• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng về cuối thu, thời tiết ở Bắc Kinh càng ngày càng lạnh.

Hôm nay trời cũng bắt đầu mưa nhẹ, lất phất trên phố đêm càng thêm chút sầu muộn.

Một quán Internet trên đường đến trường vẫn còn rất đông đúc. Hết thế hệ này đến thế hệ khác dành cả tuổi thanh xuân cho nhiệt huyết, cứ như vậy bị cô lập với thế giới bên ngoài, không biết ngày tháng.

Một đêm nữa trôi qua.

Từ khi Giang Siêu nghiện "Truyền kỳ", số lần thức đêm của cậu ta ngày càng nhiều. Cũng không trách được, trò chơi này thật sự rất cuốn, chỉ là cắt thịt nai ở Tân Thủ thôn đã khiến cậu ta kinh ngạc rồi.

Ài, ài, ài, thực sự có thể cắt thịt!

Có thể! Hơn nữa còn có thể chiến đấu với bù nhìn!

Chết tiệt!

Loại cảm giác này.

Cậu ta đã ngồi chơi liên tiếp bốn tiếng đầng hồ, rốt cuộc cũng phải tạm thời rời mạng. Cậu ta mua một chai nước ngọt có ga để xả hơi, rồi theo thói quen lên câu lạc bộ Hẹn Hò.

Nhìn vào hộp tin nhắn trống rỗng, trong lòng Giang Siêu cảm thấy có chút mất mát.

Lần trước trong một phút bốc đồng, cậu đã vượt qua ranh giới của tình bạn, nói vài câu tình cảm chân thành với nữ thần. Kết quả là đã vài ngày rồi hai người không liên lạc gì với nhau.

Nhìn lại bảng tin hệ thống, cũng có nhiều người đang bàn tán:

"Cô Gái Mỉm Cười đã mấy ngày không xuất hiện rồi nhỉ?"

"Lần trước trò chuyện không có gì khác thường nhưng lại khiến lòng tôi cứ thấy lo lắng."

"Ồ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"

"Thôi đi, người ta chỉ không thích trò chuyện với các cậu nữa nên chạy trốn thôi, có hiểu không?"

". . ."

Giang Siêu không tham gia thảo luận, nhưng trong lòng lại thấy đau đớn: Đừng tự mình đa tình có được không? Không có quan hệ gì với mấy người hết, đều là tôi sai! Là lỗi của tôi!

Sau một hồi đấu tranh cảm xúc, đang định vào "Truyền kỳ" để chiến đấu thì cậu bỗng thấy một thông báo nhấp nháy.

"Là cô ấysao?"

Trái tim của Giang Siêu đập mạnh, hồi hộp nhấp vào.

"Là cô ấy!"

"Cô ấy không biến mất!"

Trong lòng cậu vô cùng hưng phấn, lại xem nội dung: "Hả? Sao lại nhắn nhiều chữ như vậy?"

Cậu nhích ghế lên, điều chỉnh tư thế và gần như dán mắt vào màn hình chỉ để nhìn thấy dòng chữ trên đó:

"Thật sự xin lỗi vì đã biến mất nhiều ngày. Em không tức giận, em chỉ do dự muốn nói với anh một số việc.

Đầu tiên, em xin lỗi vì trước đây đã nói dối. Thật ra quê em cũng ở miền nam. Em là một cô gái rất bình thường. Bố mẹ em mất sớm, ông đã nuôi em ăn học. Toàn bộ đều dựa vào một tay ông nuôi lớn, ông còn cho em học ở đại học Bắc Kinh.

Vừa mới đến thành phố xa lạ này, em vẫn chưa thích ứng được với mọi thứ, cũng không có bạn bè. Có lẽ là do duyên số đã giúp em gặp được anh. Trò chuyện với anh thật sự rất vui. Anh luôn thấu hiểu em. Em là người sống hướng nội. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói chuyện nhiều như vậy với một người mà mình không quen biết.

Có thể đó là sức hấp dẫn đặc biệt của Internet, có thể chính trang web nhỏ này đã khiến em dần mở lòng với anh.

Lần trước anh hỏi rằng em có coi anh là bạn không. Em muốn nói rằng anh là bạn của em, chỉ là em chưa sẵn sàng để gặp anh với dáng vẻ thực sự. Nhưng em sẽ cố gắng . . .

Có lẽ đây là số phận an bài. Bây giờ em đã quyết định . . . Sức khỏe của ông em từ trước đến nay không tốt, gần đây lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Ông nội là một nông dân trồng chè và thường làm việc rất vất vả. . . "

Trong quán net ồn ào.

Một bóng đèn hỏng cứ chớp tắt liên tục, mùi thuốc lá, mùi rượu và thịt nướng tràn vào lỗ mũi của Giang Siêu. Cậu ta hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ tập trung nhìn từng chữ, dường như hiểu được hàm ý trong đó.

"Thực ra cũng không sao, ít nhất để cho em có những trải nghiệm đó với anh, giúp em gặp được anh. Em chọn về quê cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất em có thể ở bên cạnh ông, người thân duy nhất của em.

Vậy nên hôm nay em lên đây là để chào tạm biệt anh. Cuối cùng em cũng không thể âm thầm chạy trốn được, hehe ~ "

Sau một đoạn tin nhắn dài, phía dưới còn có một thông báo thứ hai, thông báo này ngắn hơn và có nội dung: "Chúc mừng, yêu cầu của bạn đã được chấp thuận!"

"Yêu cầu?"

Đầu óc của Giang Siêu trống rỗng khi thấy thông báo này. Cậu ta vô thức mở thông báo ra xem. Quả nhiên, bạn thân của Cô Gái Mỉm Cười không còn là số 0 nữa mà đã biến thành số 1.

Đây là điều mà cậu vẫn luôn ao ước từ trước đến nay, nhưng giờ phút này cậu lại không hề có cảm giác gì. Cậu lại nhìn xuống, chỗ số điện thoại di động trống trơn.

". . ."

Giang Siêu tiếp tục xem thông tin và album ảnh của cô, phát hiện những bức ảnh khiến cư dân mạng điên cuồng đã trống rỗng, tất cả đều đã bị xóa bỏ.

Tim cậu đập dữ dội giống như mất đi thứ gì đó, nhưng rồi cậu tự nhủ: "Bức ảnh chỉ vừa biến mất thôi. Cô ấy đang online, cô ấy đang online!"

Cậu ta lập tức gửi tin nhắn: "Trả lời anh!"

"Trả lời anh!"

"Trả lời anh!"

Sau khi gửi một dãy tin nhắn, hộp tin nhắn cuối cùng cũng nhấp nháy, nhưng nó trống rỗng.

"Em không thể làm như vậy, anh cảm thấy chúng ta chỉ mới bắt đầu! ! !"

". . ."

Bên kia lại im lặng. Giang Siêu mím môi nhìn chằm chằm vào màn hình. Một lúc sau, màn hình rốt cục lại nhấp nháy, hiện ra một hàng chữ: "Em muốn nói lời từ biệt lặng lẽ, nhưng lại bị anh phát hiện được rồi."

"Số điện thoại của anh là thật à?" Cô hỏi lại.

"Thật!"

Giang Siêu không hiểu, nhưng đối phương không đáp lại. Mấy phút sau cậu ta nghe thấy tiếng chuông đinh linh linh của điện thoại di động vang lên.

Cậu choáng váng, nắm chặt lấy điện thoại rồi chạy ra khỏi quán net.

Ngoài trời mưa mùa thu như trút nước, phố xá vắng tanh, ngọn đèn đường mờ ảo.

"Alo?"

"Alo?"

Giọng cậu khản đặc, sau đó lặng im.

Cô gái dừng lại một lúc. Bên kia truyền đến vài tiếng cười khẽ và giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc đúng như anh tưởng tượng. Cô gái nói: "Anh xem này, đến lúc gọi điện thoại em lại thực sự không biết phải nói gì."

"Em, em thật sự sẽ biến mất à?"

"Dạ, em phải đi! Bây giờ xem ra đã bị anh phát hiện rồi. Em sẽ chính thức nói lời từ biệt với anh. Cảm ơn anh đã bầu bạn với em bấy lâu nay. Dù không biết tên cũng như dáng vẻ của anh nhưng em sẽ nhớ đến anh."

Bầu không khí ẩm ướt của nước mưa như lọt vào micro, biến thành phố của hai người thành những gợn sóng nhè nhẹ.

Cô gái dừng một chút và mỉm cười: "Đừng buồn như vậy, được rồi, tạm biệt nhé!"

Lạch cạch!

Bíp...

Giang Siêu đứng dưới đèn đường hồi lâu. Cậu cảm thấy rất đau lòng, rồi chợt nhớ tới một câu:

"Có thể, đây là thanh xuân!"

Cậu từ từ quay lại quán net. Những âm thanh huyên náo giống như ởhai thế giới. Ngồi trước máy tính, cậu lại nhìn vào trang của câu lạc bộ. ID của Cô Gái Mỉm Cười vẫn ở đó, chẳng có gì ngoài một người bạn thân.

Trên bảng tin hệ thống đã trở nên ầm ĩ:

"Toàn bộ ảnh chụp bị xóa rồi, không biết đang xảy ra chuyện gì nữa. Vừa rồi tôi vào xem đã không thấy đâu nữa!"

"Tự cô ấy xóa sao? Hay là quản trị viên xóa? Nếu là quản trị viên thì có ẩn tình gì rồi."

"Tôi đã nói đi nói lại rồi, chắc chắn cô ta có vấn đề gì đó. Có lẽ là một người bán hàng. Cô ta chạy lên đây giả vờ ngây thơ, sau khi bị phát hiện thì bỏ chạy!"

Giang Siêu kìm nén cảm giác bi thương, trong lòng tràn ngập lửa giận. Cậu muốn mắng người đó nhưng lại dừng lại, dứt khoát mở ra một thiệp mới.

Cậu không phải là người giỏi viết lách, nhưng lúc này lời văn tuôn ra, tình cảm chân thành khiến cậu rơi nước mắt. Cậu nhanh chóng viết xong một bài văn và gửi cho bảng tin hệ thống. Tên là:

"Câu chuyện của tôi và cô gái ấy".

Bài viết này sau đó đã gây xôn xao dư luận, được cư dân mạng truyền tay nhau rầm rộ trên các diễn đàn lớn và thu hút một số cư dân mạng vào xem, trở thành một tác phẩm mạng được nhiều người lưu giữ lại.

Kỷ niệm trên mạng là gì?

Ví dụ:

"Cổ Quân Bằng, mẹ cậu gọi cậu về nhà ăn tối!"

"Chúng tôi không theo dõi bài viết mà là sự cô đơn."

... ... ...

Cùng lúc đó, tại một nơi ở Bắc Kinh.

Lưu Vi Vi cúp điện thoại công cộng và liếc nhìn chàng trai nào đó với vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ và khó tin.

"Cậu còn không bằng một con chó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK