi tiếp tục phát nhạc.

Diêu Viễn không để ý đến chuyện này mà chính hắn cũng chẳng nghe lọt tai một ca khúc nào. Hiện tại hắn đang vùi đầu múa bút. Mấy ngày qua, hắn đã ghi lại rất nhiều ý nghĩ vụn vặt. Qua một khoảng thời gian những ý nghĩ đó mới dần dần hoàn thiện, cuối cùng tạo thành một mạch suy nghĩ tương đối rõ ràng mạch lạc.

Xoạt xoạt xoạt. . . Sau khi viết xong mấy chữ cuối cùng, hắn lại khoanh tròn vào một từ, cuối cùng mới đặt bút xuống.

Hắn lại cầm lấy chiếc điện thoại Nokia 3210 đen trắng đã qua sử dụng của mình.

Đây là loại máy cục gạch có thể thay vỏ, thời gian chờ dài nhất lên đến 260 tiếng đồng hồ. Trong điện thoại có trò chơi con rắn tham ăn, có thể dùng để gọi điện thoại, gửi nhắn tin, đặt đồng hồ báo thức và máy tính, thậm chí có cả chức năng đập hạt đào, sọ não, sàn nhà hay tất cả những vật cứng khác.

Lượng tiêu thụ 1. 6 tỷ chiếc!

Năm 1999, loại điện thoại này được đưa ra thị trường. Mẹ hắn mua về, sau khi sử dụng chán chê rồi thì vứt cho Diêu Viễn. Dẫu sao hiện tại điện thoại rất đắt, điện thoại công cộng vẫn rất phổ biến.

". . ."

Diêu Viễn cầm điện thoại lên. Hắn cũng không vào mục trò chơi mà đang quan sát tỉ mỉ chiếc điện thoại này như đang cẩn thận quan sát một món đồ quý giá, thậm chí có cảm giác như một tên biến thái. Cuối cùng hắn mới nói khẽ: "Ài, phải dựa vào ngươi để kiếm chút tiền lẻ rồi."

Kiếm tiền, kiếm tiền mới quan trọng.

Diêu Viễn muốn kiếm tiền, nhưng hắn đã sống lại một lần rồi vì vậy hắn càng muốn quẩy nhiệt tình, quẩy hết mình.

Sau khi đã hạ quyết tâm, hắn bò lên trên giường rồi nằm vắt chân bắt đầu nghiêm túc nghe ca nhạc. Trong miệng hắn không tự chủ được ngâm nga theo lời bài hát, nhưng giai điệu lại hoàn toàn khác lạ, nói chung là như bò rống:

"Tôi muốn nở hoa!"

"Tôi muốn nảy mầm!"

"Tôi muốn gió xuân mang theo mưa lất phất!"

... . . .

Ngày hôm sau, mười giờ sáng.

Diêu Viễn đi vào tiệm Internet tốc độ cao ở bên cạnh ngân hàng công thương.

Đây là một trong những tiệm Internet mở ra sớm nhất ở thành phố này. 20 năm sau tiệm Internet này vẫn còn tồn tại, nhưng khi đó đã không còn đông người nữa. Chỉ vào những ngày nghỉ đông hay nghỉ hè, ngày lễ ngày tết mới có khả năng khôi phục lại được vài phần náo nhiệt như ngày xưa.

3 đồng một giờ, không nhìn CMND, khói thuốc mù mịt, hô to gọi nhỏ.

Hắn nhìn lướt qua một lượt. Một vài người chơi 《 Red Alert 》, một nhóm chơi CS, trò《 LOL》 mẹ nó vẫn còn chưa mở phiên bản Open Beta.

Ồ?

Trong đầu Diêu Viễn chợt lóe lên một ý tưởng, hay là dựa vào 《 LOL》 kiếm ít tiền vậy?

Lẩy bẩy!

Toàn thân hắn lại run lên. Quên đi thôi, dân mạng sẽ nôn mửa mất.

Sau khi cân nhắc một hồi, hắn quyết định chạy đến ngồi xuống bên cạnh một tên nhóc đang chơi 《 Tiên Kiếm 》. Nhìn bộ dáng của tên này chắc là học sinh trung học. Vẻ mặt của cậu ta vẫn còn non nớt với ánh mắt si mê, tay đang điều khiển nhân vật AV Lý Tiêu Dao giết quái ở sườn núi Thập Lý.

Diêu Viễn mở một websites ra rồi tìm kiếm ba cổng thông tin chính. Hắn tùy ý quét mắt đọc tin tức, sau đó mới tìm kiếm thứ mình muốn. Sohu và Sina đều không có, nhưng NetEase thì có, thậm chí còn rất bắt mắt.

Hắn suy nghĩ một chút, lại thử tìm kiếm trang web top 2. Lần này hắn chỉ tìm được trang TOM. com.

Dân mạng trẻ tuổi sẽ không biết đến trang web này bởi vì đây là một cổng thông tin điện tử được thành lập vào năm 2000. Chủ sở hữu là tập đoàn truyền thông TOM của Hồng Kông và công ty Li Cucumber.

Trang TOM. com không ngừng đứng hạng cuối trong nhóm top 1 và quanh quẩn ở hạng đầu của nhóm top 2. Trang mạng này cũng đã từng có lịch sử rất huy hoàng, nhưng cuối cùng vẫn bị thời đại đào thải, dần phai mờ trong lòng mọi người.

"Chỉ có hai nhà NetEase và TOM, thật đúng là chỉ đủ cho mình tiêu vặt. . ."

Diêu Viễn tắt websites đi. Hắn chơi Red Alert một lúc thấy quá nhàm chán nên dứt khoát nghiêng ghế sang một bên nhìn đứa bé ở bên cạnh đang chơi Tiên Kiếm.

"Đi đến bến tàu trong rừng cây ấy. Em cẩn thận tìm kiếm đi có bảo bối đó. . . Ai nha em cứ tìm đi, chắc chắn sẽ thấy!"

"Ra nói chuyện với người anh em kia đi, sau đó đi lòng vòng rồi lại trở về. Đúng rồi, lại tiếp tục bắt chuyện đi. Như vậy chẳng phải lại có thêm một viên Hành Quân đan rồi sao!"

"Bên đó bên đó. . . Không có ở đây à? Thôi chết anh nhớ lộn, vậy thì trở về đi. . . Cầm lấy đi, lấy thêm nữa, có một thanh Miêu đao kìa!"

"Đại ca, anh chính là thần!"

Trong mắt của học sinh trung học hiện lên vẻ hâm mộ.

"Bình thường thôi, anh chỉ đứng thứ ba trên thế giới thôi. . . Ực!"

Diêu Viễn nuốt mọt ngụm nước miếng khô khốc. Quả nhiên là hoàn cảnh sẽ có ảnh hưởng đặc biệt đến con người. Ngay cả mấy câu chém gió như vậy cũng bắt đầu khôi phục lại rồi. Xem ra hắn sắp hòa nhập hoàn toàn với kiếp này rồi.

"Đây là lần đầu tiên em chơi Tiên Kiếm à?"

"Trước kia em đã chơi thử mấy lần rồi nhưng vừa chơi đã toi mạng. Đại ca, càng chơi sẽ càng thú vị sao?"

"Rất thú vị!"

"Thật sao? Vậy nội dung cốt truyện tiếp theo sẽ như thế nào? Em thích Triệu Linh Nhi nhất."

"Vì sao em lại ưa thích Triệu Linh Nhi?"

"À thì. . ."

"Em cảm thấy cô ấy vừa dịu dàng lại hiểu chuyện, vừa thâm tình lại mạnh mẽ phải không?"

"Ôi quá chuẩn! Chính là cảm giác như vậy đấy. Nhưng em không hình dung ra được về sau cô ấy sẽ như thế nào?"

"Cô ấy sẽ chết!"

Học sinh trung học: Hả!

Thật đáng thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK