Ngay khi Diêu Viễn đang bị học sinh trung học nhìn với ánh mắt đầy oán trách thì Diêu Tiểu Ba kịp thời xuất hiện. Cậu ta được Diêu Viễn gọi điện hẹn đến đó.
"Anh trai!"
"Ừ, em đến rồi à."
"Tìm em có chuyện gì vậy?"
"Nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta tìm một quán ăn trước đi."
Diêu Viễn thanh toán tiền rồi ra khỏi quán nét với Diêu Tiểu Ba. Hai người đi về phía trung tâm thương mại.
Vẻ mặt của Diêu Tiểu Ba hơi mất tự nhiên. Bởi vì ngày hôm qua cậu ta vừa mới bị phát hiện có cất giấu tiền riêng mà hôm nay không hiểu sao lại bị gọi đến đây cho nên trong lòng hơi chột dạ.
Trung tâm thương mại cách đó không xa. Nơi này còn không lớn bằng những cao ốc trong tương lai, chỉ có một vài cửa hàng bán quần áo. Các cửa hàng ở nơi đây to nhỏ đều có, chen chúc cực kỳ chật chội. Có ngày rất vắng vẻ, có ngày lại đông nghịt. Vào giờ cao điểm chỉ cho người đi bộ tiến vào, phương tiện nào đi vào đều sẽ bị phạt tiền. Lúc nào vắng khách thì đi vào kiểu gì cũng được.
Diêu Viễn tìm một quán mì nhỏ, sau đó gọi hai bát mì kéo, tổng cộng 4 đồng. Loại mì này được làm hoàn toàn thủ công. Chủ quán sẽ múc một bát mì lớn, cho thêm chút mắm thịt cùng rau thơm vào, vừa rẻ vừa hợp túi tiền.
Diêu Tiểu Ba vừa ăn một gắp mì, đột nhiên lại nghe thấy ông anh trai ở đối diện hỏi: "Em dồn được bao nhiêu tiền rồi?"
Phụt!
Cậu ta lập tức bị sặc mì vừa nhét vào trong miệng. Mặc dù bản thân không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không khai thật. Cậu đành phải yếu ớt hỏi: "Làm sao anh biết được em làm thêm ra tiền?"
Bởi vì anh mày là người trọng sinh đó em trai!
Nhưng Diêu Viễn còn lâu mới nói ra câu này. Hắn nhếch miệng cười cười nhìn cậu em trai, cười đến mức làm cho Diêu Tiểu Ba sợ hãi. Cậu ta lại yếu ớt nói: "Em cải tiến máy móc trong nhà và sửa chữa máy tính cho người ta, tiết kiệm từng chút một mới được chút tiền."
"Hả? Không phải em học lập trình sao? Tại sao còn làm công việc liếm chó như vậy?"
"Liếm chó là cái gì?"
"Một loài động vật chết không yên lành. Em nói tiếp đi."
"Em cũng muốn nhận hạng mục lắm chứ, nhưng trường học của bọn em không có. Hạng mục lớn thì không đến lượt bọn em, chỉ có mấy việc vụn vặt lẻ tẻ mà tiền cũng ít. . . Thật ra em cũng không tích lũy được bao nhiêu đâu, bình thường còn phải chi tiêu nữa."
Diêu Tiểu Ba cúi đầu, cảm xúc trong lòng cậu ta lúc này có phần phức tạp.
Diêu Viễn cũng hiểu.
Tiền sinh hoạt mỗi tháng của Diêu Tiểu Ba chỉ có 200 đồng. Nói như thế nào đây, 200 cũng đủ sống mà 2000 cũng đủ sống. Nhưng trong hoàn cảnh ở trường đại học thì những học sinh có gia cảnh khó khăn quả thật sẽ cảm thấy tự ti.
Thanh niêm chừng 20 tuổi thường ưa thích vui chơi giải trí, đi hát karaoke hay mua thêm bộ quần áo cũng là chuyện rất bình thường. Diêu Tiểu Ba vừa muốn thỏa mãn loại nhu cầu này của bản thân vừa cảm thấy áy này vì không thể gửi tiền trợ cấp sinh hoạt về cho gia đình.
"Không cần phải quá lăn tăn chuyện này. Em vẫn còn đang đi học, em muốn có một cuộc sống như những người khác cũng không có gì đáng trách.
Chú thím không được học hành tử tế, bây giờ em có thể lên đại học là bọn họ đã vui lắm rồi. Em thi đậu đại học đã là bước đầu tiên để thay đổi vận mệnh của mình rồi đấy. Nếu như sau khi em tốt nghiệp vẫn còn có thể tiếp tục cố gắng, lại tìm kiếm được một công việc tốt, cố gắng bám trụ ở thành phố thì tương lai con cái của em sẽ nhận được nền giáo dục tốt hơn. Như vậy thì vận mệnh của cả nhà em cũng sẽ được cải biến.
Ở nông thôn khổ cực như vậy, người có thể thoát khỏi nơi đó không nhiều lắm. Nếu như em đã tìm được đúng con đường mình phải đi rồi thì trên đường vui chơi một chút cũng không sao, chỉ cần em tiếp tục đi về phía trước là tốt rồi. . ."
Các thế hệ sau này kêu gọi xây dựng nông thôn, lúc nào cũng hô khẩu hiệu tôi yêu quê hương. Nhưng đó là bởi vì không trụ lại được ở thành thị cho nên mới đặc biệt chạy trở về nông thôn thôi. Vào thời điểm thành thị đang trên đà phát triển, có ai thấy người nào chịu quay lại quan tâm đến quê hương của mình không?
Nói trắng ra là nông thôn vĩnh viễn là nơi phơi bày mặt trái của cuộc sống.
Mà bây giờ là năm 2001, nông thôn vẫn đang trong tình trạng rất nghèo khổ. Nông thôn và thành thị là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
". . ."
Diêu Tiểu Ba đứng hình. Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy có người giải thích về việc học đại học từ góc độ này. Đột nhiên cậu ta cảm thấy thật sùng bái ông anh trai này của mình. Ông anh mình suy nghĩ sâu sắc như vậy sao? !
Kết quả một giây sau, ông anh trai yêu quý của cậu ta lại hỏi: "Đến cùng em giấu được bao nhiêu quỹ đen?"
"Khoảng ba, bốn ngàn đồng."
"Anh có hơn một nghìn, tiền sinh hoạt cứ từ từ tiết kiệm sau cũng được. Của anh hơn một nghìn cộng thêm của em có ba, bốn nghìn, như vậy tạm đủ rồi. Là như thế này, anh đang muốn xây dựng một dự án khởi nghiệp nên cần chút tài chính để khởi động. Em đưa tiền cho anh đi, anh sẽ là người điều hành hoạt động còn em sẽ chịu trách nhiệm về kỹ thuật.
Nếu như em cảm thấy lo lắng thì anh sẽ hẹn rõ một thời gian cụ thể. Hay là đến Tết âm lịch đi. Tính từ bây giờ đến Tết âm lịch, nếu như buôn bán có lợi nhuận chúng ta sẽ chia hoa hồng, nếu như thua lỗ thì anh đảm báo sẽ trả lại tất cả tiền cả vốn cho em.
Anh nói cho em biết, vì em là em trai của anh nên anh mới mời em góp vốn thôi đấy. Như người khác có cầu xin được theo anh cũng không có cửa đâu. . ."
Diêu Tiểu Ba kinh ngạc! ! !
Diêu Tiểu Ba nhìn thằng anh chẳng biết xấu hổ này. Anh ấy khua môi múa mép một lát là đã biến tiền của mình thành tiền của anh ấy rồi!
"Anh!"
"Được rồi cứ quyết định như vậy đi."
"Không phải vậy!"
"Chi tiết cụ thể chúng ta sẽ bàn sau."
"Không phải, em em em. . ."
Cộp!
Diêu Viễn lấy ra 2 tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi quần đập lên bàn, nói: "Anh đã viết ra đây rồi. Tất cả đều là nội dung cơ bản có thể giúp em nhanh chóng hiểu được chuyện mà chúng ta chuẩn bị làm, em cầm về nghiên cứu một chút đi.
Thật ra hiện tại này cũng chưa phải là thời điểm thích hợp lắm, bởi vì hai ta chuẩn bị phải đi học rồi. Nhưng mà cũng may việc này phần lớn là thao tác trên mạng cho nên vẫn có thể làm được."
". . ."
Diêu Tiểu Ba mặc dù cự tuyệt nhưng cậu vẫn theo bản năng liếc một cái. Điểm bắt mắt nhất trên tờ giấy kia là vài chữ to được bút đỏ khoanh tròn:
"Tin nhắn SMS, Bạn Muốn Hẹn Hò!"
Vèo vèo!
Diêu Tiểu Ba hít sâu một hơi: "Anh trai, sao anh hủ bại thế?"
"Xôi xéo đi!"
"Hẹn hò là hủ bại sao? Hẹn hò thì nhất định phải phát sinh quan hệ mờ ám sao? Nhìn thấy người ta mặc áo ngắn tay thì nghĩ đến cánh tay trắng nõn, nhìn cánh tay trắng nõn lại tưởng tượng đến cảnh người ta khỏa thân. Thói hư tật xấu này của dân tộc ta bị những người như em phát huy ra vô cùng xuất sắc luôn đấy!"
Diêu Viễn chính khí lẫm liệt, lòng đầy căm phẫn nói: "Anh khinh bỉ chú em!"
... . . .
Lại nói Internet đại khái được phân chia thành bốn giai đoạn:
Giai đoạn thứ nhất là từ giữa thập niên 90 cho đến thời điểm bong bóng kinh tế vỡ ra. Internet vừa ra đời đã làm cho cả thế giới phải kinh ngạc. 100% các ngành công nghiệp đều rất mông lung về khái niệm này.
Vô số vốn liếng đổ vào, người ta vung vẩy tiền mặt để được gia nhập cuộc chơi. Con người thoải mái đưa ra một khái niệm, đưa ra sản phẩm thử nghiệm là có thể thu được một món tiền đầu tư khổng lồ, hơn nữa sản phẩm còn có thể đưa ra thị trường trong thời gian ngắn nhất để kiếm tiền.
Nước Mỹ là trung tâm của toàn cầu. Hầu như tất cả sáng tạo, sản phẩm đều bắt nguồn từ nước Mỹ, sau đó mới khuếch tán ra toàn bộ thế giới.
Ví dụ như ba cổng thông tin lớn trong nước là Yahoo, Baidu đối ứng với Google, Dangdang. com đối ứng với Amazon, QQ đối ứng với ICQ (ICQ do người Israel khai phát, sau này bị công ty của Mỹ thu mua).
Do được hỗ trợ nguồn vốn hùng hậu nên Internet cơ bản không gặp phải vấn đề khó khăn trong quá trình phát triển, mô hình là:
Đưa ra khái niệm → Khai phát sản phẩm → Khởi động vốn liên doanh → Sơ bộ dẫn lưu → Tài trợ vốn lớn → Đốt tiền khuếch trương → Đốt tiền khuếch trương → Đốt tiền khuếch trương.
Cho tới bây giờ đều là như thế.
Giai đoạn thứ hai, từ khi bong bóng kinh tế tan vỡ đến năm 2003 bỏ vốn đầu tư khôi phục.
Thời kỳ bong bóng kinh tế tan vỡ là từ đầu năm 2000 đến tháng 10 năm 2002, toàn bộ thế giới bốc hơi 5 nghìn tỷ đô giá thị trường, vô số công ty bị phá sản.
Giá cổ phiếu của Sina giảm xuống còn 1. 06 đô, Sohu giảm còn 60 xu, NetEase xém chút nữa phải hủy niêm yết giá, còn Tiểu Mã Ca đã định bán QQ với giá 100 vạn.
Hai vấn đề cốt lõi của các sản phẩm Internet là lưu lượng truy cập và hiện thực hóa.
Cổ phiếu sập, nguồn vốn ngừng đầu tư. Trang web đã giải quyết được vấn đề thứ nhất: có được mấy nghìn vạn thậm chí hơn một tỷ lưu lượng nhưng lại không biết làm sao để hiện thực hóa, chỉ có thể thu chút phí quảng cáo ít ỏi, ngày ngày phải chịu thua lỗ.
Giai đoạn thứ ba, từ năm 2003 đến khi trí tuệ nhân tạo xuất hiện.
Sau khi thời kỳ đóng băng kết thúc, ngành công nghiệp Internet phục hồi nhanh chóng. Dòng vốn lại tiếp tục như nước lũ tràn vào.
Ở giai đoạn này, phần cứng, tốc độ đường truyền và điều kiện thanh toán cũng được cải thiện rất nhiều. Các sản phẩm thế hệ mới lần lượt ra đời, ví dụ như trang web video, ví dụ như mua sắm online.
Giai đoạn thứ tư, từ khi trí tuệ nhân tạo xuất hiện cho đến bây giờ.
Tạm thời không nói đến giai đoạn này. Trước tiên quay về vấn đề ở giai đoạn thứ hai đã.
Bây giờ chính là thời điểm Internet bị đóng băng. Không biết làm thế nào để kiếm tiền là vấn đề khiến cho tất cả các công ty Internet đau đầu nhức óc.
Nhưng mà cuối cùng thì ba cổng thông tin lớn trong nước đều sống sót và cả QQ cũng sống sót. Không chỉ sống sót mà còn có thể đạt được lợi nhuận trước khi thời kì đóng băng kết thúc.
Vì sao?
Bởi vì bọn họ có một người dẫn đường tốt: China Mobile!