Kẻ chân trần không sợ người đi giày, nhiều người đi giày thì trên đời sẽ có đường thôi. - Chu Thụ Nhân*.
* Chu Thụ Nhân: Lỗ Tấn
Từ xưa đến nay đều là chân lý này, chẳng qua là theo sự phát triển của thời đại, nó sẽ được thể hiện theo một phương thức khác.
Trang web nhỏ của Diêu Viễn thậm chí còn không phải là một công ty nghiêm chỉnh, đến cả địa điểm kinh doanh cũng không có. Tiền vốn chỉ khoảng trên dưới năm nghìn đồng, thậm chí mẹ nó đã thu hồi được vốn rồi.
Hắn có thể không chút do dự mà quay xe, tùy ý làm thêm một cái nữa cũng được.
Nếu như Diêu Viễn thật sự muốn chơi khăm bọn họ thì người bị dính nước bẩn không phải là Tiền Văn Thịnh mà là NetEase và chủ tịch công ty. Cho dù mở rộng thêm gấp trăm lần, Tiền Văn Thịnh cũng không gánh nổi.
Anh ta chẳng qua chỉ là một người làm công cho NetEase, nói dễ nghe một chút mới gọi là trung lưu thôi.
Tất cả tài nguyên của hắn ta đều là của công ty, không phải của cá nhân. Nếu như bởi vì cách làm việc của mình khiến cho công ty và ông chủ bị vấy bẩn, vậy thì toi đời rồi.
". . ."
Diêu Viễn nói liên tiếp một tràng như bắn đại bác. Tiền Văn Thịnh dùng thời gian ngắn nhất tính rõ hậu quả của sự việc. Anh ta vã mồ hôi như mưa, trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác hối hận:
"Không ngờ hắn còn lưu manh hơn mình, mình trêu chọc hắn làm gì không biết? ? ?"
Anh ta điều chỉnh tâm thái với tốc độ nhanh nhất, giọng điệu dịu lại, tỏ ra người vật vô hại: "Chú em chú em, có chuyện gì thì mình cùng thương lượng, đừng có vội vàng như vậy!"
"Có thể thương lượng à?"
"Có thể chứ có thể chứ! Mọi người đều là người văn minh, không có chuyện gì là không giải quyết được cả. Vừa nãy đầu óc tôi rối bời quá, chú chớ để ý, chớ để ý!"
"Tôi vẫn thích dáng vẻ ngang ngạnh bất cần lúc ban đầu của anh hơn, anh khôi phục lại một chút đi."
Vãi thật!
Tiền Văn Thịnh muốn thuận theo đường dây điện thoại chạy sang đó đập chết tên kia luôn cho rồi. Từ đâu nhảy ra cái tên khốn nạn như này vậy? Tức chết mất.
Diêu Viễn cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, hắn nói: "Vẫn là hai điều kiện kia, bỏ hết huy chương và bạn thân đi, tăng thêm lợi nhuận."
"Ờm, bỏ hết thì dễ thôi, nhưng chia lợi nhuận là việc của Liên minh SMS, chúng tôi ở hai phòng khác nhau. . ."
"Tôi chẳng cần biết, chắc chắn là anh có cách."
". . ."
Tiền Văn Thịnh giống như tự tay nhét một cục cứt vào mồm mình, không nuốt trôi được, không nôn ra được, còn không trách được ai. Trong đầu hắn ta loạn như một mớ bòng bong, vô cùng khó chịu!
"Tôi sẽ thử xem."
"Được, tôi đợi tin của anh. Tôi cũng khuyên anh một câu, trong cuộc chiến công sở không có ai mãi mãi là bạn, cũng không có ai mãi mãi là kẻ địch. Hôm nay hai ta mặc dù kết thù với nhau nhưng nói không chừng ngày sau còn có thể hợp tác đấy.
Kiếm tiền mà, không sợ mất mặt!"
Diêu Viễn nói xong lập tức cúp điện thoại. Đứng trên cầu thang yên tĩnh, hắn lắc đầu một cái: "Chậc chậc, đây chính là trận chiến kinh doanh trong truyền thuyết đó!"
Trận chiến kinh doanh trong phim ảnh: Âm mưu quỷ kế, bày mưu lập kế, quyết thắng thiên lý!
Trận chiến kinh doanh trong thực tế: Hạ độc! Rút dây mạng! Cướp con dấu!
. . .
Tục ngữ có câu, mềm sợ cứng, cứng sợ dài, dài sợ lâu bền, lâu bền sợ thủ đoạn bịp bợm.
Diêu Viễn dùng thủ đoạn bịp bợm.
Mà từ sau cuộc điện thoại, Tiền Văn Thịnh lập tức trở nên lo lắng. Anh ta hận không thể dùng cả 24 giờ để nhìn chằm chằm Nam Nữ Đặc Biệt, hơn nữa nhìn hội viên nào cũng thấy nghi ngờ.
Chàng Thợ Săn đăng tin hẹn hò: "Hẹn hò đầy kích tình, dùng cơ thể để theo đuổi kích thích! Điện thoại xxxxx" .
Sát Thủ Xinh Đẹp đăng tin nhắn hẹn hò: "Đi du hành trên chiếc giường ấm áp, tới đây nào, hãy để cho chúng ta cùng tạo nên một cuộc hẹn hò đầy ân ái!"
Thiếu Phụ Đói Khát đăng một tin nhắn: "20 tuổi, cao ráo, làm việc tốt, da trắng nghe lời, điện thoại xxxx "
Sịttt!
Mặt mày Tiền Văn Thịnh lại xanh mét!
NetEase có mạng lưới rộng, trời sinh có ưu thế, nhưng những con chim hư hỏng xâm nhập vào cũng nhiều hơn. Lên mạng chưa được mấy ngày đã có gái gọi đăng tin tìm người rồi.
"Quản trị đâu? Quản trị làm gì đấy?"
"Thông tin nhạy cảm như vậy còn không nhìn thấy à? Ngồi đây chờ bị tố cáo hả?"
Quản trị viên rất ấm ức nói: "Ai mà rảnh tố cáo chúng ta?"
"Cãi ít thôi, xóa nhanh lên!"
Tiền Văn Thịnh coi như người thâm niên trong nghề nên anh ta hiểu rõ hơn bao giờ hết. Ban đầu trên mạng xã hội cái gì cũng có:sắc tình, phản động, phản trí tuệ,. . . Lúc này luật pháp còn chưa hoàn thiện, quản lý cũng lỏng lẻo, phần lớn đều chẳng bị sờ đến.
Nhưng phải biết rằng, trong nước luôn là "Dân không tố cáo thì quan không truy cứu" .
Có là một chuyện, tố cáo là một chuyện khác, tố cáo quy mô lớn lại là một chuyện khác nữa.
Cho nên Tiền Văn Thịnh sợ, đã sợ thì phải nhanh chóng nghĩ cách để thỏa mãn điều kiện của Diêu Viễn. Tư chất của anh ta có hạn, nhưng có thể lăn lộn đến tầng trung cũng coi như có chút bản lĩnh. Anh ta suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một cách.
Anh ta sẽ diễn một vở kịch song song. Đầu tiên cố ý tiết lộ tiếng gió cho Liên minh SMS, nói rằng Nam Nữ Phi Thường đang chuẩn bị đề án muốn mua lại Câu lạc bộ Hẹn Hò. Liên minhSMS nghe thấy vậy là hoảng ngay. Câu lạc bộ Hẹn Hò là đối tác mà bọn họ coi trọng nhất.
Bọn họ đều kiếm tiền cho công ty, nhưng các phòng ban đều có KPI của riêng mình, cướp khách hàng có thể cướp đến bể đầu chảy máu.
Phía Tiền Văn Thịnh cứ tạo áp lực từ từ, Diêu Viễn bên này đề nghị tăng lợi nhuận đúng thời điểm. Trải qua mấy phen giằng co, cuối cùng bàn đến 50%, tức từ 2. 55 đồng tăng lên thành 4. 25 đồng.
Kết quả là, vào năm 2001 tin nhắn SMSvừa mới nổi lên, Diêu Viễn là người đầu tiên được chia 50% lợi nhuận.
Mà Tiền Văn Thịnh diễn kịch đến mức coi thành thật luôn, anh ta còn thật lòng hỏi Diêu Viễn có chịu bán không.
"Giá cả thế nào?"
"Chắc chắn sẽ không bạc đãi chú, giá cao nhất cùng loại rồi, 70 vạn!"
Chim cút đi!
Diêu Viễn không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối. Hắn tích thêm chút lưu lượng nữa, xây dựng một công ty nghiêm chỉnh là có thể xin SP rồi. Chờ đến sang năm, một tháng ông đây cũng có thể kiếm 70 vạn!
. . .
"620 đồng!"
"620 đồng đấy!"
Diêu Tiểu Ba lại kêu lên thất thanh làm cho đầu óc Diêu Viễn ong ong.
Cậu ta không ngờ chuyện này còn có thể xoay chuyển được. Cậu khâm phục ông anh trai này sát đất: "Anh, sao anh làm được thế? Bọn họ lại tăng cao lợi nhuận cho chúng ta nữa. Hôm qua một ngày đã kiếm được 620 đồng, một tháng há chẳng phải phải kiếm được 2 vạn à?"
"Còn có thể làm thế nào nữa, dùng tình cảm đả động, dùng lí lẽ thuyết phục chứ sao."
"Bọn họ chịu nói lí lẽ á?"
"Chỉ cần chú đủ kiên nhẫn, thế giới này vẫn tràn ngập ánh sáng đấy."
Diêu Viễn không mất công đi giải thích, dù sao thì cấu tạo não của hắn và Diêu Tiểu Ba cũng không giống nhau. Hắn chỉ hỏi: "Đúng rồi, lượt truy cập bình quân một ngày của chúng ta là bao nhiêu?"
"Chỉ riêng IP sao?"
"Không phải, tổng lượt truy cập mỗi ngày."
"Mười nghìn bảy tám trăm gì đấy."
"Ừ, đến tầm 50 nghìn là được rồi, đến lúc đó xin SP, ai da. . ."
Diêu Viễn bỗng nhiên thấy nhức đầu, bởi vì hắn phải đăng ký công ty, phải mở văn phòng, phải tuyển người, một đống việc đấy. Diêu Tiểu Ba trừ kỹ thuật ra còn lại cái gì cũng không biết, hơn nữa kỹ thuật cũng không phải rất xuất sắc, chỉ có thể nói là đủ dùng thôi.
Đến lúc đó sắp xếp cậu ta như thế nào cũng phải cân nhắc một chút.
Diêu Viễn lại có chút phiền não, bởi vì không có người giúp đỡ. Hắn mệt đến phát hoảng. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lại quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vu Gia Gia đang biến bản thân thành một cỗ máy viết bản thảo một cách máy móc.
"Mình nghèo rớt mồng tơi lại còn chưa tốt nghiệp, cướp trưởng phòng của một tòa soạn lớn có được không nhỉ?"
Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Đương nhiên là có a!"
Diêu Viễn đã nhìn sang. Bà cô này không hề nhiệt tình với công việc này, trong lòng rung rinh lắm. . . Có điều còn có một việc cần phải giải quyết trước đã.
Hắn nhìn chằm chằm vào hậu trường của câu lạc bộ, kiểm tra những số liệu kia để tìm được một kẻ liếm chó thích hợp nhất, để cho Cô Gái Mỉm Cười rút lui một cách hoàn hảo.
Bỗng nhiên con chuột dừng lại, bấm vào một cái tên: "Được rồi, chính là cậu em. Anh đây sẽ tặng cho cậu em một trải nghiệm cả đời khó quên."