Hiện tại, bưu điện chưa được gọi là bưu điện, mà gọi là sở bưu điện.
Về sau, sở bưu điện chia làm hai mảng: Bưu chính và điện tín. Điện tín sau này đổi tên thành Điện Tín Trung Quốc. Vào ngày 20 tháng 4 năm 2000, mảng di động của Trung Quốc tách ra khỏi điện tín, trở thành công ty độc lập.
Cùng lúc đó, số người sử dụng điện thoại di động trong nước tăng nhanh, khiến tin nhắn trở thành công cụ được sử dụng nhiều nhất. Đồng thời, mảng di động muốn phục vụ tốt hơn công cụ tin nhắn và liên lạc không dây nên tăng cường đầu tư, qua đó mò mẫm được một số đồ vật mà nước ngoài phát triển.
Điện toán đám mây.
Nói một cách đơn giản, chính là tạo ra một sân chơi mà người sử dụng di động thông qua điện toán đám mây, có thể đặt mua các loại hình phục vụ trên web.
Ví dụ, người sử dụng Sohu mua tin tức, một tháng trả 5 tệ thì ngày nào cũng gửi cho khách hàng một tin nhắn. Vào mỗi buổi sáng, Sohu sẽ gửi tin tức đến di động khách hàng bằng hình thức tin nhắn.
Năm ngoái, hình thức này bắt đầu được đẩy ra. Nhóm đầu tiên ký kết cung cấp nội dung có 10 nhà(gọi tắt là Sp), trong đó có cả QQ.
QQ đẩy ra một loại hình phục vụ, từ trên máy tính gửi đến một loạt tin tức, dựa vào điện toán đám mây, giúp người có điện thoại di động đọc được. Nếu thời đại AI thì chuyện này quá đơn giản, nhưng thời điểm bấy giờ nó như một cơn địa chấn, QQ dựa vào hình thức này đặt một chân lên sân khấu internet.
Lúc đầu, mảng di động vì mở rộng thì trường, nên bỏ ra rất nhiều lợi ích, lợi nhuận vào khoảng 15:85, hãng truyền thông nhận 15.
Mảng SP này là miếng bánh béo bở, nên sau một năm có mấy chục công ty mọc lên, trong năm 2002 số lượng tăng lên 800, 3 năm sau là 2000 công ty. Cuối cùng, lợi ích tính theo tháng, mỗi tháng thu về cả triệu, 10 triệu, 100 triệu đều có. Mảng kinh doanh này nuôi béo khá nhiều công ty, cũng hình thành nên thị trường internet.
Xét nguyên nhân, quan trọng nhất là số lượng tin nhắn tăng vọt. Năm 2000, cả nước gửi đi 1 tỷ tin nhắn ngắn, 1 năm sau tăng lên 18. 9 tỷ tin nhắn, riêng năm 2002 vọt tới 90 tỷ.
Một nguyên nhân nữa là do người dùng tìm được một cách làm nhanh gọn, cách thức thanh toán có độ an toàn cao: Trực tiếp sử dụng tiền điện thoại để thanh toán.
Đương nhiên, muốn gia nhập vào nhóm Sp cần đủ điều kiện. Đầu tiên là công ty chính thức, có nơi làm việc cố định, từ thiết bị, nhân viên, hay cả sản phẩm làm ra cũng phải đạt số lượng nhất định.
Mà những công ty di động kia, hay người sáng lập trang web cũng phải kiếm cơm chứ? Vậy phải làm sao?
Đây là nguyên nhân tin nhắn SMS ra đời.
. . .
Diêu Tiểu Ba cầm lấy túi hoa quả khô mà Diêu Viễn cho về nhà, suy nghĩ một đêm.
Thời điểm đối mặt với cơ hội lập nghiệp, người cấp tiến sẽ hùng hục lao vào, còn người bảo thủ sẽ đánh trống rút lui. Diêu Tiểu Ba nằm ở giữa hai loại người đó, nên tâm trạng đắn đo vô cùng.
Ngày hôm sau, hai người lại hẹn nhau, vẫn là trong quán nét.
Diêu Viễn nói đứa em nhìn 2 trang web, NetEase và TOM. com, nói: "Nói rõ ràng hơn, đây là một kênh phân phối, em biết code dạng web này không? Chúng ta sẽ dùng quảng cảo SP chạy baner trên trang web của mình. Người sử dụng sẽ click vào quảng cáo đặt mua, sau khi hoàn thành đơn hàng chúng ta nhận hoa hồng, cái này là SMS marketing."
"Hiện tại mới chỉ có hai nhà làm?"
"Đúng, NetEase làm được nửa năm, còn TOM vừa mới làm. Đây là hình thức mới, vừa dễ làm vừa ít người, là cơ hội chiếm lấy đỉnh núi cực tốt. Chờ chúng ta dựng nên danh tiếng, sẽ xin vào nhóm SP, lúc đó tiền vào như nước."
Thật hay giả?
Diêu Tiểu Ba vẫn nghi ngờ từ khi bắt đầu. Diêu Viễn không giải thích thêm nữa, mà trực tiếp dùng QQ nhắn tin cho TOM.
Đây là tài khoản QQ đầu tiên của hắn, 7 chữ số. Nếu không phải ký ức này vẫn còn tồn tại, hắn đã sớm quên sừ cái tên nick này rồi. Tên là 'Nam Tử Như Gió'
"Xin chào, tôi muốn gia nhập hạng mục SMS của TOM."
"Cậu có trang web rồi sao?"
"Còn chưa, nhưng tôi học công nghệ thông tin, đang chuẩn bị làm."
"Thế à? Vậy cậu phải làm ra một trang web hoàn chỉnh, sau đó trải qua xét duyệt của công ty, nếu không vi phạm sẽ được chấp thuận. Hoa hồng công ty chia là 30%, à khoản này đã trừ vào tiền di động, cậu cầm về 30%."
"Cách thức ký hợp đồng?"
"Chúng tôi sẽ gửi một tin nhắn, không có hợp đồng bằng giấy. Nhưng cậu yên tâm, danh dự của chúng tôi rất tốt, sẽ không làm chuyện lừa đảo."
Bình thường.
Diêu Viên nhún vai, thị trường SMS thật ra là thị trường nằm trong bóng tối, tất nhiên không thể ký hợp đồng chính thức rồi.
Toàn bộ Sp dựa vào danh dự, mà TOM xếp vị trí thứ nhất.
"Tôi có thể đồng thời gia nhập mảng SMS của bên khác chứ?"
"Có thể, chúng tôi không cấm."
"Được, tôi sẽ chuẩn bị, có gì liên lạc sau."
"Được, 886(tạm biệt)."
"886"
Tiếp theo, Diêu Viễn lại trao đổi với NetEase một chút, nội dung chẳng khác biệt mấy, hoa hồng cũng 30%.
Cuối cùng, hắn hỏi Diêu Tiểu Ba: "Sao? Có ý kiến gì không?"
". . ."
Diêu Tiểu Ba im lặng chút rồi nói: "Chúng ta cần làm một trang web, sau đó sử dụng để quảng cáo?"
"Thông minh, nói phát đúng điểm quan trọng luôn."
Cho nên điểm quan trọng nhất của quảng cáo SMS là đường link. Nhưng vì sao dân mạng phải click vào link quảng cáo của các người? Chủ trang web phải làm thế nào để tạo ra sức hút với người dùng?
Cho nên, 2-3 năm sau, thời điểm tin nhắn SMS huy hoàng nhất, hủ bại xuất hiện như nấm.
Nào là 'thiếu phụ đói khát tìm tình một đêm', "hãy tìm hiểu bí mật cơ thể của em', 'cô gái xinh đẹp lộ clip tắm rửa' . . . . có thật, có ảo, đủ mọi loại tin nhắn gửi bừa vào số điện thoại người dùng, chẳng kiêng nể gì cả.
Hiện tại, hình thức này khá thật, hoặc nói chưa bị tiền làm mờ mắt.
Diêu Tiểu Ba im lặng thật lâu, rồi mới hỏi: "Anh xác định bản thân không bị chút kích thích về mặt tâm lý mà đâm đầu vào làm đấy chứ?"
"Vẫn là câu nói cũ, làm đến hết mùa xuân, lời chúng ta chia đôi. Nếu lỗ, anh có bán máu cũng trả lại đủ tiền cho em. Vậy em có làm hay không?"
". . ."
Diêu Tiểu Ba lo lắng thể hiện rõ ràng qua từng thớ thịt trên cơ thể, nhưng cuối cùng vật gật đầu: "Vậy thử xem sao."
"Được, anh phụ trách nội dung, em phụ trách kỹ thuật. Tài chính khởi động là 5,7 nghìn tệ. Hiện tại có gì khó khăn nói thẳng ra."
"Phía em chẳng có gì, tạo một trang web cũng chẳng mất đồng nào."
Mọi người đều biết, muốn làm một trang web phải mua tên miền cùng thuê máy chủ. Và ai cũng biết hai thứ này khá đắt đỏ, nhưng đó là chuyện của mấy công ty lớn.
Hiện tại, NetEase, Sohu, Yahoo, Tiger Wings đều đang cho miễn phí tài nguyên này.
Bọn họ lách luật bằng cách chia máy chủ lớn thành nhiều máy chủ ảo, mỗi cái đều có tên miền mộc lập và công dụng của một máy chủ. Bình thường có 20M miễn phí cho dân mạng sử dụng.
Thu phí cũng có, lữu trữ cũng được nhiều hơn, có điều giá cả không cao, một năm trả mấy nghìn là được. Khi người mua cảm thấy đắt, là khi trang web có cả trăm nghìn lượt truy cập.
Mà đây là nguyên nhân chính khiến số lượng trang web trong nước mọc lên như nấm.
Rất nhiều người chẳng phải dân chuyên nghiệp, chỉ đơn giản là thích thú tìm tòi, làm ra một thứ thuộc về mình.
Có một số người chợt vụt sáng lên, nhưng cuối cùng chẳng khác nào người thường, trở thành công nhân của nhà máy, có người thành công bỏ vốn đầu tư, sáng lập ra một thần thoại khởi nghiệp.
Giờ phút này, hai anh em đạt thành nhất trí.
Diêu Viễn cảm thấy bình thường, còn Diêu Tiểu Ba cảm thấy như lao vào một cuộc chiến. Ngay cả loại người như cậu ta cũng không nhịn được máu nóng dâng trào, muốn mở ra một con đường mới.
Lập nghiệp.
Từ ngữ này tuyệt vời biết bao.
"Khi nào em có thể bắt đầu?" Diêu Viễn hỏi.
"Em định về trường làm. Trong trường có nhiều loại tài nguyên, còn có thể hỏi thêm mấy cao thủ ở đó."
"Cũng được, vừa hay anh cũng định thu thập tài liệu."
"Thu thập tài liệu?"
"Em cho rằng nội dung từ không khí biến ra sao? Từng giờ từng phút đều là tâm huyết của anh đấy, huống hồ anh còn phải thực tập nữa. . ."
Diêu Viễn hít một hơi thật sâu, ánh mắt như vượt ngàn dặm bay về phía Kinh Thành: "Nơi đó là biển trời mênh mông. . . À nhầm, đó là một thế giới rộng lớn, tiềm lực không giới hạn."