Sau năm mới, Diêu Viễn và những người khác lo lắng nhất về việc thanh toán.
Khi người dùng trả lời tin nhắn thì lúc đó chi phí cũng đã khấu trừ, nhưng bản thân người dùng lại không hay biết, phải tra cước cuộc gọi mới biết được. Do đó, điều dễ phát sinh trong tháng một là người dùng kiểm tra hóa đơn điện thoại của tháng trước và phát hiện ra lại mất thêm mười đồng.
Diêu Viễn không biết có bao nhiêu người ép buộc hủy đăng ký.
Một khi ép buộc hủy đăng ký thì chẳng khác nào là nợ xấu.
Mối lo lắng này kéo dài cho đến khi thanh toán di động, bọn họ tính ra là 505. 160, bên di động trực tiếp xóa đi số lẻ, chỉ để lại 500. 000.
Khi hỏi thì họ nói là nợ xấu.
Nhưng số liệu cụ thể thì không báo cho bên mình biết, chỉ nói đó là khoản nợ xấu.
Diêu Viễn khá bất ngờ. Hắn tưởng sẽ bị khấu trừ nhiều hơn nhưng hóa ra cũng không đến mức đen đủi như vậy. Dù gì thì cũng chỉ là giai đoạn đầu, 500. 000 vậy là đủ rồi. Đầu năm nay, giá thuê nhà và nhân công thấp nên có thể mở rộng thêm một chút.
Hàn Đào đã sớm đầu hàng, Lưu Vi Vi vẫn còn một chút xoắn xuýt.
Sinh viên đại học ngày nay đi tìm việc dù sao cũng có giá trị, không giống như thế hệ sau này, bọn họ thật thà đến nhà máy vặn ốc vít. Nhưng cho dù có giá trị thế nào thì mức thu nhập tối đa cũng chỉ có vậy.
Lương bình quân đầu người ở thủ đô chỉ hơn 1. 000 đồng, trừ phi là thiên tài mới có thể cao hơn được.
Xuất phát từ tình cảm làm việc cùng nhau, Diêu Viễn vẫn đặc biệt thảo luận cụ thể với cô ấy, trình bày sự thật một cách chân thành.
"Có người sinh ra ở Rome, có người sinh ra đã làm con la con ngựa, xuất phát điểm của mỗi người là không giống nhau. Điều kiện gia đình của cậu thế nào?"
"Cũng khá ổn."
"Vậy cậu có dư một chiếc xe tư nhân riêng, có khả năng cho người ngoài thuê sao?"
"Hả?"
"Hay là cậu có một căn biệt thự bỏ không, có thể cho thuê kiếm tiền?"
"Cậu đang nói cái quái gì vậy?"
"Vậy đó! Nghiệp vụ của cậu ở mức trung bình, sinh viên mới ra trường như cậu đều có khắp phố. Ưu điểm lớn nhất là giọng nói êm tai, mà 91 là nơi duy nhất cậu có thể phát huy lợi thế này."
"Cậu định làm gì?"
"Ghé tai lại đây!"
Diêu Viễn thì thầm một hồi, ánh mắt của Lưu Vi Vi càng ngày càng kỳ lạ, cuối cùng nhìn tà mị nói: "Sếp Diêu à, tôi phát hiện cậu rất giỏi mấy vấn đề đồi trụy!"
"Đây không phải là nội dung đồi trụy, chúng ta không sử dụng nội dung đồi trụy, chỉ đánh quả bóng đến biên thôi."
Diêu Viễn bắt đầu kéo cô nàng lương thiện này xuống nước và nói: "Cậu có kinh nghiệm mà. Lúc trước cậu giúp tôi gọi điện thoại, biểu hiện của cậu rất tốt, sau đó cậu còn tán tỉnh thiếu niên ngây thơ đó."
"Tôi không có! Tôi không có! Tôi không có!"
"Bây giờ phải thay đổi tư tưởng. Cậu đừng cảm thấy xấu hổ. Cậu cứ coi như là trò chơi đi. Cậu cùng khách hàng chiến đấu, cạnh tranh thứ hạng, thật thú vị biết bao khi được tận mắt chứng kiến muôn hình vạn trạng. . .
Hơn nữa chúng ta kiếm được tiền, không có gì đáng xấu hổ hết.
Cậu có thể hỏi mức lương trung bình của sinh viên khóa này trong năm nay, tôi sẽ tăng gấp ba lần cho cậu, đến thẳng Rome!"
Bây giờ nếp sống vẫn còn bảo thủ, 20 năm nữa thì ai mà quan tâm đến việc này nữa chứ. Lúc đó sẽ trực tiếp trở thành một ngành công nghiệp, linh hoạt gánh chịu bao nhiêu người mới ra trường cho đất nước? Đông Quản cũng chưa có nhân tài vào làm, bộ mặt giá trị của công chúa KTV trực tiếp biến mất.
Diêu Viễn hiện không thể trực tiếp làm được, nhưng hắn có thể chỉnh na ná một chút.
Lưu Vi Vi ban đầu có ý định đi du học, nhưng do điều kiện gia đình của cô ấy chỉ ở mức trung bình nên cô ấy cần tiền hơn. Sau khi suy nghĩ lại, cô ấy đã đồng ý.
Ngay sau đó, Diêu Viễn và Vu Giai Giai bận rộn một hồi. Tìm văn phòng, tuyển người mới. Cuối cùng bọn họ quyết định nhận bốn người, cộng thêm số lượng ban đầu là tám người.
Ngoài ra còn có giám đốc của văn phòng Thẩm Thành, đồng chí Diêu Tiểu Ba.
... ...
Thời gian càng ngày càng gần đến Tết âm lịch.
Nhiệm vụ thực tập của Diêu Viễn đã kết thúc. Hắn quay lại trường để báo cáo, chỉ còn lại luận án tốt nghiệp cuối cùng trong sự nghiệp đại học.
Năm 1999, Đại học Thanh Hoa thành lập Mạng lưới Tạp chí Trung Quốc nhằm tạo ra một nền tảng trao đổi và hợp tác để hỗ trợ đổi mới, học tập và ứng dụng kiến thức trong các ngành công nghiệp khác nhau trên khắp đất nước.
Nhà nước đặc biệt xem trọng. Bộ Giáo dục, Bộ Sự thật, Bộ Khoa học và Công nghệ cũng như giới học thuật và xuất bản đã hết sức ủng hộ, từng bước xây dựng một thư viện số khổng lồ.
Sau đó nó được đổi tên thành CNKI.
Cầm bát lên ăn, đặt bát xuống đòi tiền, di ngôn cuối cùng của Tiến sĩ Địch rất rõ: "CNKI là gì?"
Tất nhiên, bây giờ không cần viết luận văn, chỉ cần đến thư viện. Các quán cà phê Internet đều vô dụng vì có quá ít tài liệu.
Diêu Viễn đã hẹn về nhà với chú. Vài ngày trước khi đi, hắn đã mời Vu Hải, người của công ty Di động thành phố Bắc Kinh, dùng bữa.
Lần này đổi thành Shangri-La.
"Công việc bận quá. Từ Tết đến giờ đã hơn 30 công ty nộp hồ sơ đăng ký SP. Tôi chạy đôn chạy đáo, không kịp lo Tết âm lịch luôn".
Trong khoảng thời gian ngắn, Vu Hải trở nên giàu có hơn hẳn. Sắc mặt của anh ta đỏ bừng, ợ lên một hơi đầy mùi hải sản.
"Anh thì bận việc bù đầu, còn chúng tôi muốn bận mà không được đây!"
"Đúng vậy, chỉ những người có năng lực mới chăm chỉ làm việc, còn chúng tôi muốn chăm chỉ làm việc cũng không có cơ hội!"
"Haha, hai người các ngươi ấy à, tôi đã thấy không ít người rồi, nhưng rất hiếm khi thấy hai người kẻ xướng người họa được như vậy."
Vu Hải nói xong thì nghiêm nghị nói: "Tôi biết khoản tiền tháng đầu tiên của các cậu đã bị ít đi, nếu như các cậu muốn hỏi về vấn đề nợ xấu thì. . ."
"Không không không, chúng tôi không có ý kiến gì về chuyện nợ nần, bởi vì các anh làm đúng. Hôm nay gần Tết rồi, tôi phải về quê nên muốn cảm ơn anh thôi."
Diêu Viễn dừng một chút nói: "Tiện thể xin lời khuyên của anh, để trở thành SP mạng quốc gia thì cần những yêu cầu gì?"
"Hả, cậu còn chưa mở mạng tỉnh mà đã nghĩ đến mạng quốc gia à?"
"Người ta phải tự thân vận động một chút!"
". . ."
Vu Hải cân nhắc nói: "Chúng tôi không có tiêu chuẩn cứng nhắc cho SP mạng quốc gia, nhưng ít nhất phải đáp ứng một điều kiện trong quá trình kiểm toán thực tế" .
"Điều kiện gì?"
"Tài sản của công ty ít nhất phải trên 10 triệu thì chúng tôi mới tin rằng cậu có khả năng phủ sóng khắp các tỉnh thành" .
Trên mười triệu . . .
Diêu Viễn gật đầu. Được rồi, mục tiêu nhỏ mới của năm nay đã xuất hiện!
Chỉ hỏi duy nhất về vấn đề này, sau đó bọn họ không đề cập đến công việc nữa, chỉ ăn và uống. Diêu Viễn luôn tin vào một nguyên tắc là giải quyết mọi người chính là giải quyết mọi việc.
Một bữa ăn lại mất hơn một nghìn. Khoảng 8 giờ thì bữa ăn kết thúc.
Vẫn còn sớm nên Diêu Viễn và chủ nhiệm đến một quán nhỏ ngồi nghỉ ngơi, uống chút trà cho tỉnh táo.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ về đống danh thiếp của các nghệ sĩ trong giới giả trí của chị rồi. Bây giờ cũng có thể gửi tin nhắn cho họ. Những người nổi tiếng về cơ bản đều mê tín. Nếu chúng ta gửi tin nhắn về xem bói hay gì đó đều có thể cắn câu.
Nhưng điều quan trọng là không có ý nghĩa gì.
Giá trị lớn nhất của những ngôi sao là số tiền khổng lồ mà họ mang lại, ờm. . . "
Diêu Viễn muốn nói về lưu lượng, nhưng đã đổi sang cách nói của giới trẻ: "Lượng fan hâm mộ khổng lồ. Họ trời sinh trở thành tâm điểm, thành trung tâm của chủ đề, một người có thể kéo theo một nhóm người."
"Vì vậy, sau năm mới, tôi sẽ bắt đầu một dịch vụ tin tức, đó là chuyên mục cố định của chúng ta. Nội dung chủ yếu là giải trí và thể thao, thuê bao hàng tháng là 5 đồng. Ngoài ra. . ."
"Cậu muốn làm gì?" Chủ nhiệm hỏi.
"Cô biết blog không?"
"Không rõ lắm."
"Nó rất nổi tiếng ở nước ngoài. Nói một cách đơn giản, blog chính là nhật ký trên mạng. Mình muốn sử dụng sự nổi tiếng của những ngôi sao đó để thu hút phần lớn cư dân mạng. Cố gắng tiết kiệm một ít tiền để có thể phát hành nó vào nửa cuối năm nay."
Chủ nhiệm cái hiểu cái không, nhưng cô hiểu về những người nổi tiếng. Cô nói: "Những người nổi tiếng đó rất chảnh, họ sẽ không giúp chúng ta vô ích."
"Điều đó không quan trọng, chúng ta sẽ dùng tình yêu và lý trí để thuyết phục họ."
Diêu Viễn uống một hớp trà. Hơn nữa tôi biết rõ vào thời điểm hiện tại ai còn chưa quá nổi tiếng.