"Róc rách!"
Một dòng nước tiểu được đổ vào bồn cầu.
Màu hơi vàng, dòng nước nối liền không ngớt cho thấy chủ nhân của nó có chức năng tuyến tiền liệt và thận rất tốt.
"Thật tuyệt khi không có tiếng nước nhỏ giọt!"
Diêu Viễn rùng mình ngáp dài, cảm giác mệt mỏi khi thức dậy sáng sớm vào mùa đông còn vương vấn. Hắn vặn vòi nước, nước lạnh ngắt. Lau mặt vài lần, cả người hắn run cầm cập, hơi tỉnh táo lại.
Hắn không thích nấu ăn nên đun chút ấm nước, tìm một cái bát rồi đập một quả trứng vào, khuấy đều rồi thêm nửa thìa đường và vài giọt dầu mè, chờ nguội bớt rồi uống một hơi cạn sạch.
Nó được gọi là canh trứng gà.
Bổ sung dinh dưỡng, thanh nhiệt trừ hỏa, để ngon hơn có thể thêm một chút mật ong, nếu không có có thể thay thế bằng đường trắng.
Hắn cẩn thận thu dọn đồ đạc rồi xỏ giày đi ra ngoài. Đi ở trên đường, hắn nhìn lại căn hộ ở tầng 20 của chung cư Cẩm Hồ Viên này, sau này căn nhà cũ này sẽ có giá hơn 10 triệu.
Hôm nay Diêu Viễn phải đi ra ngoài, đi đến Đại Hưng theo lời mời của lão Quách.
Nói là mời tiệc bái sư gì đó.
Tính toán năm tháng, Nhạc Vân Bằng vẫn còn chưa xuất hiện, Trương Vân Lôi còn nhỏ, hầu như ai cũng biết điều đó.
Đại Hưng nằm ở phía nam Tứ Cửu Thành của ngoại ô thành phố, thời xưa gọi là Kế, chính là Kế trong bài thơ của Trần Khải Ca: "Bỗng ngoài gươm thu Kế Bắc, mới nghe mà nước mắt đầm đìa . . . "
Lặn lội một chặng đường khá xa. Bây giờ khu vực ngoại ô của thủ đô đều rách nát lụp xụp, không có nơi nào tốt hơn quận Thông.
Bên này Diêu Viễn mới vừa xuống xe, bên kia đã thấy một người đàn ông gầy gò với đôi mắt gần như lộ ra khỏi hốc mắt đi tới. Anh ta cẩn thận hỏi: "Ngài có phải là ngài Diêu không?"
"Anh là?"
"Tôi tên là Lí Thanh, từ đại hội tướng thanh. Đây là lần đầu tiên ngài đến đây. Tôi đang đợi ngài ở đây vì ngài không biết tôi."
"Ồ, xin chào, xin chào. . ."
Diêu Viễn bắt tay, ha ha, tôi đã sớm nhìn thấy anh rồi.
Sau khi chào hỏi bọn họ rời đi. Hắn hỏi: "Anh không cần đi đón người khác sao?"
"Không, không, mọi người đều biết địa chỉ rồi."
"Ôi, tôi là người ngoài duy nhất đúng không?"
"Cậu nói cái gì vậy! Nếu tôi không nhanh chân còn không được đi đón cậu đấy. Hôm nay cậu là khách quý nhất, chúng tôi muốn nhân cơ hội này để cảm tạ cậu."
Lí Thanh ha ha cười vài cái, trông thật giống một người ngoài hành tinh.
Anh ta là nguyên lão đầu tiên của nhóm, sau này cãi nhau với lão Quách nên rời sang câu lạc bộ Đức Vân.
Tưởng chừng như đã mai danh ẩn tích, nhưng thật ra người ta làm ăn rất phát đạt. Anh ta là phó chủ tịch Hiệp hội Khúc nghệ Bắc Kinh, đóng phim và dẫn chương trình, tốt hơn nhiều so với những người tự lực cánh sinh khác.
Lại trèo non lội suối, Diêu Viễn cảm thấy như sắp vào đến làng rồi. Cuối cùng hắn nhìn thấy một cái sân nhỏ. Tường bằng gạch xám, nhà mái ngói, cửa sắt hoen gỉ, bên trong có cả chục người đang bận rộn.
Hắn nhìn qua một cái, có thể nhận ra lão Quách và Vu Khiêm, còn có Trương Văn Thuận, Phạm Chấn Ngọc, Từ Đức Lượng, Hà Vân Vĩ,. . . .
Tất nhiên, vào lúc cuộc gặp gỡ này diễn ra bọn họ vẫn chưa bái sư, Từ Đức Lượng vẫn được gọi là Từ Lượng và Hà Vân Vĩ vẫn được gọi là Hà Vĩ.
"A, cậu Diêu đến rồi!"
Mấy vị lão nhân gia không nhúc nhích, Quách Đức Cương đích thân chào hỏi, chắp tay vái chào: "Đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này!"
"Khách sáo, tôi đến để góp vui thôi."
"Mời vào trong này."
Vợ tương lai của Quách Đức Cương là Vương Huệ cũng ở đó, còn có vợ của Vu Khiêm là Bạch Tuệ Minh. Ôi chao cô vợ này thật là xinh đẹp, hình như trước đây đã từng đóng phim gì đó.
Diêu Viễn chắp tay với mọi người, làm quen từng người một. Tất cả bọn họ đều có quan hệ với nhau hoặc là người trong nhà, hắn thực sự là một người ngoài cuộc. Hắn đã nhìn thấy nhân vật chính của ngày hôm nay, một thanh niên có khí chất như một tên lưu manh.
Quả nhiên là cậu, Tào (Vân) Kim!
Thật lòng mà nói, Diêu Viễn không thích những học trò của lão Quách, dù chỉ một người.
Nhưng hắn thích xem trò vui.
Khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, giờ lành cũng đã đến. Một nhóm người vào nhà, chen chúc để tìm một chỗ trống.
Nghi lễ bái sư truyền thống đòi hỏi một quy trình rất phức tạp như cúng gia tiên, kính trà, học trò dâng lễ vật, thầy phát biểu, v. v.
Ngày nay nghi lễ không còn phức tạp nữa mà đã được đơn giản hóa. Tào Vân Kim quỳ lạy và kính trà. Cuối năm 2006, Hà Vân Vĩ cùng với một số người khác mới làm một nghi lễ bái sư chính thức.
"Thầy!"
"Ừm, rất tốt!"
Lão Quách nhìn Tào Vân Kim cứng đầu cứng cổ, nhất thời cảm xúc dâng trào. Vương Huệ đã chọc anh ta một cái để tránh thất lễ ở trước đám đông.
Bời vì nghèo rớt mồng tơi!
Vào thời điểm khó khăn nhất, Lão Quách đã bán chiếc máy BP đi đổi lấy bánh bao, Vương Huệ cũng bán chiếc xe Hạ Lợi để hỗ trợ chi phí. Cho đến năm 2004, câu lạc bộ Đức Vân vẫn rất nghèo.
"Cảm ơn các vị tiền bối, quý khách và quý bạn, phòng ốc đơn sơ, chúng tôi đã chuẩn bị một chút rượu, mời mọi người ăn cơm!"
Anh ta hô to một câu để khai tiệc.
Diêu Viễn đến xem chuyện vui, trong lòng đã lường trước nhưng mà vẫn cảm thấy quá giản dị. Không có ga mà dùng bếp củi, nơi này còn khá chật hẹp nên không có đủ bàn. Thế hệ trẻ thì đứng ngoài nhà, thế hệ đi trước thì ngồi trong nhà ăn.
Đồ ăn khá ngon, lão Quách nghiến răng tiêu tiền nhưng vẫn tỏ ra xấu hổ: "Để mọi người chế giễu rồi!"
"Bất cứ ai có thể đến đây ngày hôm nay đều sẽ không cười nhạo cậu, nhanh lên ăn cơm đi." Vu Khiêm nói.
"Tôi lại không nói cậu, chủ yếu là tôi sợ cậu Diêu sẽ không quen."
"Không sao, không sao đâu!"
Diêu Viễn đến đâu cũng không để mình bị đói. Hắn đứng dậy múc một bát canh chay, nói: "Món canh này ngon, món này do ai nấu vậy?"
"Tôi nấu đấy, hôm nay là lần đầu tiên tôi nấu món này."
Bạch Tuệ Minh cười, cô vợ bé 23 tuổi rất mê người.
"Ừ, rất ngon. Thầy Vu, bạn bè như anh tôi nhất định phải kết giao rồi!"
"Hả?"
Thầy Vu gãi đầu, cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong bất kỳ một nhóm nào cũng đều ẩn chứa những mặt tối, giới khúc nghệ cũng không ngoại lệ.
Biết đến Hầu Diệu Văn chứ?
Ông ta có một người cháu tên là Đới Chí Thành, sống trong cùng một khu. Hầu Diệu Văn cưới một cô vợ trẻ đến từ Bắc Điện. Ông ta rất thương yêu cô nàng nhưng thường xuyên phải biểu diễn ở bên ngoài nên đã nhờ Đới Chí Thành chăm sóc.
Trải qua thời gian chăm sóc, Đới Chí Thành đã thông đồng với thím và cuối cùng bọn họ kết hôn với nhau.
Chuyện này đã được đồn đại trong một thời gian dài.
Trong khi ăn, lão Quách thản nhiên hỏi: "Cậu Diêu, cậu nghĩ gì về mấy tiểu tử ở bên ngoài?"
"Không tệ, đều có người chống lưng."
A!
Lão Quách nghẹn họng, cậu nói vậy tôi biết trả lời thế nào đây?
"Đùa chút thôi. . ."
Diêu Viễn cười vui vẻ hỏi: "Dạo này thế nào? Khán giả có tăng lên không?"
"Có tăng, trước đây ít thì một, nhiều thì bảy hoặc tám. Bây giờ có ít nhất bảy người mỗi buổi biểu diễn. Quan trọng nhất là sự ổn định. Có vẻ như khán giả thích nghe."
"Khán giả luôn thích nghe tướng thanh, nhưng bây giờ tướng thanh trên TV không hay, vì vậy khán giả không còn quan tâm nữa."
"Cậu nói cũng đúng."
"Tất cả họ đều mặc vest và đeo cà vạt, khẩu hình miệng cũng không ăn khớp. Nghe có hay không?"
"Khỏi phải nói đến khẩu hình miệng, ngay cả quần áo cũng chẳng thấy động đậy gì!"
Câu nói này đưa tới mọi người cùng nhau tán đồng.
Diêu Viễn dứt khoát đặt đũa xuống và cười nói: "Tôi có một câu hỏi. Các ngài đều là chuyên gia, có bản lĩnh và đã theo tướng thanh nhiều năm, nhưng các vị đã nghiên cứu về lịch sử phát triển của tướng thanh bao giờ chưa? "
"Lịch sử phát triển á?"
Mọi người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhưng đều không hiểu cái mô tê gì.
"Tất cả chúng ta đều biết rằng tướng thanh bị kiểm duyệt nghiêm ngặt, nhiều người không được phép nói về nó trên TV. Sau khi Lương Tả qua đời, không có người sáng tạo nữa, hơn nữa càng ngày càng có nhiều hoạt động giải trí. Tóm lại, tướng thanh đã rơi vào bước đường cùng, không biết tương lai như thế nào.
Nhưng vẫn là điều tôi đã nói lần trước, khi bạn không tìm được phương hướng, hãy quay lại điểm xuất phát. "
Diêu Viễn nhìn đám người trên bàn, nói: "Hôm nay vừa vặn gặp nhau ở đây. Có ba thế hệ già, trung và trẻ. Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, nên nghĩ xem vực dậy tướng thanh như thế nào?"