"Tôi đang ăn cơm ở ngoài!"
"Ồ, vậy thì các cậu ở văn phòng chính đợi tôi đi."
"Tạm biệt!"
Khi màn đêm buông xuống, Diêu Viễn đang ngồi trong một nhà hàng ở Tây Thành. Hắn vừa cúp máy điện thoại với Hàn Đào.
Hôm nay chạy tới chạy lui khiến lòng bàn chân của hắn đau nhức, còn bắp chân thì tê cứng. Ngày mai chắc chắn sẽ còn đau nhức và ê ẩm. May mà kết quả rất khả quan. Sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng hắn cũng thống nhất được với Rạp chiếu phim Lễ Đường Địa Chất.
Cốt lõi của vấn đề này đầu tiên là làm cho đối phương tin rằng mình có khả năng quảng cáo, thứ hai là làm cho đối phương nhận ra rằng "SMS" là một tấm vé có giá trị.
Nói thì đơn giản nhưng nó liên quan đến tư tưởng, mà tư tưởng là điều không dễ thay đổi.
Tức là một người thuyết phục xuất sắc như Diêu Viễn mới có thể diễn đạt một cách chính xác và chi tiết như vậy.
"Chết tiệt, buôn bán nhỏ làm lãng phí tài năng của ông đây!"
Thức ăn trên bàn bị đánh chén sạch sẽ. Hắn xoa xoa bắp chân và than thở, nhân tiện gọi nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ bước tới hỏi: "Ngài muốn tính tiền sao?"
"Không, chủ của các cậu có ở đây không?"
Người phục vụ ngay lập tức căng thẳng, vội vàng nói: "Thưa anh, món ăn không hợp khẩu vị với anh sao?"
"Đồ ăn rất ngon. Tôi có chuyện cần nói với ông chủ của các cậu."
Người phục vụ lo lắng rời đi. Một lúc sau, có một chị gái tóc xoăn gợn sóng, đôi môi đỏ mọng đi tới, thoạt nhìn chị ta rất giống dân anh chị. Trước khi gặp mặt chị gái đã nở nụ cười lấy lòng: "Món ăn không hợp khẩu vị của em trai sao?"
"Không không, đây là danh thiếp của tôi."
Diêu Viễn đưa danh thiếp, lặp lại lời giải thích đến lần thứ 38. Vẻ mặt của chị gái đầy dấu hỏi chấm. Chị ta không kiên nhẫn nói: "Cậu đừng nói nhảm nữa, tôi nghe không hiểu."
"Được, vậy tôi mạo muội hỏi vài vấn đề. Giáng Sinh và năm mới sắp đến rồi, chị không có dự định tổ chức hoạt động gì sao?"
"Làm gì được chứ? Vị trí này của tôi không tốt lắm, lượng khách cũng chỉ bình thường, trước đây tôi cũng đã từng làm rồi nhưng vô dụng!"
"Chị nghe thử xem, tôi có thể giúp chị kiếm người, sau đó chị chuẩn bị một giá ưu đãi, chẳng hạn một phần ăn Giáng Sinh cho các cặp đôi, giá gốc là 198, hiện tại là 68."
"Tôi không thể chiết khấu như vậy được, không có lãi!"
"Chúng ta nói đến giá 198 đâu phải là giá gốc. Chị thử nhẩm xem chi phí là bao nhiêu?"
"Ồ ồ!"
Hai mắt của chị gái sáng lên, hiểu rồi!
"Một phần ăn đêm giao thừa dành cho các cặp đôi, một phần ăn đêm giao thừa sum họp gia đình, dẫu sao ý nghĩa cũng đại loại như vậy. Cứ duy trì đến Tết Nguyên Đán. Tôi sẽ kiếm khách cho chị, chị sẽ chia cho tôi phần trăm hoa hồng nhất định."
Không giống như các rạp chiếu phim, lĩnh vực đó ế ẩm và có giá vé tương đối cố định. Dịch vụ ăn uống thì khác, tỷ suất lợi nhuận lớn, hắn không thể lôi kéo khách trắng trợn được.
". . ."
Chị gái suy nghĩ lại, nói trắng ra là lãi nhỏ nhưng doanh thu lớn, có thể làm được!
"Set ăn bao nhiêu thì nói sau. Nhưng có hai điểm, một là các món ăn không được quá tệ. Chị nói giá ban đầu là 198 đồng, nhưng khi lên món thì giá trị cùng lắm chỉ đáng 38 đồng, như vậy thì danh tiếng sẽ bị hủy hoại. "
"Tôi hiểu điều này. Tôi đã từng làm set cho bữa tiệc vì thế biết cách phối hợp như thế nào."
"Tốt rồi, thứ hai. . ."
Diêu Viễn lấy điện thoại di động ra cho chị ta xem lần nữa, nói: "Khách hàng cầm tin nhắn đến đây thì chị phải chấp thuận."
"Chuyện này..."
Chị gái cau mày, chăm chú xem đi xem lại tin nhắn rồi hỏi: "Thứ này có đáng tin không? Không phải là giả chứ, nếu người khác giả danh thì sao?"
"Tuyệt đối đáng tin cậy. Thức ăn là danh tiếng của chị, còn đây là uy tín của chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ không tự mình hủy hoại danh tiếng."
"Dù sao thì tôi vẫn không yên tâm . . ."
Chị gái thuộc tuýp người có tư tưởng khó thay đổi. Hắn suy nghĩ một chút liền nảy ra ý hay: "Này, nếu như khách hàng đến đây, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị xem có đúng người này hay không, như vậy ổn chứ?"
"Rắc rối quá. Nếu tôi không có ở đây, cậu phải đợi thì sao? Người ta đến ăn cơm, kết quả phải đứng đợi hai tiếng đồng hồ vẫn chưa được ăn."
Diêu Viễn cũng nghĩ lại và nói: "À, tôi sẽ thêm mã xác thực vào tin nhắn, là bốn số. Sau đó tôi sẽ gửi mã xác thực trước cho chị. Nếu khách hàng đến tiêu dùng, chị có thể đối chiếu."
Chị gái vẫn đang lưỡng lự.
"Như vậy còn không được thì tôi cũng không còn cách nào khác, có duyên gặp nhưng chỉ có thể nói lời từ biệt."
"Vậy thì thử xem sao?"
"Ôi, chị gái ơi, chị vừa làm nên lịch sử mà chị không biết đấy!"
Diêu Viễn vội bắt tay, cả người tràn đầy cảm giác mệt mỏi.
Đây không phải là bán vé hay mua theo nhóm, chỉ có thể nói là nguyên mẫu của hình thức bán vé và mua theo nhóm thôi. Hắn đã sử dụng sự tiện lợi của việc khấu trừ tin nhắn SMS và các lễ hội đặc biệt để tham gia vào một thói quen tiếp thị ngắn hạn.
... ...
Ban đêm, trụ sở chính của 91.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Hàn Đào và Lưu Vi Vi vội vàng cho sự nghiệp lớn là cắt rau hẹ.
Diêu Viễn yêu cầu họ tăng doanh thu lên 500. 000 trong vòng 10 ngày. Đó vừa là áp lực vừa là động lực. Tại phòng họp, Vu Giai Giai không có ở đây, hai người lại càng thoải mái hơn. Lưu Vi Vi gõ bàn phím kêu lạch cạch, gõ xong lại sửa. Đột nhiên cô hưng phấn nói:
"Câu này nghe có vẻ hay ho này! Anh nghe thử xem: 'Cậu đang làm gì vậy? Tại sao cậu không gọi lại cho tôi?'"
"Được đấy!"
Hàn Đạo làm thử, gật đầu nói: "Còn tốt hơn một lời chào hỏi bạn bè đơn thuần, còn hấp dẫn hơn khi trả lời SMS. "
"Anh gửi rồi à?"
"Gửi rồi!"
"Gửi bao nhiêu?"
"100, trước đây tôi chưa bao giờ gửi lời chào kết bạn, xem hiệu quả trước đã."
"Được!"
Hàn Đào sử dụng giao diện do Mobile cung cấp để gửi 100 tin nhắn theo nhóm. Một lúc sau, tin nhắn trả lời được hiển thị ở chế độ nền.
"Bao nhiêu?"
"Không tệ! Tỷ lệ phản hồi là 32%!"
"Yeah! Kiếm tiền được rồi, kiếm tiền được rồi!"
Lưu Vi Vi khoa chân múa tay.
Với kiểu gửi tin nhắn đại trà như thế này thì sau khi người dùng trả lời, SP tận tâm sẽ gửi cho bạn một nội dung, chẳng hạn như "Bạn có muốn biết mình hợp với chòm sao nào nhất không?"
Người sử dụng trả lời.
SP sẽ copy 1 đoạn trên mạng gửi cho bạn với nội dung: Song Ngư với Song Tử, Nhân Mã với Xử Nữ.
Đúng vậy, tất cả đều được sao chép từ Internet.
Còn SP vô lương tâm thì sẽ không có nội dung gì cả, cắt rau hẹ còn muốn nội dung gì?
Công ty 91 hiện có hai mặt trận, một là nhắn tin nhóm và hai là câu lạc bộ Hẹn Hò. Trước tiên nội dung không quan trọng, quan trọng là việc cắt rau hẹ. Sau đó mới tới nội dung, nhưng vẫn duy trì cắt rau hẹ.
Cả hai đang bận rộn thì uỳnh một tiếng, Vu Giai Giai trở lại.
Cô bước đến hớp một ngụm nước, phun ra hơi rượu rồi nói: "Chết tiệt, tôi chết khát mất!"
"Cô đi đâu vậy?"
"Mua số điện thoại di động!" Báo giải trí Bắc Kinh có số lượng phát hành là 300. 000. Ăn một bữa cơm, nói dóc cả buổi mới mua được. . . Nấc!"
Vu Giai Giai vừa nấc vừa giơ bốn ngón tay lên.
"Bốn mươi nghìn?"
"Wow!"
"Đừng ngạc nhiên. Trong đó có rất nhiều số bị trùng, sau khi sàng lọc có thể còn lại 30. 000."
"Như vậy cũng đã rất tuyệt vời rồi!"
Thành công nối tiếp thành công khiến cho Hàn Đào và Lưu Vi Vi càng thêm tràn đầy động lực. Lúc này, cánh cửa lại mở ra, Diêu Vễn trở lại với một thân thể mỏi mệt.
"Tư lệnh Diêu, cậu thế nào rồi?"
"Đàm phán với hai người."
"Chỉ có hai người à, chủ nhiệm Vu là ba vạn!"
"Cậu biết cái gì!"
Diêu Viễn tháo chiếc túi lớn ra, tạo ra một tiếng vang lớn như ném một quả lựu đạn. Hắn mở nó ra, một thứ rơi ra ngoài, wow!
Trên bàn đầy những tờ rơi và tài liệu quảng cáo về việc bán hạ giá của nhiều doanh nghiệp khác nhau. Ngay lập tức có một đống lớn trên bàn, trong đó còn có một chiếc máy ảnh, có vẻ như đã chụp không ít.
"Hàn Đào, anh đừng để ý đến chuyện đó. Mau liên lạc với Diêu Tiểu Ba đi, nhất định phải làm xong cho tôi trước ngày 24!"
"Lưu Vi Vi, cậu tóm tắt thông tin và chọn ra những hoạt động tiết kiệm chi phí nhất."
"Đến đây đi chủ nhiệm Vu, lại có việc phải làm suốt đêm rồi! "