• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, một phòng thu âm nhỏ ở Bắc Kinh.

Lắp đặt đơn giản, thiết bị rẻ tiền, nhạc sĩ không tên tuổi. Lưu Vi Vi đang ở bên trong thu âm bài hát. Lúc đầu cô còn thấy hơi căng thẳng, nhưng càng thu càng thuận lợi. Cô nàng nhắm mắt lại, lắc lư cái đầu, trông có vẻ rất đắm chìm.

"Quả nhiên là có thiên phú dị bẩm, vậy là phần này ổn rồi."

Diêu Viễn đứng xem ở bên ngoài, hỏi: "Xong hết rồi chứ?"

"Ừ, lần này là được rồi, anh khắc đĩa à?"

"Khắc đĩa CD."

"Không thành vấn đề, tặng miễn phí."

Tâm trạng của nhạc sĩ này không tệ. Bởi vì công việc này không hề đơn giản, phải viết nhạc, biên khúc, còn phải thu âm, vì vậy có thể kiếm khoảng hai nghìn đồng một bài.

Dĩ nhiên yêu cầu của khách hàng tương đối kỳ lạ, đoạn nhạc này. . . Ờm, tạm thời có thể coi như là một bài hát, càng làm cho mình mở rộng tầm mắt. Lăn lộn trong giới âm nhạc bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ nghe thấy loại nhạc giống như thế này.

Không lâu sau, Lưu Vi Vi chưa thỏa mãn đi ra, nói: "Lãnh đạo Diêu, cậu thấy thế nào?"

"Không tệ không tệ, cô lại tiến hóa rồi."

"Tôi có tiến hóa nữa cũng vẫn kém hơn cậu. Mèn đét ơi, phần lời này có đánh chết tôi cũng không viết ra được. Khó trách người ta thường nói, hiểu đàn ông nhất đều là đàn ông."

Quá khen quá khen!

Tôi cũng chỉ là đứng trên bờ vai của vô số streamer nữ khác thôi.

Không chờ bao lâu, nhạc sĩ khắc xong một chiếc CD, còn cho cả cái túi nhỏ vào trong hộp, trông rất xinh xắn.

"Hy vọng sau này có cơ hội được hợp tác lần nữa!"

"Ừ, mong có dịp gặp lại."

Đi ra từ phòng làm việc, hai người lại đến một xưởng in để lấy 20 cuốn sổ nhỏ, sau đó mới quay trở về công ty.

Tâm trạng của Lưu Vi Vi đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi. Cô thậm chí còn có triệu chứng tương tự như sự cuồng tín của những người ngoan đạo. Bởi vì điều khó khăn nhất trên thế giới này là phòng tuyến tâm lý, một khi đã vượt qua được thì sau đó mọi thứ đều vô cùng đơn giản.

Cho nên sau khi đồng ý nhận công việc này, cô trở nên rất chủ động, cô nói: "Lãnh đạo Diêu, tôi có cần làm công việc bàn giấy nữa không?"

"Nếu như cậu thấy thời gian có thể điều chỉnh được thì cậu làm."

"Ờm. . ."

Lưu Vi Vi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi có thể gửi tin nhắn nhóm vào ban ngày, buổi tối làm voice chat. Tôi cũng định thuê nhà ở gần đây, về trễ một chút cũng không sợ."

"Được, cậu có kinh nghiệm, cậu hướng dẫn bọn họ nhiều hơn một chút nhé."

"Tôi chỉ giúp cậu gọi điện thoại mà đã được gọi là có kinh nghiệm rồi à?"

"Mấu chốt là nhìn thiên phú. Tôi vừa nhìn một cái là biết cậu là một run S, lấy việc đùa giỡn tình cảm của đàn ông làm thú vui!"

"Cút ngay! Tôi chỉ mới có một người bạn trai thôi!"

"Kinh nghiệm tình dục và nhu cầu XP là hai chuyện khác nhau, có nhiều kinh nghiệm tình dục cũng không có nghĩa là có thể thỏa mãn XP của cô. Thứ này đều là ẩn giấu, là tiềm thức, không dễ nói ra.

Có người thích ngực, có người thích cái mông, có người thích chân, có người thích động vật nhỏ, có người thích trước mặt, có người thích phía sau, có người thích ôm lấy người khác, có người thích được ôm. . .

Từ góc độ tâm lý học mà nói, thứ này không có gì đáng xấu hổ cả, không vi phạm pháp luật không làm loạn kỷ cương, hiểu biết một cách chính xác là được."

". . ."

Lưu Vi Vi nghe hắn nói mà mặt đỏ bừng lên, nghe đến thế là đủ rồi: "Sếp Diêu, tôi phát hiện cậu luôn có thể nói chuyện đó một cách rất nghiêm túc, cái này có tính là XP của cậu không?"

"Haizz, đây là công việc của tôi, không muốn nói lẫn lộn với cuộc sống. XP của tôi vĩnh viễn chỉ có một thứ."

"Cái gì?"

"Không nói cho cậu biết, dù sao cậu cũng không có."

...

Vào buổi trưa, công ty 91.

Vu Giai Giai không ăn ở căng tin của tòa soạn mà mua một phần mì xào rồi chạy tới chung vui cùng nhân dân.

Vừa vào đến phòng, cô đã cảm thấy bầu không khí không đúng lắm. Nhân viên nam đều lén lén lút lút, nhân viên nữ đều trợn mắt, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Hôm nay huấn luyện thôi."

"Huấn luyện thì sao?"

"Kìa!"

Một người chỉ về phía cửa giải thích, Vu Giai Giai quay đầu lại, nhìn thấy Văn Sa đi vào.

Cởi áo khoác cầm ở trong tay, bên trong thay một chiếc áo len cao cổ màu đen, vạt áo dài chạm đến eo, vừa vặn để lộ ra đường cong phần mông.

Cô dịu dịu dàng dàng nói: "Xin chào, tôi tới đây để huấn luyện."

"Cô vào bên trong chờ một chút đi, Diêu tổng một lát nữa sẽ trở lại."

"Cảm ơn!"

Văn Sa mỉm cười, đi vào căn phòng đã được treo lên tấm biển "Trung tâm phục vụ âm thanh" . Cô đóng cửa lại, rèm cửa chưa được kéo lên nên không nhìn thấy gì ở bên trong.

Mà tầm mắt của ba người đàn ông Hàn Đào, Ngô Quân và Đỗ Xuân Dương đang nhìn theo Văn Sa, từ chính diện đến sau lưng, đến tận lúc cô biến mất.

Ồ!

Vu Giai Giai hiểu rồi. Cô nhún vai một cái, không nói gì.

Trong số các nhân viên của công ty, nếu như nói Diêu Viễn là người đứng đầu thì cô chính là người đứng thứ hai. Đứng ở trên độ cao khác nhau thì thứ nhìn được đương nhiên cũng không giống nhau.

Trong lần phỏng vấn mấy ngày trước, tổng cộng có 20 người được chọn ở lại huấn luyện, bọn họ lần lượt kéo nhau đến đây. Vừa chớp mắt đã đến buổi chiều, Diêu Viễn và Lưu Vi Vi cũng quay về rồi.

"Đến hết chưa?"

"Đến rồi ạ."

"Được rồi, tôi phải giảng bài cho bọn họ. Vu chủ nhiệm cô xem một chút đi."

Diêu Viễn không kịp nghỉ ngơi mà lập tức dẫn Lưu Vi Vi vào Trung tâm phục vụ ngữ âm.

Căn phòng rất lớn, đặt mười chiếc máy vi tính trong đó mà vẫn còn chỗ trống. Còn đặt một bộ ghế sofa, tivi nhỏ và máy nước nóng. Còn có một cái tủ được chất đầy đồ ăn vặt, cà phê, trà, quả đười ươi và viên ngậm họng các thứ các kiểu.

20 cô gái gầy béo khác nhau, mỗi người đều có đặc điểm riêng. Các cô đều nhìn hắn chằm chằm. Nếu là người bình thường thì chắc chắn lúc phát biểu sẽ nói lắp. Nhưng lãnh đạo Diêu là ai, là người mà xe phân đi qua cửa cũng phải thử một miếng.

Hắn bình tĩnh như thường cởi áo khoác ra, đi tới trước bảng trắng. Hắn nhìn một vòng những người ngồi phía dưới, cuối cùng dừng lại một chút ở chỗ Từ Mộng và Văn Sa. Đây là hai người mà hắn coi trọng nhất.

"Trước khi chính thức huấn luyện, tôi sẽ nói tường tận một lần nữa về tính chất công việc."

"Một nhóm 8 người làm việc, luân phiên 2 ca, mỗi ngày bảo đảm ít nhất 8 tiếng. Ở đây có 20 người, thành thật mà nói quả thật có mấy người tôi không quá coi trọng. Cuối cùng ai có thể ở lại hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của bản thân. . . Nếu như đều thông qua, vậy thì đó là điều tốt nhất. Tôi tình nguyện thay đổi chế độ vì mọi người."

"Tốt lắm, tôi bắt đầu giảng bài đây!"

Diêu Viễn lấy cuốn sổ nhỏ ra, phân phát cho mọi người. Văn Sa liếc một cái, bìa in chữ: 《 Sổ Tay Phương Pháp Trò Chuyện》.

"Phục vụ trò chuyện bằng giọng nói, nói thẳng ra chính là trò chuyện cùng với khách hàng. Nói chuyện thì ai cũng biết, nhưng nói lời dễ nghe không phải ai cũng làm được. Nói lời dễ nghe còn có thể để cho người ta tiêu tiền cho các các cô, vậy thì càng khó hơn."

"Khi một người kết nối vào, trừ kiểu người vừa vào đã hỏi vòng ngực các cô là bao nhiêu, có đụ hay không, còn lại đều sẽ đi qua một quá trình từ xa lạ đến dần dần quen thuộc.

Quá trình này lại chia làm một số giai đoạn. Chúng ta giảng giải từng bước từng bước. . ."

Diêu Viễn đặt bút trên bảng trắng, nhanh chóng viết lên: "Giai đoạn thứ nhất, chào hỏi như thế nào!"

"Kết nối vào hầu như đều là nam giới. Ờm. . . cũng có thể có cả nữ giới, sau này sẽ nói sau. Một nam giới kết nối vào, các cô bắt buộc phải mở lời trước. Thông thường có thể nói "Xin chào", hoạt bát một chút có thể nói "Hi" .

Bọn họ phần lớn cũng không biết nói gì. Các cô nói "Hi" xong, người ta cũng nói "Hi", sau đó dễ xảy ra tình trạng không biết nói gì tiếp. Cho nên các cô chào hỏi xong phải lập tức mở ra một đề tài.

Vậy phải nói gì? Chú ý đây!"

Diêu Viễn lại viết lên mấy chữ, nói: "Phải nhấn mạnh vào tiết điểm lần đầu tiên này. Ví dụ như "Hi, chào buổi tối nha! Ai da ~ đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho em à. . ."

Sau đó thuận thế nói ấn tượng đầu tiên của các cô. Ấn tượng đầu tiên chắc chắn phải là giọng nói.

Nếu như tiếng phổ thông của người đó tương đối tiêu chuẩn thì khen giọng nói của anh ta dễ nghe, nếu như khẩu âm của người ta tương đối nặng thì hỏi xem anh ta là người ở đâu. . . Tóm lại không được để cuộc gọi trở nên nhạt nhẽo, dĩ nhiên nếu như nhạt nhẽo quá cũng không phải lo. Ví dụ nếu cảm thấy lúng túng, hai người rơi vào trầm mặc thì các cô có thể. . ."

"Ai da~"

Diêu Viễn đột nhiên điềm đạm đứng lên, liếc mắt đầy lẳng lơ, khóe miệng thẹn thùng, đồng thời phát ra tiếng cười như tiếng quả tạ rơi, nói:

"Anh gọi điện thoại cho em mà anh lại không nói gì, anh như vậy sẽ hại người ta bị mắng đấy.

Đối phương khẳng định hỏi, tại sao lại bị mắng? Các cô lập tức nói có quy định không thể im lặng. Sau đó lại phát ra tiếng cười ngọt ngào, giống như đang tự nói một mình, lại giống như đang nói với đối phương:

Ai. . . Thôi vậy, dù sao em nói chuyện với anh cũng vui lắm, thích mắng thì cứ mắng đi, hi hi!"

Ọe!

20 cô gái đồng loạt run lên, bị lãnh đạo Diêu làm cho toàn thân nổi da gà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK