• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12 giờ đêm.

Các biên tập viên làm ca đêm ở tòa soạn báo đã tan ca, chỉ còn những nhân viên bảo vệ vẫn túc trực 24/24.

Theo tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra. Vu Giai Giai cùng Diêu Viễn bước ra. Bảo vệ trực ban ở tầng một thuận miệng hỏi: "Trễ thế này mới tan làm à?"

"Ừm, tăng ca!"

Bảo vệ nhìn hai người đi ra ngoài và nói với người đồng nghiệp ở bên cạnh một cách chắc chắn: "Giới giải trí có chuyện lớn rồi!"

"Sao anh biết?"

"Đó là trưởng phòng của phòng tin tức giải trí. Bình thường bọn họ không làm thêm giờ, vậy mà hôm nay lại làm đến 12 giờ. Anh nói xem có phải sắp có chuyện lớn hay không?"

"Ồ, vậy ngày mai tôi phải theo dõi một chút mới được!"

Đang nói chuyện, cửa thang máy lại mở ra. Hàn Đào đi ra.

"Trễ thế này mới tan làm à?"

"Ừm, tăng ca!"

Bảo vệ nhìn anh ta đi ra ngoài, rồi lại nói: "Phòng kỹ thuật cũng có chuyện lớn rồi!"

"Thế à, vậy thì tôi phải hỏi thăm nghe ngóng xem sao."

"Đinh!"

Thang máy lại kêu lên, Lưu Vi Vi đi ra.

"Trễ thế này mới tan làm à?"

"Ừm, tăng ca!"

"Sao anh không nói gì nữa rồi?"

"Không nhận ra người này. . ."

Bảo vệ nhìn bóng lưng của Lưu Vi Vi rồi không ngừng cảm thán: "Người làm truyền thông vất vả thật đấy!"

Bốn người làm truyền thông vất vả cùng tụ tập ở bên ngoài. Bọn họ lên một chiếc xe taxi, quẹo qua mấy con phố và tìm thấy một quán lẩu vẫn còn mở cửa kinh doanh.

Vào trong phòng riêng, vừa đóng cửa lại, Hàn Đào là người đầu tiên không kiềm chế được. Anh ta cởi áo khoác lông ra vứt lên trên ghế, hùng hùng hổ hổ xoa nắm đấm: "12 vạn! Một đêm kiếm 12 vạn! Vãi thật, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này!"

"Đừng chửi thề!"

Lưu Vi Vi rót trà cho mọi người. Bên ngoài cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười: "Hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi. Cái này khác hẳn với truyền thông truyền thống."

"Ừ, đều là nhờ phúc của tư lệnh Diêu."

Vu Giai Giai uống một ngụm, coi như công nhận vị trí lãnh đạo trong đoàn đội của Diêu Viễn. Bởi vì chưa từng có ai dám chơi như vậy.

Kể từ khi khái niệm truyền thông ra đời, đầu tiên nó được truyền bá dưới dạng báo giấy, sau đó biến thành phát thanh, về sau nữa là đài truyền hình và bây giờ là Internet.

Sự xuất hiện của Internet đã khiến cho vô số những người làm truyền thông truyền thống cảm thấy phản cảm và bất an, thứ này truyền bá quá nhanh chóng và tiện lợi.

Thế nhưng còn chưa chờ Internet phát triển đến một quy mô nhất định thì trong khe hở lại nhảy ra một thứ gọi là tin nhắn. Tin nhắn còn tiện lợi hơn và nhanh chóng hơn cả Internet! Hơn nữa độ chính xác cực cao, có thể gửi tin nhắn từ điểm này đến điểm khác!

Vu Giai Giai có cảm giác thiên hạ sắp đại loạn rồi.

Internet được coi là truyền thông, vậy tin nhắn có tính hay không? Trước kia cô không chắc chắn, nhưng hôm nay được chứng kiến một màn này, cô biết tin nhắn cũng có thể trở thành truyền thông.

Suy nghĩ nhiều hơn từ góc độ của một người làm truyền thông chuyên nghiệp đã khiến cô thay đổi nhận thức. Huống chi tin nhắn còn có năng lực sinh lời trâu bò như vậy.

Ngay vừa rồi, ở trong cái nhà kho rách nát đó, Hàn Đào gửi tin nhắn cho 9 vạn người.

Tỷ lệ phản hồi lại lần nữa làm cho người ta kinh ngạc. Vậy mà lại có thể vững vàng đứng ở mức 15%, hơn nữa cộng với một vạn người trước đó, lợi nhuận đạt tới 154. 000!

Trừ đi phần lãi chia cho phía Mobile, trừ tiếp đi tiền vốn - phí liên lạc, gửi một cái tin nhắn mất một hào, 10 vạn cái chính là mất 1 vạn.

Một đêm này, bọn họ kiếm 120. 090!

Đây là khái niệm gì ? Năm 2001, mức lương tối thiểu ở Bắc Kinh là 435 đồng, mức lương trung bình hàng tháng là 1507 đồng. . . Nếu không chọn khu vực, có thể mua hai căn nhà ở Bắc Kinh.

Thức ăn trong quán lẩu không còn nhiều, có cái gì thì cho lên cái đấy.

Gọi mấy chai bia, bọn họ ăn uống no nê sung sướng. Đúng là nhờ phúc của Diêu Viễn mà ngày đầu tiên đã được trải nghiệm niềm vui của khởi nghiệp.

Diêu Viễn gắp một miếng thịt dê, nhúng nhúng trong nồi lẩu làm cho nước bắn lên kêu soạt soạt. Hắn nói: "Tổng cộng có 15. 400 người đặt trước, còn lại 74. 600 người.

Những người đặt trước tạm thời không cần phải để ý đến, không đặt trước thì cứ để đó đợi mấy ngày, sau đó tiếp tục gửi.

Bọn họ không phản hồi lại lời hỏi thăm của bạn bè, nhưng cũng có thể phản hồi về cung hoàng đạo, bói toán và ghép đôi. Cứ thử từng cái một, công việc tiếp theo liền giao hết cho hai người đấy."

"Hai chúng tôi á?"

Lưu Vi Vi chỉ chỉ mình và Hàn Đào.

"Tôi, tôi sợ là tôi không thể đảm nhiệm đâu!"

Hàn Đào bỗng nhiên thấy thấp thỏm. Anh ta vốn có quan hệ tốt với Vu Giai Giai nên ôm tâm lý đến đây để trợ giúp hay chơi đùa mà thôi. Nhưng bây giờ hóa ra lại là việc làm ăn nghiêm túc.

"Thật ra không có gì đâu, tôi đã làm mẫu cho hai người rồi, chẳng lẽ còn không biết trông mèo vẽ hổ à? Dĩ nhiên tôi khích lệ mọi người phát huy tính chủ động và năng động, có sáng tạo trong phần viết văn án để tăng thêm sức hấp dẫn."

Diêu Viễn suy nghĩ một chút về thời gian rồi nói: "Từ giờ đến cuối tháng còn mười ngày, mục tiêu của hai người chính là cố gắng thu hút được 74. 600 người kia, để doanh thu của chúng ta có thể chạm tới mức 50 vạn!"

"Phốc!"

Hàn Đào sặc nước, vội vàng khoát tay nói: "Không được không được, tôi không có nhiều đầu óc như anh. . . À không phải, tôi không thông minh như anh, mười ngày quá ngắn."

"Đúng vậy, hơi ngắn, 20 ngày được không?" Lưu Vi Vi cũng nói.

"Đừng có mặc cả nữa, mười ngày là đủ rồi!"

Diêu Viễn không để ý tới bọn họ, nghiêng đầu hỏi: "Vu chủ nhiệm, lúc này có ý tưởng gì chưa?"

"Bước tiếp theo là thu thập một lượng lớn số điện thoại di động, tăng thêm đối tượng để gửi tin nhắn, số lượng càng lớn kiếm càng nhiều. Có năm triệu người sử dụng di động ở Bắc Kinh, cho dù chúng ta chỉ thu hút được 1/10 cũng có năm triệu lợi nhuận."

Vu Giai Giai nấc lên hơi rượu, nói: "Tôi có người quen ở tất cả các tòa soạn báo ở Bắc Kinh, có thể bỏ tiền mua thông tin người sử dụng của bọn họ với số lượng lớn. Nhưng tiền vốn rất lớn lại có rủi ro nhất định, hơn nữa phải loại trừ những người sử dụng trùng lặp."

"Cô tìm người mà cô tin tưởng nhất đi. An toàn là trên hết, không cần phải gấp gáp."

"Được!"

"Tôi cũng có một cách, bây giờ trừ những địa điểm kinh doanh lớn, tiệm nhỏ ven đường cũng có bán thẻ điện thoại di động. Chúng ta không mua thẻ, chỉ mua số. Mọi người bình thường để ý một chút, thấy chủ quán thì đến thương lượng."

"Ừm, cách này hay đấy!"

"Trường tôi có mấy quán liền."

Hàn Đào uống một chút rượu, vỗ bàn lớn tiếng nói: "Bạn bè thân thiết của tôi cũng có mười mấy người dùng điện thoại di động, ngày mai tôi cầm hết đến cho cậu!"

"Không cần thiết không cần thiết, chúng ta không giết người quen."

Cả mặt Diêu Viễn đầy vạch đen. Hắn nói: "Ngoài ra tôi nhắc lại một lần nữa, gửi tin nhắn rác chỉ dùng để tích lũy vốn, mấu chốt vẫn là phải tạo dựng thương hiệu. Trong lòng mọi người tự có tính toán, không thể bởi vì thứ này dễ kiếm tiền mà đánh mất chính mình, mất ý chí tiến thủ. Nếu không không quá hai năm chắc chắn sẽ bị đào thải!

Tin nhắn rác là nghề tay trái, nghề chính vĩnh viễn là Internet. Hàn Đào, anh điều chỉnh thời gian một chút, mấy hôm nữa câu lạc bộ có một chức năng mới chuẩn bị được đăng tải."

"Chức năng gì?"

"Sắp đến lễ giáng sinh rồi. . ."

Diêu Viễn cười một tiếng, nói: "Mọi người đều biết, đến ngày lễ là phải tiêu tiền."

... . . .

Một bữa cơm ăn đến rạng sáng.

Đi ra từ quán lẩu, Hàn Đào quyết định không về chỗ ở nữa, trực tiếp đến tòa soạn ngủ một lúc. Vu Giai Giai gọi một chiếc xe, nhân tiện đưa Lưu Vi Vi về luôn.

Diêu Viễn còn dứt khoát hơn, nói rằng hôm nay sẽ xin nghỉ phép vì phải đi thu thập thông tin hiện trường.

Trưởng phòng phê chuẩn ngay lập tức.

Khoảng 3 giờ sáng, Vu Giai Giai về đến nhà. Cô tắm rửa xong cũng không buồn ngủ. Cảm giác hưng phấn khi làm việc hiếm khi xuất hiện lại quay trở lại trong cô, tựa như năm đó khi mới bước chân vào giới công sở.

Cô nằm trên giường, khép hờ mắt, trong đầu suy nghĩ xem người của tòa soạn nào an toàn đáng tin, thuận tiện suy nghĩ một chút xem còn có đường nào khác không.

Trước mắt, quan trọng nhất chính là thu thập một số lượng lớn các số điện thoại di động.

Nhiều không chê nhiều, ít không chê ít.

Cô nằm một hồi, đột nhiên nhớ tới một thứ. Cô bật dậy lục tung các ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp lớn, bên trong toàn là hộp danh thiếp được xếp chỉnh tề, mỗi hộp phải có một trăm tấm.

Nhìn tên, không ít người nghe nhiều nên quen.

Toàn là diễn viên, ca sĩ, đạo diễn, nhà sản xuất phim, sếp lớn,. . . trong giới giải trí, ước chừng phải có hơn một nghìn người.

". . ."

Vu Giai Giai lộ ra một nụ cười xấu xa. Mấy người có tiền như vậy, thu của các người 30 đồng cũng không sao đâu nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK