"Trước mắt tôi có hai nghiệp vụ, tin tức câu lạc bộ và tin tức diễn xuất."
"Nói về câu lạc bộ trước. Chị chắc chắn biết Monternet, nhưng mà tôi cần giải thích một chút với chị về Liên minh tin nhắn. . . Lượng truy cập của câu lạc bộ rất tốt, đoán chừng tới cuối năm sẽ đạt được mục tiêu. Tới lúc đó tôi sẽ yêu cầu trở thành SP, như thế sẽ không phải phân chia với người khác nữa."
"SP hiện nay ngày càng nổi, 3 cổng thông tin chính chiếm hết ưu thế. QQ nhờ vào tin nhắn vùng lên kiếm tiền, bên ngoài trận địa cũng càng ngày càng có nhiều con mắt đang nhắm vào, giống như là cái bánh lớn vậy.
Sự thật là vậy, Monternet đích thị là một cái bánh lớn, nhưng mà cách ăn của bọn họ quá thô sơ. Nghiệp vụ ít ỏi, chỉ có một loại hình, lại thường hay dương dương tự đắc. Nếu như là tôi làm, mỗi ngày tôi đều sẽ tung ra một trò để đùa giỡn với bọn họ.
Con đường tốt đẹp biết bao nhiêu! Bọn họ thật là không biết kiếm tiền!"
Diêu Viễn nhắc tới lại vô cùng đau đớn. Vu Giai Giai nhìn hắn mà muốn phì cười. Cô hỏi: "Chỉ dựa vào câu lạc bộ đó của cậu thôi à?"
"Câu lạc bộ chỉ là hình thức sơ cấp thôi. Nếu chị thấy hứng thú, tôi sẽ dành thời gian giảng giải cho chị nghe."
Vu Giai Giai nghe ra có vấn đề. Tên nhóc này nói mấy thứ linh ta linh tinh đó làm gì, muốn moi tiền mình à?
Cô ta nháy mắt mấy cái, không biểu hiện gì, tiếp tục hỏi: "Còn tin tức diễn xuất? Cậu ở trên đó có không ít tư liệu từ các tòa soạn báo, đương nhiên là cũng biết cách kiếm tiền rồi đúng không?"
"Cái này về sau hãy nói, về sau hãy nói. . . Về những tin tức diễn xuất này, đầu tiên cần phải có điều kiện tiên quyết, chị tin vào kĩ thuật Internet có thể mọc cánh bay cao không?
Ví dụ như phải trả phí thanh toán, như vậy sẽ trở nên thuận tiện và an toàn."
"Tôi tin."
"Vậy được. Chị đừng có xem thường tin tức diễn xuất hiện tại. Theo trình độ sinh hoạt ngày càng nâng cao, chi phí thói quen cũng leo thang, thị trường diễn xuất khẳng định sôi động theo từng năm.
Cho nên chị nghĩ thử xem. Nếu như có một ngày vé của những thứ như điện ảnh trong nước, kịch nói, tiết mục văn nghệ, ca vũ kịch, giao hưởng và thậm chí là tạp kĩ như tướng thanh. . . đều có thể mua được ở trên mạng, thế thì lãnh địa to đến cỡ nào rồi?"
Diêu Viễn lắc lư mấy cái ly, lấy một cái ra và nói: "Đây là về việc bán vé. Tôi có được quyền hạn về bán vé và thông tin diễn xuất trong cả nước."
Hắn lại lấy thêm một cái ly nữa rồi nói: "Người mua vé nhiều, tôi lại làm thêm một trang web đánh giá chuyên biệt để bọn họ lên đó đánh giá. Mỗi bộ phim bộ truyền hình, mỗi bộ phim lẻ, mỗi cuốn sách hay mỗi bài hát đều có thể lên đây đánh giá và bình luận."
Khi mà người đánh giá ngày càng nhiều, đến nỗi coi đây như là nơi để lấy ý kiến, lúc phân vân có nên xem hay không, chị đoán xem bọn họ có ảnh hưởng đến cả một môi trường giải trí hay không?"
Vèo!
Vu Giai Giai vô thức ngồi thẳng lưng lên.
Vẫn chưa hết, Diêu Viễn lấy cái ly thứ ba, nói: "Nếu như tôi đã bán vé, đã đánh giá rồi, vậy thì tại sao không đi sâu vào thượng và hạ nguồn, tức là bản thân tham gia biểu diễn, làm tác phẩm, lại đăng chúng lên trang web chứ?"
"Điểm này tôi có ý kiến khác, tôi tin Internet có thể phát triển nhanh chóng, nhưng mà tôi không cảm thấy Internet có thể thay thế tivi." Vu Giai Giai nói.
"OK, vậy thì thế này. Chị nói tivi hữu dụng, vậy chúng ta đưa lên đồng thời ở Internet và tivi luôn được không? Để cho tivi và Internet liên kết thì thế nào?"
Phóng viên Vu hiếm khi có cảm giác ngỡ ngàng. Nghe ra giống như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nhưng mà với tình hình của Internet hiện tại các phương mặc sức tưởng tượng, cô lại cảm thấy có khả năng thực hiện được.
Nhưng chuyện khiến cô kinh sợ là Diêu Viễn lại lấy tiếp ly thứ tư, nói: "Tôi bán nhiều vé biểu diễn như vậy, thế thì lại mở rộng một chút. Có thể bán menu món ăn cho một nhà hàng được không? Có thể bán dịch vụ ưu đãi cho một nhà tắm công cộng được không?
Cùng một cách thức như vậy, bán đi sau đó lại quay về đánh giá chúng, chị đoán sẽ như thế nào?"
Diêu Viễn không biết năm đó lão Mã đã lừa 18 vị La Hán thế nào, nhưng mà nghĩ lại thì cũng gần giống vậy. Chính là vẽ ra cho người ta tin rồi thì họ tự nhiên sẽ đi theo thôi.
Hắn chỉ nói một phần trong kế hoạch tương lai. Hắn cảm thấy Vu Giai Giai rất thích hợp làm cái này. Tuổi của cô ấy không lớn nhưng đã sớm vào nghề, làm được 10 năm trong nghề báo, giao thiệp rộng, là một trợ thủ đắc lực.
Nhưng mà đối với dân mạng hiện nay mà nói, hiểu biết về Internet chỉ giới hạn ở những thứ bản thân đã tiếp xúc qua, ví dụ như cổng thông tin, hòm thư, QQ, trò chơi.
Những thứ mặc sức tượng tượng kia ảo quá, không có ấn tượng thực tế. Nhưng nhận xét của Diêu Viễn đã khiến cho não bộ của Vu Giai Giai trở nên hoàn chỉnh, phát triển mạch lạc rõ ràng.
". . ."
Cô nhìn về phía đối phương, ánh mắt có chút khác thường, chẳng lẽ đây là Long Trung? !
Thế thì tôi đây là Lưu Bị hay là Gia Cát Lượng đây?
Cô ngẩn người một lúc. Diêu Viễn kết thúc câu chuyện. Không nên tiết lộ quá nhiều, ừng ực ừng ực uống rượu vang như uống trà.
Không còn sớm nữa, khách ở quán bar người đến người đi. Tang Thiên Thạc vẫn kêu bạn gọi bè, Cách Nhật Nhạc thể hiện ra trạng thái tiêu chuẩn của một người tình bé nhỏ, rất biết điều.
Tiết mục cũng thay đổi mấy lượt, toàn là những ca sĩ vô danh.
Ngay lúc này, khi một vị ca sĩ đi xuống, có mấy người đi lên. Nhìn dáng vẻ là một nhóm nhạc, không giới thiệu gì, vừa lên là bắt đầu hát.
Khúc nhạc dạo bắt đầu, ca sĩ chính cất giọng. Các vị khách trong sân đều nhốn nháo quay đầu, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Diêu Viễn cũng nghe không vừa ý, sao mà quán bar lại đi hát nhạc tang lễ vậy chứ?
Hơn nữa đó còn là nhạc ở Đông Bắc!
Phía Nam không biết có hay không. Khu vực nông thôn ở Đông Bắc rộng lớn có lưu truyền một loại truyền thống dân tộc rằng khi có người mất, người thân ngoài xử lý việc đưa tang còn phải mời dàn nhạc tới hát.
Không ít người tham gia vào việc này, còn có rất nhiều bài hát, ví dụ như "Khóc thập bát trận".
Lời bài hát buồn bã, âm điệu thê lương khiếp người, cùng với sự diễn xuất chuyên nghiệp của diễn viên lại càng khiến trời đất cùng đau buồn, khiến người ta rơi nước mắt.
Diêu Viễn vừa nghe lập tức đã nhận ra. Không có kinh nghiệm hát nhạc đám ma ở nông thôn thì không thể hát ra giai điệu này được. Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn lên sân khấu. Có 5 người, 4 người khác thì khỏi bàn, chỉ có mỗi người hát chínhlà đặc biệt nhất.
Tóc giả, cả người khoác một bộ sườn xám đỏ rực, vẽ mày vẽ mắt, môi đỏ như máu, đeo khuyên tai, trên đầu còn cắm một đóa hoa, trong tay còn ôm một cây đàn ghi ta.
"Phụt!"
"Khụ khụ khụ!"
"Cậu quen à?" Vu Giai Giai hỏi.
"Không quen, chỉ là cảm thấy tạo hình hơi kì."
"À, dàn nhạc này tên là Nhị Thủ Nguyệt Quý, thường xuyên đến biểu diễn. Phí biểu diễn mà gã Tang đưa ra còn cao hơn cả trên thị trường, lúc trước tôi có đi xem hai lần."
Vu Giai Giai thuận miệng nói: "Tôi nghe giống như là hát Nhị Nhân Chuyển."
"Tôi cũng thấy giống vậy."
"Tạo hình ngược lại rất đặc biệt, người hát chính kia có một luồng yêu khí, rất phù hợp."
Đúng vậy!
Có thể không hợp sao?
Đó là mẹ đỡ đầu của nhạc rock anh roll, mẹ Long! À không phải, dì Long!
Kiếp trước khi còn trẻ Diêu Viễn không biết đến nhóm nhạc này, cho đến trung niên mới bắt đầu nghe nhạc của họ. Không thể nói là thích hay ghét, chỉ là cảm thấy nó khá thú vị.
Với tư cách là một người đã trọng sinh, một trong những niềm vui thú chính là đánh tiếng làm quen.
Lúc trước ở chỗ Quách Đức Cường đã làm quen được mấy người, hôm nay lại làm quen thêm một người nữa.
Hát chính có tên là Lương Long, người Tứ Xuyên. Lúc anh ta còn chưa nổi tiếng thì tìm kiếm các mục giới thiệu về Lương Long cũng chỉ hiện ra như vậy: "Một loại khủng long thời kì cuối kỷ Jura."
Hát xong mấy bài, nói vài câu xã giao, sau đó nhóm nhạc đi xuống.
Nhân viên phục vụ tiến lại nói: "Anh Long, có khách muốn mời rượu."
"Bàn nào?"
Nhân viên phục vụ chỉ chỉ, Lương Long gật đầu: "Được, tôi đi qua đó."
Biểu diễn trong quán bar thì có khách mời rượu cũng là chuyện bình thường.
Anh ta thu xếp một chút, lau đi chút mồ hôi rồi chạy lại bàn có một đôi nam nữ đang ngồi, vội vàng nói: "Chào hai vị!"
"Xin chào, mời ngồi."
Diêu Viễn mời anh ta ngồi xuống rồi đưa cho anh ta một ly rượu. Cụng ly một cái, Lương Long ừng ực uống hết một hơi.
"Tôi nghe thấy Khúc Phong của anh có chút gì đó kiểu hát Nhị Nhân Chuyển, Đông Bắc đúng không?"
"Đúng, tôi là người QQHE" (Tề Tề Cáp Nhĩ - Hắc Long Giang)
"Ồ, tôi ở Thẩm Dương."
"Ơ, thế thì là đồng hương rồi, đúng là có duyên!"
Ba tỉnh Đông Bắc đi ra ngoài đều là đồng hương, sau này có thêm một tỉnh nữa là Hải Nam.
Không bàn luận gì sâu xa, chỉ nói chuyện khách sáo vài câu. Diêu Viễn nhìn Vu Giai Giai lại càng không cần che giấu, trực tiếp giả danh lừa gạt nói:
"Chúng tôi ở tòa soạn báo, gần đây làm một trang web giới thiệu đủ mọi loại biểu diễn. Lúc nãy thấy tiếc mục của anh không tệ nên muốn kết bạn. Ngày nào anh có biểu diễn cứ báo tôi một tiếng, tôi đăng lên mạng, có thể kéo thêm nhiều người đến xem."
Khi lăn lộn trên giang hồ thì mặc dù trong lòng không muốn nhưng trên miệng vẫn phải gọi một tiếng anh.
Lương Long quả nhiên cười tươi như hoa, gật gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề! Cảm ơn anh đã chiếu cố tôi."
"Vậy thì trao đổi phương thức liên lạc nhé?"
"Được được."
Nói dăm ba câu đuổi khéo, sau đó Lương Long mới đi tìm Tang Thiên Thạc, hỏi: "Hai người đó là người của tòa soạn à?"
"Đúng vậy, có gì sao?"
"Không có gì, lúc nãy có nói chuyện vài câu."
"Cô gái đó đúng là phóng viên thật, rất là có tiếng đấy, kết bạn không có gì xấu cả."
Có tòa soạn đỡ đầu, Lương Long không do dự giống như Quách Đức Cường kia, lập tức đồng ý ngay.
Vu Giai Giai không nói lời nào. Cô thừa nhận có chút kích động khi bị Diêu Viễn lừa gạt, khôi phục lại lòng nhiệt huyết. Nhưng cô cũng không đến mức cúi đầu chịu thua, vẫn cần quan sát thêm nữa.
...
"Đi thôi, tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu, hôm nay tôi ở tiệm net suốt đêm."
"Trẻ tuổi thật tốt, bye bye!"
Hơn 10 giờ đêm, Vu Giai Giai lên taxi lướt qua dòng người.
Diêu Viễn nhìn ánh đèn xe từ từ biến mất, quay người đi ngược trở về theo con đường Lượng Mã Kiều. Đi được vài phút, lại đi về đoạn đường đó.
Gió lạnh đìu hiu, vẫn là một chiếc đèn đường mờ ảo, ít các cô gái hơn lúc trước. Bọn họ vẫn mặt đồ hở hang, phảng phất như đang run rẩy dưới ánh đèn đường.
Diêu Viễn đi tới đi lui hai bận, từ chối N sự mời gọi nhiệt tình, từ đầu đến cuối đều không tìm được. Lúc hắn ta định đi, đột nhiên nghe thấy tiếng nói: "Trần lão sư?"
Hắn nhìn một hồi, thấy được Dung Dung.
So với hai tháng trước, cô gái vẫn không có gì thay đổi, chỉ là có chút thành thục. Cô ấy bất ngờ lại có chút tung tăng chạy đến hỏi: "Sao anh đến đây, lại đến tìm em chụp hình sao?"
"À không phải, hôm nay vừa đúng lúc đi qua. . ."
Diêu Viễn lấy ra một phong thư đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho đối phương. Dung Dung nhận lấy, vừa nhìn đã biết là tiền, hơn 200 đồng.
"Đây coi như, ầy, tiền hoa hồng đi."
Diêu Viễn cũng không biết nói gì, ngừng một chút, nói: "Có thể về nhà được thì vê đi, ngày tháng còn dài. . . Được rồi, tôi đi đây."
Hắn phất tay rồi quay đi.
Từ đầu đến cuối cả hai đều không biết tên đối phương, cái gì cũng không biết.
Diêu Viễn nắm thật chặt quần áo, rời khỏi con đường này rồi bắt một chiếc taxi. Bác tài hút thuốc, hỏi: "Đi đâu?"
"Quán net gần đây."
"OK!"