Ngày 30/9, trời âm u.
Trước khi tan làm, nhóm 4 thực tập sinh của Diêu Viễn đã được chủ nhiệm phụ trách công việc có liên quan gọi đến.
Bọn họ làm việc theo hai nhóm và trao đổi vị trí thực tập cho nhau. Nhóm nào cũng đều từng lăn lộn trong bộ phận đường dây nóng, bộ phận phát hành, hoạt động ngoại tuyến và các bộ phận khác. Bốn người đều đã là thực tập sinh ít nhất 3 tháng rồi. Vì vậy như thường lệ, tiếp theo bọn họ sẽ được sắp xếp đến trung tâm tin tức cho đến khi đợt thực tập kết thúc.
Mới đầu còn có chút bỡ ngỡ, phần lớn thời gian đều là ngồi ngẩn người. Lúc phóng viên đưa bạn theo thì bạn mới có thể đi kiếm tin, còn bình thường thì làm chân sai vặt trong nhóm. Đợi bạn thuần thục hơn chút thì sẽ kêu bạn thử viết một vài bản thảo nhỏ, cơ bản là không thể đăng thành báo, mà cho dù được báo đăng cũng sẽ không được kí tên thông qua.
Lâu hơn chút nữa, bạn sẽ bị điều đi thu thập một vài tin tức không quan trọng. Nếu vận khí tốt hơn thì còn có thể cho bạn danh hiệu "phóng viên thực tập".
Chủ nhiệm tuôn ra một đống thứ vô bổ, nào là: "Tôi hiểu các cậu đều muốn đi đến bộ phận tin tức địa phương, nhưng mà giai đoạn này tốt nhất các cậu vẫn nên gia tăng kiến thức và kinh nghiệm, cho nên. . ."
"Chủ nhiệm, tôi muốn đi đến phòng tin tức giải trí."
Ông ta chưa nói hết đã bị nhảy vào mồm. Nhìn lên thì chính là tên nhóc dạo gần đây nổi tiếng vì kinh doanh hình ảnh. Ông ta đáp: "Được chứ! Tôi ủng hộ nguyện vọng của mấy người các cậu, phòng tin tức giải trí rất tốt đấy. . ."
"Chủ nhiệm, Quốc Khánh tôi muốn về nhà, xin nghỉ phép vài hôm."
Còn chưa nói hết lại bị nhảy vào mồm.
"À, được."
Thực tập sinh muốn nghỉ phép bình thường đều được chấp nhận, bởi vì không quan trọng.
Nhưng chủ nhiệm bị chặn họng hai lần, sắc mặt ông ta tỏ ra không vui. Lượng công việc ở phòng tin tức giải trí vốn không nhiều, thực tập sinh cũng chẳng có nhiệm vụ gì. Cậu không muốn tích cực chủ động lại còn xin nghỉ, mẹ kiếp cái đồ không có tương lai!
Diêu Viễn chẳng hề hấn gì, mà sự chủ động rút lui của hắn đã làm cho tính cạnh tranh của 3 người còn lại nhỏ hơn một chút.
Sau khi an bài xong xuôi thì có thể tan làm. Lưu Vi Vi gọi hắn lại: "Nè, cậu cố ý đúng không?"
"Cố ý cái gì?"
"Cậu tìm một phòng ban nhàn hạ là muốn lười biếng trốn việc chứ gì!"
"Ôi chao, đúng là không uổng công quen biết lâu nay. Đến cả từ lười biếng trốn việc mà cũng nói ra được luôn rồi."
Diêu Viễn vặn chặt nắp bình trà, nhét vào túi rồi vác lên vai, nói: "Đúng vậy, trốn việc khiến mình thấy vui vẻ."
"Cậu sao lại. . . sao lại. . ."
Lưu Vi Vi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Con người này mồm mép lanh lợi, đầu óc thông minh, cũng khá là đẹp trai, vậy mà sao lại chẳng có chí tiến thủ gì vậy nhỉ?
"Chào nhé, sau lễ gặp lại!"
Diêu Viễn vẫy tay. Đi được hai bước hắn quay lại nói: "Cậu vẫn còn thiếu mình một ân tình đấy. Đừng tưởng rằng không có gì thì không cần trả lại, cậu phải luôn trong tư thế sẵn sàng chờ đền đáp mình đó!"
Chết tiệt!
Lưu Vi Vi chỉ muốn đạp cho hắn một phát.
...
Bên ngoài trời âm u.
Gió lạnh thổi qua, nước hồ Đoàn Kết dập dờn gợn sóng. Cây cối xào xạc khiến cho thành phố sớm đã có cảm giác như bước vào cuối thu. Diêu Viễn đi dọc theo đường Diêu Gia Viên một đoạn thì đến một văn phòng môi giới bất động sản, sau đó đẩy cửa bước vào.
Câu lạc bộ Hẹn hò đã tung lên mạng được gần 20 ngày rồi, thu nhập hàng ngày cũng ổn định. Mỗi ngày bọn họ có thể kiếm được 300 đến 400 đồng. Đưa lên từ ngày 12, tổng cộng đã kiếm được hơn 5000 đồng.
Vừa vặn thu hồi vốn.
Đợi tích góp thêm chút nữa rồi Diêu Viễn sẽ mua một cái máy tính và thuê một căn phòng. Trường học ở xa quá không thuận tiện. . . Đương nhiên bây giờ có thể đi xem thử một chút.
"Mua hay thuê nhà?"
"Thuê."
"Đều ở đây hết, tự xem đi."
Ông chủ ném ra hai câu như thế.
Mọi thứ đều được viết bằng bút, địa chỉ, đồ dùng trong nhà và giá cả các loại.
Sự phát triển điên cuồng của bất động sản khiến người môi giới cũng trở nên phổ biến. Cảm giác 2 năm trước mới có mấy nhà, vậy mà chớp mắt một cái đã phủ đầy khắp thành phố.
Diêu Viễn vừa lật xem vừa thầm chửi bóng chửi gió. Mẹ kiếp, năm 2001 thuê nhà sao mà đắt như vậy chứ! Có loại 300, 400, có loại 500, 600, mấy loại 700, 800 cũng không hiếm thấy.
"Có loại rẻ hơn không?"
"Rẻ hơn là bao nhiêu?"
"Dưới 300."
"Thế thì ở khu Hóa Thạch đi, là chỗ rẻ nhất quanh đây rồi. Nhà cấp bốn, phòng vệ sinh công cộng, không có lò sưởi. . ."
"Ách. . ."
Diêu Viễn nghẹn họng, thôi bỏ đi.
Ài, vẫn là xuyên không đến năm 80 tốt hơn, 1 vạn đồng thuê một tiểu viện, bây giờ kiếm cũng chả được rồi!
Đương nhiên, lúc đó không có đủ tiện nghi. Môi trường xây dựng bây giờ đã rất tốt rồi. Cố xây một cái tiểu viện đến nhà vệ sinh cũng không có thì quả thật có chút phô trương.
Hắn đang xem giá, đột nhiên điện reo lên.
Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng của ông chú.
"Alo, tiểu Diêu à, ngày mai rảnh rỗi không đến đây ăn cơm đi!"
"Làm gì, ăn mừng Quốc Khánh à?"
"Chậc chậc, ngày mai là trung thu!"
Ồ. . . Diêu Viễn quên mất. Năm nay là năm nhuận, Quốc Khánh và trung thu đều là ngày 1 tháng 10. Qua năm nay thì phải đợi đến năm 2019, lúc đó thì dịch bệnh ập đến rồi.
"Ngày mai chú không có việc gì à?"
"Ban ngày có việc, con đến vào buổi tối là được. Hai ngày tới cũng không có việc gì. Dù sao thì ở thủ đô này vẫn còn có người thân mà."
"Được, ngày mai con sẽ đến."
Tắt điện thoại chưa được một lúc lại có người gọi tới.
". . ."
Ông chủ liếc mắt nhìn, Diêu Viễn xua xua tay, dứt khoác đi ra ngoài.
Lần này là mẹ hắn. Bà ân cần hỏi thăm mấy câu, nói rằng nếu có thời gian thì hãy đi thăm ông chú. Ra ngoài làm việc như vậy có người thân thì trong lòng cũng an tâm hơn.
Diêu Viễn tiếp tục vác chiếc balo lắc lư trên lưng, đẩy cửa bước vào một quán ăn.
"Cho một đĩa bánh tráng!"
"Bánh thịt hay bánh trứng?"
"Bánh thịt đi."
Hắn nhìn quanh, với tay lấy một chai nước ngọt, nhãn hiệu gì đấy không phải Bắc Băng Dương. Bắc Băng Dương đã đóng cửa lâu rồi.
Hắn tìm một cái bàn ngồi xuống rồi lấy quyển sổ ghi chép ra, lại chuẩn bị viết mấy cái ý tưởng linh tinh.
Trong nửa cuối năm 2003, tin nhắn SMS trực tiếp bị đình chỉ. SP năm 2004 cũng bị cản trở kẹt cứng, tiền lời không được như trước.
Bởi vì SP quá phụ thuộc vào di động. Vì để thoát khỏi người đi đầu mảng Di Dộng, các trang web cũng tự tung chiêu riêng, tìm ra đủ mọi cách để tự làm tự hưởng, gia tăng chút lợi nhuận, trực tiếp phát triển theo hướng công nghiệp Internet.
Đây là trạng thái bình thường của một ngành sản xuất. Lúc cần bạn phát triển thị trường, bạn có làm trái quy định cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng khi thị trường bắt đầu mở rộng, sai sót lộ ra, các quy định gắt gao cũng bắt đầu xuất hiện.
Thời kỳ Internet gặp khó khăn kết thúc vào mùa đông năm 2002, khôi phục đầu tư năm 2003, lúc đó được gọi là web 2. 0.
Thời đại 1. 0 phần lớn đều là thông tin phiến diện, ví dụ như cổng thông tin và tìm kiếm. Thời đại 2. 0, cư dân mạng chú trọng đến các dịch vụ xã hội, giải trí và cuộc sống.
"Các trang web xã hội, dịch vụ sinh hoạt, trang web video, mua hàng tập thể. . ."
Diêu Viễn viết ra cả đống thứ tài nguyên trong ngành sẽ trở thành xu thế vào những năm sau. Mỗi cái đều viết đến gà bay chó chạy, nhiệt huyết sôi trào.
Cũng không phải là hắn muốn ôm hết mọi việc, chỉ là quen dùng góc độ của đời sau để suy xét vấn đề. Theo hắn, những xu hướng này đều không thể tách rời mà phải liên kết thành chuỗi lại với nhau.
Thế là hắn bắt đầu phân nhóm:
1. Blog – Trang mạng xã hội - Weibo - Wechat
2, Trang web bán vé - Trang web đánh giá – Trang web video - Video ngắn (Phát trực tiếp, thương mại điện tử).
3, Mua hàng tập thể - Đồ ăn ngoài - Đặt xe - Dịch vụ cuộc sống
4, Trò chơi giải trí
5, MMS, CRBT (nhạc chờ)
"Bánh tráng xong rồi đây!"
Kèm theo tiếng kêu lớn là một đĩa bánh tráng thịt lợn thơm lừng được đặt lên bàn. Hơi nóng lượn lờ giữ mắt và cuốn vở của Diêu Viễn. Hắn cầm lấy cây bút gạch bỏ mục 3 và 4.
Tạm thời vẫn chưa làm được cái này.
Sau đó khoanh tròn vào "blog" và "trang mạng xã hội", cuối cùng nhìn sang nhóm thứ 2.
Gạch vài cái rồi viết lại một hàng chữ: Biểu diễn - Thông tin bán vé - Đánh giá sách, phim ảnh và âm thanh - Bản quyền tác phẩm!