Kiếp trước Diêu Viễn đã từng làm việc trong ngành báo chí, làm việc với truyền hình, làm việc trên Internet. Hắn tiếp xúc với giới truyền thông đến tận 20 năm. Trải qua không ít thăng trầm, nhìn chung cuối cùng vẫn làm cho gia đình nở mày nở mặt.
Điều kiện của các anh chị em bên mẹ hắn khá tốt, nhưng bọn họ lại phân tán ở khắp nơi trên cả nước, vì vậy bọn họ không thường xuyên gặp gỡ nhau. Họ hàng của cha hắn có vẻ nghèo hơn, nhưng được cái là ở gần nhau.
Diêu Dược Dân có một người em trai, cũng chính là chú của Diêu Viễn.
Trước kia ông chú này đã từng đi lính, sau khi xuất ngũ trở về đến giờ vẫn chưa tìm được công việc nào ổn định. Vợ của chú ấy là dân quê, hai người đã từng bày quầy hàng bán thuốc lá, đã từng bán đồ ăn, cũng đã từng nuôi cáo. Tiền kiếm được hàng năm rõ ràng chỉ đủ chi tiêu, chưa bao giờ có của để dành, thỉnh thoảng còn cần anh trai tiếp tế.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Diêu Viễn cảm thấy cả nhà ông chú này vô cùng phiền phức. Nhưng về sau hắn cũng đã nghĩ thông rồi. Họ hàng thân thích ở trong nước có quan hệ thâm căn cố đế, khó có thể dứt bỏ. Huống chi ông chú của hắn chỉ vì quá nghèo thôi, bản thân cũng không làm chuyện gì xấu, thời khắc mấu chốt vẫn có thể tin tưởng được.
Ông chú này cũng có một người con trai tên là Diêu Tiểu Ba. Năm đó sau khi học xong tiểu học thì không có ý định đi học tiếp nữa. Chính Viên Lệ Bình đã lên tiếng nói: Ta sẽ nuôi con để con được đến trường!
Vì vậy cậu ta đã học hết trung học cơ sở và trung học phổ thông, đến tận khi thi đỗ vào một trường đại học ở Thẩm thành. Mặc dù trường mà cậu ta học rất bình thường nhưng vẫn là một trường đại học chính quy.
Chỉ riêng về chuyện này thì cả Diêu Dược Dân và ông chú của hắn đều cực kỳ tôn trọng Viên Lệ Bình.
Lại nói đến chiếc xe taxi tư nhân mà bọn họ đang đi. Sau khi xóc nảy trên đường khoảng 20 phút thì chiếc xe rẽ vào một ngôi làng ở ngoại ô, chính là thôn Tiểu Lan.
Đường vào trong thôn chưa được tu sửa, đường cái còn dễ đi một chút, còn lại tất cả những con đường nhỏ đều là đường đất. Ba người xuống xe đi vào trong một cái sân. Đây là một ngôi nhà mái ngói có ba phòng lớn. Trên đất đầy máu tanh, một con chó săn lớn đang sủa inh ỏi.
"Đừng sủa nữa!"
"Mày mù hả, không nhận ra ai sao?"
Ông chú quát lui con chó săn lớn, trên tay cầm theo con dao chạy đến đón bọn họ. Trên con dao còn đang nhỏ máu tong tong. Trên mặt đất có một cái thớt gỗ, hai con thỏ vừa mới bị làm thịt, vợ của ông chú này đang xử lý.
"Mọi người tới rất đúng lúc, vừa mới thịt xong đấy."
"Con thỏ này khá béo đó!"
Viên Lệ Bình quan sát rồi bình luận.
"Thỏ để ăn thịt đương nhiên phải béo rồi. Chiến hữu mang đến cho tôi đấy. Tôi sẽ lấy một con đi hầm, một con để xào."
"Ông làm thế nào cũng được, dù sao ông mới là đầu bếp."Người thím đến mí mắt cũng không nhấc lên.
". . ."
Diêu Dược Dân cùng Viên Lệ Bình liếc nhau, hai người này lại lục đục rồi.
"Chào bác trai!"
"Chào bác gái!"
Diêu Tiểu Ba tới đây chào hỏi, sau đó mời ba người vào nhà. Cậu ta rót nước và mang hoa quả ra tiếp đón rất chu đáo, tiếp đó cùng ngồi xuống nói chuyện với mọi người.
Làn da của cậu hơi ngăm đen, mày rậm mắt to, tính cách tương đối nhút nhát. Cậu giải thích rằng: "Chiến hữu của cha cháu có giới thiệu cho cha cháu một công việc ở một công ty diễn xuất nào đó. Cha cháu sẽ chịu trách nhiệm xây dựng sân khấu, mỗi tháng 600 tệ, bao ăn ở."
"Như vậy chẳng phải rất tốt sao?"
"Mấu chốt là ông ấy sẽ phải chạy khắp nơi. Công ty kia hoạt động ở cả Bắc Kinh, Thiên Tân – Hà Bắc. Đó là một nhóm chuyên dụng, ở đâu có diễn xuất sẽ phải đi đến đó xây dựng sân khấu."
"Ồ, cho nên mẹ con không vui đúng không?"
"Việc nhỏ thôi, một lát nữa bác sẽ đi khuyên mẹ con."
Hai người nghe xong nguyên nhân thì đi ra ngoài giúp chú thím dọn dẹp, trong phòng chỉ còn hai anh em bọn họ.
Diêu Tiểu Ba năm nay 20 tuổi, đang học đại học năm thứ ba. Ban đầu khi học ở trường trung học cơ sở trong thành phố, cậu ở lại trong nhà Diêu Viễn. Quan hệ của hai anh em vô cùng tốt. Cậu bị ánh mắt sáng ngời có thần của Diêu Viễn nhìn chằm chằm đến mức thẹn thùng, không nhịn được nói: "Anh à, anh có việc gì cứ nói ra đi, đừng nhìn em chằm chằm như vậy."
"Tiểu Ba, em học về máy vi tính phải không?"
"Đúng vậy."
"Trình độ đến mức nào rồi?"
"Phải xem là làm gì, nhưng nói chung đều không là vấn đề."
"Vậy được. . ."
Diêu Viễn gật đầu, nói: "Với tình cảm tốt đẹp bao nhiêu năm nay của anh em chúng ta, em phải giúp anh một chuyện."
"Anh đừng nói dọa người như vậy, em nhất định sẽ giúp đỡ mà. Anh muốn làm gì?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Hả?"
"Trước mắt còn chưa nghĩ ra, nhưng khẳng định sẽ có lúc cần đến em, vì vậy anh cứ nói trước một câu."
Diêu Tiểu Ba im lặng, nói: "Anh à, lần này trở về sao em cảm thấy anh cứ thần thần bí bí, nói chuyện cũng càng ngày càng khó hiểu thế?"
"Bởi vì nó còn chưa được tải lên, nhưng mà qua một thời gian ngắn nữa em sẽ biết thôi."
Diêu Viễn buông thõng hai tay, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
. . .
Hai con thỏ, một con hầm dầu đỏ, một con xào với ớt.
Nông thôn dùng bếp củi lớn để nấu nướng. Ông chú lúc còn là binh sĩ đã luyện được một tay nghề nấu nướng không tồi. Mùa hè mặt trời lặn rất muộn, dư âm kéo dài. Cả phòng tràn ngập hương thơm của đồ ăn, mọi người đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Lúc chạng vạng tối rốt cuộc thức ăn cũng được bày lên bàn.
Ngoài ra còn có một đĩa mì lạnh, một đĩa rau xào, một chậu nấm kim châm trộn với dưa leo. Không sai, là một chậu. Bàn ăn được bày ở sau nhà, cửa sổ hướng nam bắc đều được mở ra, gió lùa vào cuối cùng cũng đưa đến một chút gió mát mẻ.
Không có người ngoài nên không cần ngại ngùng, đàn ông đều cởi trần.
"Cạn một cốc trước đã!"
"Cạch cạch!"
Diêu Viễn cũng ở trần. Hắn uống một ngụm bia ướp lạnh mua từ cửa hàng trong thôn. Một cảm giác mát lạnh từ trong cổ họng rơi thẳng xuống dạ dày, sau đó lại nổ tung ở bên trong dạ dày. Một luồng the mát rất yomost xông lên não làm cho hắn cảm thấy thư giãn đến tận chân tơ kẽ tóc, ngay cả mồ hôi trên mặt cũng bớt đi rất nhiều.
Trẻ tuổi chính là thoải mái như vậy đó!
Bao nhiêu năm rồi không được uống thoải mái như vậy?
Dạ dày không ổn, răng không tốt, mỗi ngày đều ngâm nước cẩu kỷ, đi ra ngoài mát xa cũng chỉ có thể lảm nhảm việc nhà với các em gái, không thể động đao thương.
Diêu Dược Dân luôn luôn là người hâm nóng bầu không khí. Ông bắt đầu gợi chuyện: "Tiểu Ba à, con yên tâm đi. Vừa rồi bác đã nói chuyện ổn thỏa với cha mẹ của con rồi. Điều mẹ con lo lắng chủ yếu là vì cha của con sẽ ở bên ngoài một mình, quanh năm suốt tháng không thể trở về nhà, cũng không có ai chăm sóc. Mẹ con sợ cha con có thể gặp phải chuyện không may, sợ ông ấy học cái xấu, mà chủ yếu là sợ học cái xấu đó. "
"Bác có một chủ ý như thế này! Nếu trong túi quần của ông ấy không có tiền thì sẽ không có điều kiện để học cái xấu. Dù sao người ta cũng bao ăn bao ở, cha con nhận được tiền thì lập tức gửi về nhà, như vậy không phải là ổn rồi sao?"
"Như vậy cũng được, nhưng cũng không thể gửi về hết được. Dù sao em cũng phải chừa lại một chút để đề phòng chứ, nhỡ may có việc gì thì sao."
Ông chú rầu rĩ nói.
"Vậy thì hai người tự thương lượng với nhau đi!"
"Bên cạnh chú ấy còn có đám bạn bè, khẳng định cuộc sống còn thoải mái hơn so với thím nghĩ. Thím có tin hay không? Cho dù thím không chừa lại cho chú ấy một xu nào thì mỗi tháng chú ấy vẫn sẽ có rượu uống có thuốc hút như thường."
Viên Lệ Bình nói.
"Đúng rồi đấy, chị dâu của chú cực kỳ có kinh nghiệm. . ."
Diêu Dược Dân vô cùng tán thành, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Đó cũng là kết quả nhiều năm phối hợp của tôi."
"Ha ha ha!"
Mọi người trong phòng lập tức trở nên vui vẻ.
Diêu Viễn cũng bật cười. Nhìn nơi đây vào lúc này, có sân rộng, có đồ ăn ngon, có người thân bầu bạn, gạt bỏ hiện thực cuộc sống sang một bên, nhân sinh chẳng cầu gì hơn.
Nhưng đáng tiếc là hiện thực không thể dứt bỏ.
Một cuộc đời sẽ xuất hiện đủ loại ngoài ý muốn không lường trước được. Con người còn phải phấn đấu, còn phải tiến về phía trước chính là để đến khi chuyện ngoài ý muốn xuất hiện. Người có tự tin và bảo đảm có thể thong dong đối mặt, sau cùng lại đi truy đuổi niềm hạnh phúc thuở ban đầu.
Ăn no uống say rồi, Diêu Dược Dân càng hào hứng hơn, ông hỏi: "À, Tiểu Ba năm nay học đại học năm thứ ba rồi phải không?"
"Vâng, vừa nhập học năm thứ ba rồi ạ."
"Ngành học này của con có dễ xin việc không?"
"Coi như cũng được, ngành này khá hấp dẫn."
"Đâu chỉ hấp dẫn thôi đâu. Mọi người không biết đấy chứ, trong thời gian học tin học ở trường còn có thể nhận việc. . ."
Diêu Viễn nói làm cho Tiểu Ba sợ hãi giật mình một cái. Nhưng ngay sau đó Diêu Viễn lại nói thêm: "Bình thường ở năm thứ tư của trường đại học sẽ có một vài hạng mục nhỏ có thể kiếm trước một chút."
"Ồ, vậy thì tốt lắm! Con xem đi, còn trẻ thì phải đi học, có học thì mới có tiền đồ!" Viên Lệ Bình hài lòng nói.
". . ."
Diêu Tiểu Ba vẫn còn tràn ngập hoảng sợ trước lời nói vừa rồi của Diêu Viễn, nhìn thấy Diêu Viễn nháy mắt với mình mấy cái thì trong lòng lại càng sợ hãi: Ông anh này không chỉ trở nên lanh lợi hơn mà thậm chí còn có chút thần cơ diệu toán nữa nha? !
Lúc này, ông chú cũng hỏi: "Tiểu Viễn học đại học năm 4 rồi phải không, không nói muốn thực tập ở đâu sao?"
"Sau khi khai giảng con sẽ đi thực tập ở một tòa soạn báo."
"Làm phóng viên à?"
Ánh mắt của chú thím sáng lên. Phóng viên ở thời đại này là một nghề nghiệp đáng mơ ước với nhiều người. Báo chí và đài truyền hình càng là nghề nghiệp cực kỳ cao quý.
"Không nhất định, thực tập thì thực tập thôi, với công việc là hai chuyện khác nhau."
Diêu Viễn giải thích một cách đơn giản: "Con đi thực tập ở 《 Báo Thanh niên Thủ đô》 là một tờ báo lớn, số lượng mỗi kỳ phát hành lên đến 60 vạn, năm trước quảng cáo 500 triệu. Người ta còn có biên chế, là nơi có thể phát triển sự nghiệp.
Cho nên mọi người nghĩ xem, cả thủ đô có được mấy đơn vị có biên chế lớn như vậy? Cho dù con đi làm hợp đồng thì có thể được lưu lại cũng không dễ dàng."
". . ."
Chủ đề trong lúc nhất thời có vẻ hơi nghiêm túc lên, cha mẹ hắn cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Diêu Viễn nở nụ cười, tiếp tục nói: "Tuy nhiên thực tập chủ yếu là để rèn luyện, đó cũng là quy trình bắt buộc của đại học năm 4. Ngành của con có rất nhiều định hướng nghề nghiệp. Có thể làm phóng viên, biên tập, trợ lý, hậu cần. Nếu không được con có thể thi vào làm nhân viên công vụ, nếu không được nữa thì con sẽ tự gây dựng sự nghiệp."
"Đúng đúng, bây giờ kiếm việc dễ lắm, không cần vội không cần vội!"
"Tiểu Viễn vẫn luôn thông minh như vậy!"
"Tới cạn một cốc nữa!"