• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chập tối.

Vu Giai Giai nhìn chăm chú vào bảng số liệu trên trang chủ, thỉnh thoảng trả lời một nhóm, thỉnh thoảng trả lời cá nhân.

Diêu Viễn đứng trước tấm bảng đen, viết lên bài giảng về khóa học sau cùng.

Viết sao giảng vậy, trong nhà kho cũ kĩ này, hắn có cảm giác vô số linh hồn của các tiền bối đã gây dựng sự nghiệp xuyên qua thời không nhập vào cơ thể mình. Khi thủy triều dâng lên thì dù điều kiện có đơn sơ thế nào cũng không ngăn nổi một trái tim đầy nhiệt huyết.

Năm 80, 90 như thế, năm 2000, 2008 cũng như thế. . . về sau nữa thì hết rồi.

Vu Giai Giai sau một hồi chăm chú kiểm tra thì đứng dậy hoạt động một chút, thuận tay cầm lấy cái hộp lớn, nói: "À, xíu nữa quên mất, cậu xem cái này đi."

"Cái gì vậy?"

Diêu Viễn mở ra, bên trong là một xấp danh thiếp, toàn là của các giới văn nghệ sĩ lớn nhỏ. Hắn lập tức vui mừng: "Thứ này tốt nha!"

"Đúng là đồ tốt, nhưng tôi vẫn không hiểu nên dùng như thế nào. Cả tháng nhiều nhất chúng ta cũng chỉ kiếm được 30 đồng, trừ phi là tăng lên gấp đôi hoặc để bọn họ đăng kí thêm vài cái. Phí điện thoại hàng tháng của đám người này cũng hơn mấy trăm nghìn, sao có thể đau lòng cho những thứ vụn vặt như thế này chứ.

Hay là chúng ta thu phí quảng cáo, giúp cho bọn họ quảng cáo gì đó.

"Ừm. . ."

Diêu Viễn suy tư một chút, nhất thời cũng chưa nghĩ ra được gì, nói: "Vậy cứ giữ lại trước, hết bận rộn lần hoạt động này rồi chúng ta sẽ nghiên cứu sâu hơn."

Hai người nói chuyện, Hàn Đào và Lưu Vi Vi trở về. Bọn họ thay phiên nhau ăn tối.

Tòa soạn có nhà ăn, mỗi ngày bốn bữa. Ba bữa chính thêm một bữa ăn khuya, trực ca đêm thì có chuyến xe chuyên biệt chở về tận nhà, nếu bắt xe có thể được trợ cấp chi phí. . . Đây cũng là nguyên nhân mà kiếp trước Diêu Viễn một lòng một dạ muốn vào tòa soạn báo. Tiền lương cao, đãi ngộ sinh hoạt tốt và làm việc còn có chút oai phong.

Chẳng bao lâu sau, phóng viên sẽ được mệnh danh là vị vua không vương miện!

Ước chừng khoảng 6 giờ, đêm cuối cùng của năm 2001.

Gió lạnh gào thét làm khe hở của cửa sổ khẽ rung động, đa số các phòng đều trống không, chỉ có công việc ở phòng nhỏ trên tầng 13 là vừa mới bắt đầu.

Công ty chính thức trở thành SP còn chưa được 20 ngày, tất cả là do sự ăn ý của 4 người mà thành. Nhỏ nhất là Diêu Viễn và Lưu Vi Vi 21 tuổi, Hàn Đào 25 tuổi, Vu Giai Giai 30 tuổi, đều đang trong độ tuổi trẻ trung như nhau.

Tiếng bàn phím và tiếng nhấn chuột, tiếng xào xạc của ngòi bút trên giấy, thỉnh thoảng mọi người trao đổi ý kiến. . .

Sự nhiệt huyết và bốc đồng do thân thể tràn đầy thanh xuân sôi sục khiến cho bọn họ dễ dàng quên đi căn phòng không có điều hòa và lò sưởi. Nhưng mà cũng không thể thiếu được ba cái bình nước nóng trên mặt đất. Vào buổi tối mỗi ngày nước luôn được rót đầy để giải quyết vấn đề nước nóng của nhân viên.

Nhưng mà máy nước nóng nào đó trong tòa soạn báo đột nhiên cảm thấy rất tốn nước.

Thời gian bất giác qua đi, rất nhanh đã đến 11 giờ rồi.

Diêu Viễn vặn vẹo cái cổ cứng ngắc của mình, nói: "Được rồi, giờ này cũng không có ai ăn cơm nữa đâu, chúng ta kết toán thôi."

"Yes sir!"

Lưu Vi Vi hô lên đầu tiên. Biểu hiện của cô trong thời gian này không tệ, cô đã tìm ra được mánh khóe lừa gạt người dùng trả lời tin nhắn.

"Bắt đầu đi, từng vấn đề một!"

"Hôm nay là hạn chót. Tôi kéo tới 18 vạn số điện thoại, gần đây bận quá. Hàn Đào nói đợi cậu ấy làm một cái thủ thuật sàng lọc là có thể lựa ra những số bị lặp lại. Nhưng mà tôi tìm được mấy tòa báo lá cải không có nhiều người đọc, đoán chừng cũng chỉ khoảng 2-3 vạn bị trùng lặp."

"Cho nên khách hàng trước mắt của chúng ta vẫn là 84. 600 người chưa đăng kí đó."

"Tôi phân loại các tin nhắn gửi đi tập thể, cách một khoảng thời gian lại gửi đi, còn thêm vào nội dung tin nhắn. Bình quân 10 ngày mỗi người nhận được 4 tin, phí truyền tin là 33. 840. Mà chúng ta nhận được phí khấu trừ tin phản hồi. . . khụ khụ!"

Lưu Vi Vi chơi trò tâm lí vờ ho hai tiếng: "Tổng cộng 48. 697 tin, doanh thu 486. 970, sau khi trừ khoản chia sẻ và giá thành, còn lại 385. 160! Cộng thêm 12 vạn kiếm được lúc trước, tổng cộng là 505. 160!"

Biểu cảm của cô vô cùng đắc ý, giơ giơ nắm đấm: "Lãnh đạo Diêu, mục đích nhỏ của chúng ta hoàn thành rồi, vượt quá 50 vạn rồi! !"

Hít hà!

Mấy người hốt hoảng. Mặc dù bọn họ biết thành tích của mình gần đây rất tốt, nhưng vừa nghe thấy con số này mọi người vẫn không dám tin.

50 vạn ở năm 2001 là khái niệm gì chứ?

Có thể mua được 7,5 cân vàng, 1923 chai Mao Đài của năm đó, còn có thể bao được hoa khôi ở Thiên Thượng Nhân Gian trong 3 tiếng đồng hồ!

Diêu Viễn bình tĩnh, hỏi: "Hội viên nền tảng của câu lạc bộ tăng lên bao nhiêu?"

"Tăng lên hơn 6000 người, qua vạn rồi!"

"Thu hút được bao nhiêu tin phản hồi phim ảnh và món ăn?"

"Khoảng hơn 9000 người, nhưng rất nhiều người không sử dụng giải thưởng. Bữa ăn mới phát được 2000 cái mã chứng thực."

". . ."

Diêu Viễn không lên tiếng, im lặng cả buổi: "Các đồng chí, tôi quá thất vọng!"

Hửm?

Bầu không khí vui vẻ bỗng chốc ngưng lại, trở nên có hơi lúng túng không biết nên làm sao.

"Nhìn chút tiền đồ đó của các người đi. Hàn Đào, anh bước xuống bàn ngay cho tôi. Lưu Vi Vi, cậu bớt bớt cái miệng lại đi!

Mới có 50 vạn mà các người đã cảm thấy thỏa mãn rồi sao?

Đợi đến khi kiếm được 100 vạn, 1000 vạn, chẳng phải là muốn phá nát cái phòng này luôn à?

Các đồng chí à!

Paul Korchagin đã từng dạy chúng ta rằng, đời người chỉ có một lần, khi mà anh ấy nhìn lại mọi chuyện, anh ấy sẽ không vì không gìn giữ được trái tim nhiệt huyết đến cùng mà hối hận, cũng không vì 50 vạn người ủng hộ mà cảm thấy xấu hổ.

Nhà hiền triết xưa đã nói, mỗi ngày đều tự kiểm điểm mình, mọi người cùng nhau cố gắng đi!"

Vẻ mặt của Diêu Viễn vô cùng đau đớn, lời lẽ da diết lay động lòng người.

Hứ!

Ba người kia đều trợn mắt. Vu Giai Giai càng chẳng vui vẻ gì, phun ra một câu: "Cậu chỉ giỏi cái miệng. Mọi người muốn vui vẻ một chút, cậu cần gì phải phá tan bầu không khí như thế chứ. Tôi thấy cậu chính là con ếch có hình xăm con nòng nọc. . ."

"Ý chị là gì?"

"Cậu ra vẻ cái quỷ gì!"

"Ha ha ha, ha a. . . khụ. . . khụ. . . khụ!"

Hàn Đào cười giống như là một con lừa bị suyễn.

"Cái này gọi là trong thời bình nghĩ đến thời loạn, giữ gìn sức chiến đấu. Đúng là chẳng biết gì cả."

Diêu Viễn lắc đầu, đứng dậy gõ gõ lên bảng, nói: "Được rồi, tiếp theo tôi sẽ tiếp tục trình bày với mọi người. Ngày mai là năm 2002 rồi, từ ngày mai cho đến Tết âm lịch, công việc trọng điểm như sau!"

"Không làm thêm hoạt động nào nữa, tập trung vào việc ổn định sự gia tăng người dùng đã."

"Những hình thức như vé xem phim và món ăn mặc dù có sức chiến đấu không cao, nhưng mà cần phải kiên trì. Đừng chỉ muốn lập công, có thời gian thì đi quan sát một chút, đợi cho số lượng các cửa hàng nhiều rồi, chúng ta sẽ đưa họ lên mạng."

"Tuyển thêm người mới, tìm một kĩ thuật viên, một người chuẩn bị phương án và một tài vụ chuyên nghiệp. Đồng thời xem xét đổi một cái phòng làm việc mới, mua thêm vài cái máy tính."

"Ngoài ra, thời gian thực tập của tôi gần hết rồi, chỉ đợi tốt nghiệp thôi. Tôi sẽ dốc nhiều sức lực hơn vào công ty. Cho nên mời Hàn Đào và Lưu Vi Vi nghiêm túc xem xét một chút, là thật muốn nhận chức hay là muốn tiếp tục hỗ trợ dưới hình thức kiêm chức này."

". . ."

Vừa nghe mấy lời này, Hàn Đào nhất thời do dự, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Trong lòng anh ta đã có quyết định.

Lưu Vi Vi thì hơi đấu tranh một chút.

Cô ấy là sinh viên chính quy. Thời đại này sinh viên vẫn rất đáng tiền, không lo không tìm được việc. Nhưng so sánh công việc tìm được và công việc này thì thế nào, hoặc là nói tương lai của công ty nát này sẽ như thế nào, cô ấy đều phải xem xét kĩ."

"Được rồi, việc cuối cùng, phát tiền thưởng!"

Diêu Viễn thấy bầu không khí có chút căng thẳng bèn lấy trong túi ra vài cái lì xì, nói: "Thời gian này mọi người vất vả rồi, đến đây đến đây!"

"Ơ, còn chưa đến tháng đã phát lương rồi!"

"Lãnh đạo Diêu thật hào phóng!"

Lưu Vi Vi tạm gác nỗi lo đi, vuốt ve lì xì dày cộm và nặng trĩu, không khỏi vui mừng. Cô vội vàng mở ra xem, được đấy!

Một xấp giấy lớn màu nâu vàng, hình tộc Tạng và đồng bào Hồi ở phía trước, hẻm núi Vu sông Trường Giang ở mặt sau, hóa ra đều là loại tiền giấy 5 đồng!

"Lãnh đạo Diêu, anh làm vậy chẳng thú vị gì cả!"

"Hứ, làm mất công vui mừng!"

"Hứ cái gì mà hứ! Tiền còn chưa tới, tôi lấy cái gì mà phát!"

"Cậu không có tiền hoa hồng à?"

"Không thể không để lại chút tiền để dự phòng, mọi người đếm trước xem được bao nhiêu tiền. . ."

Da mặt Diêu Viễn rất dày. Hắn vỗ vỗ tay nói: "Đợi tiền đến rồi, thêm số lẻ vào để phát luôn một lần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK