• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa, đại lộ Tây An Môn.

Tại cửa hàng Bánh bao Khánh Phong, Diêu Viễn đã gọi một suất ăn theo combo. Hai cái bánh bao thịt hành tây, một phần gan xào và một phần cải xanh.

Đúng là tinh lực của người trẻ tuổi rất dồi dào. Hắn vật lộn một đêm không ngủ nhưng rửa mặt xong là tinh thần lại sảng khoái ngay. Sau khi mọi người giải tán, hắn và Hàn Đào trở về toà soạn viết báo cáo một lúc, đến rạng sáng mới rời đi.

Đầu tiên hắn chạy đến phía đông thành phố, sau đó buổi trưa chạy đến phía tây thành phố, vừa ăn vừa ghi chép vào sổ tay, xóa đi, viết lại rồi chỉnh sửa, lên kế hoạch cho lộ trình mở rộng của ngày hôm nay.

Từ khi Internet ra đời cho đến ngày nay, mở rộng thị trường luôn là thứ không thể thiếu.

Thật tiếc là hắn chỉ có một số vốn nhỏ, chỉ có thể tự mình làm tất cả mọi việc: Làm giám đốc, lập kế hoạch, viết bài quảng cáo và bán hàng.

"Gan xào có vẻ hơi nhiều!"

Diêu Viễn cầm bát ăn hết sạch rồi lắc đầu, đứng dậy rời đi, tiếp tục đi dọc theo đại lộ về phía tây.

Giày bông đế mềm giẫm trên gạch vuông khô cứng, quần jean và áo khoác xuông, túi đeo lớn. Hắn vẫn đậm khí chất bán hàng như trước. Thực ra vẻ bề ngoài của hắn rất đẹp trai nhưng lại chẳng muốn chăm chút. Một linh hồn 40 tuổi không dễ thay đổi.

Đi được một lúc lâu sau, hắn phát hiện trên cửa của một cửa hàng ven đường có dòng chữ "thẻ điện thoại di động" .

Diêu Viễn đẩy cửa đi vào, ông chủ bước đến chào hỏi: "Cậu muốn mua gì?"

"Anh có bán thẻ điện thoại di động không?"

"Có, cậu hãy tự chọn số đi. Mạng di động gì cũng có, còn có trả tiền hàng tháng."

"Trả tiền hàng tháng à?"

Diêu Viễn sửng sốt một chút, cái quái gì vậy? Đây là đồng nghiệp sao?

"Mỗi tháng trả 200 đồng, gọi điện thoại 600 đồng. Thẻ đắt hơn, một thẻ là 300 đồng. Nhưng nếu cậu gọi điện thường xuyên thì 300 là rất hợp lý đấy. Hãy mua cái đó đi."

Ông chủ nhiệt tình giới thiệu. Diêu Viễn thở phào nhẹ nhõm, không phải là đồng nghiệp thì tốt rồi. Đây là thẻ điện thoại di động Unicom, mở ra xem thấy không khác gì thẻ trên thị trường nên nói: "Thẻ nội bộ à?"

"Ồ! Người trong nghề nha!"

Ông chủ ngạc nhiên nhưng cũng không phủ nhận: "Tôi không mua nó trên thị trường được nên đã mua lại từ một nhân viên nội bộ. Cậu chọn thẻ nào?"

"Ồ, tôi không mua thẻ."

"Vậy cậu muốn gì?"

"Tôi mua số."

". . ."

Khi bất kỳ ngành nào đang trên đà phát triển đều sẽ có vô số cơ hội kiếm tiền. Bản lĩnh lớn thì ăn thịt, bản lĩnh nhỏ thì húp canh. Nếu thật sự không được thì liếm bát cũng có thể kiếm được chút tiền.

Ông chủ chớp chớp mắt, hiển nhiên chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ. Nhưng năng lực tiếp nhận của ông ta cũng rất cao. Ông ta cảm thấy hứng thú hỏi: "Mua bằng cách nào?"

"Số điện thoại di động. Anh có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu, bao gồm cả những số anh đã bán đi và những số anh chưa bán, năm xu cho mỗi số."

"Năm xu? Đừng đùa nữa, tôi không thể đồng ý được."

"Một trăm là năm đồng, một nghìn là năm mươi đồng, hơn nữa anh không cần bỏ vốn. Tiện tay có thể kiếm tiền thì sao lại không muốn làm?"

"Nhưng năm xu là quá ít. Thật sự là cậu phải tăng nó lên một chút nữa."

Sau khi mặc cả đi mặc cả về, Diêu Viễn kiên quyết cái giá năm xu không chịu nhượng bộ. Thông tin cá nhân là thứ ít giá trị nhất, chưa kể đây không phải thông tin cá nhân, chỉ là số điện thoại di động thôi.

Phải biết rằng, bây giờ mua sim điện thoại di động không cần phải dùng tên thật.

Diêu Viễn quyết định chơi liều một phen, nói: "Như vậy đi, anh làm đại lý cho tôi, cũng có thể tự mình thu thập số. Tôi vẫn đưa anh năm xu, nhưng nói trước, số không được lặp lại!"

"Mobile Unicom được không?"

"Được!"

Di động có Monternet, mà để cạnh tranh, China Unicom cũng tung ra "Unicom Online" với chức năng tương tự. Tuy nhiên, China Unicom có ít người dùng vì khả năng quảng bá kém và sức ảnh hưởng kém hơn Monternet nhiều.

Ông chủ cân nhắc. Ông ta biết một người bán sim điện thoại di động, vì vậy lập tức nói: "Được rồi, thành giao!"

Hai người bắt tay, bày tỏ hợp tác vui vẻ. Diêu Viễn trực tiếp đếm các số điện thoại hiện có trong cửa hàng, có khoảng chục số.

Khi đi ra ngoài, hắn lấy quyển vở ra và vẽ một vòng vào trên bản đồ. Hắn đang tìm kiếm theo khu vực, một là theo dãy phố hai là theo con đường để tìm đại lý.

"Lạnh quá!"

Diêu Viễn xoa hai tay vào nhau. Nhìn thời tiết mùa đông thật tệ ở thủ đô, lần đầu tiên hắn nhận ra sự khó khăn của việc khởi nghiệp. Hắn dựng thẳng cổ áo và tiếp tục đi về hướng Tây.

... ...

Ngày lễ tết của các thế hệ sau này đều giống nhau.

Buổi sáng gửi một lì xì đỏ, mua một vài món quà, sau khi tan sở thì hẹn hò ăn tối, ăn xong thì xem phim hoặc các hoạt động khác, cuối cùng đi khách sạn. Kết thúc một ngày vui vẻ.

Bây giờ về cơ bản cũng giống như vậy, ngoại trừ việc không thể gửi lì xì đỏ.

Trước đây ở trong nước không có lễ Giáng Sinh. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nó dần dần trở nên hot. Khái niệm về đêm Giáng Sinh và trái cây bình an lại xuất hiện.

Kiếp trước Diêu Viễn đã mua rất nhiều quả táo to, sau đó đóng gói một cách đơn giản và bán chúng trên phố vào đêm Giáng sinh.

Kết quả không bán được trái nào.

Đầu thế kỷ mới, khi lễ Giáng Sinh ngày càng trở nên phổ biến, đặc biệt là dịp Giáng Sinh nối liền với Tết Dương lịch, nhiều trung tâm thương mại đã tung ra các chương trình khuyến mại.

Túi của Diêu Viễn chất đầy một đống tờ rơi quảng cáo. Hắn bước đi loạng choạng đến tận khu vực thứ tư ở phía tây.

Có ba rạp chiếu phim trong khu vực này: Hồng Lâu, Chiến Thắng, và Lễ Đường Địa Chất.

Kể từ giữa những năm 1990, thị trường điện ảnh trong nước đã sụt giảm nghiêm trọng. Vào thời điểm tồi tệ nhất, tổng doanh thu phòng vé cả một năm còn chưa đạt 900 triệu. Trước cửa rạp chiếu phim còn có thể giăng lưới bắt chim. Chỉ có khi nào rạp chiếu những bộ phim bom tấn của Hollywood và chiếu phim Tết của Phùng Quần thì mới sôi động hơn một chút.

Tiếp đó đến năm sau, việc cải cách hệ thống rạp chiếu phim được khởi động, nền công nghiệp này sẽ từ từ phục hồi.

Diêu Viễn tiến vào Hồng Lâu, chưa đầy mười phút đã bị đá bay ra ngoài. Hắn lại đi đến Chiến Thắng, kiên trì được trong năm phút. Người quản lý rất khách khí cho rằng hắn là một kẻ lừa đảo.

Hắn đã sớm gặp qua tình huống như vậy rồi, chỉ đành chấp nhận thôi.

Sau khi sửa sang lại ba lô, hắn bước vào cánh cửa của Lễ Đường Địa Chất.

Trước đây rạp chiếu phim này được gọi là "Xưởng Lí Tứ Quang" của Bộ Địa chất trực thuộc Bộ, chỉ mở cửa cho công chúng vào năm 1989 và có một hội trường với hơn 1. 000 chỗ ngồi.

Ngay khi Diêu Viễn đi vào, hắn nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo của "Big Shot" với dòng chữ "Cà phê để xem phim" được dán bên cạnh. Cầu thang xoắn ốc kiểu cũ dẫn thẳng lên tầng trên, thậm chí còn có phòng hát karaoke ở tầng 1 cũng như căn tin bán thuốc lá và rượu.

"Trâu già kéo xe nát, một năm không bằng một năm" .

Diêu Viễn bước đến quầy lễ tân và nói: "Xin chào, tôi muốn gặp quản lý của nơi này. Tôi có một chương trình khuyến mãi cần thảo luận."

"Cậu là ai mà đến gặp quản lý của chúng tôi?"

Bà cô ở quầy lễ tân không thèm nhấc mí mắt, nhưng một tờ tiền rơi từ trên xuống lọt vào tầm mắt của bà ta, bà ta lập tức sửa lời: "Để tôi xem hiện tại có ở đây không!"

Khoảng hai phút sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện. Ông ta nghi ngờ hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi đến từ Công ty Khoa học Công nghệ 91, đây là danh thiếp của tôi."

"91?"

Người đàn ông cảm thấy không quá đáng tin. Ông nhìn danh thiếp, lại là của giám đốc công ty, trong lòng có chút chú ý. Sinh viên lập nghiệp à?

"Diêu tiên sinh, tôi họ Vương, mời đi lối này."

Quản lý Vương lịch sự hơn bà cô kia rất nhiều. Khi đến chỗ tiếp đón, Diêu Viễn ngồi xuống, lấy tập sách từ trong túi ra rồi lại bắt đầu trình bày từng việc giống như trước đó.

". . . Nói một cách đơn giản, chúng tôi có một câu lạc bộ trực tuyến với 4. 700 thành viên và cơ sở dữ liệu SMS với 100. 000 khách hàng địa phương. Mô hình hợp tác là tôi giúp các ông kiếm người, nhưng các ông không phải chịu bất kì chi phí nào."

". . ."

Quản lý Vương tìm hiểu kỹ một hồi lâu để hiểu xem câu lạc bộ Internet và cơ sở dữ liệu SMS là gì.

Đây là quảng cáo!

Nhưng ông ta lại không hiểu. Quảng cáo không phải là thứ để thương gia tiêu tiền sao?

Ông ta không nghĩ người này là kẻ lừa đảo, nhưng ông ta khó hiểu hỏi: "Chúng tôi không chịu chi phí gì thì cậu làm thế nào để kiếm tiền? Tặng không chỗ tốt cho chúng tôi như vậy sao?"

"Chúng tôi có cách kiếm tiền của riêng mình. Giải thích thì rất phức tạp. Nói tóm lại, tôi đảm bảo với ông rằng nó sẽ không làm tổn hại đến danh tiếng của ông. Nhưng điểm mấu chốt là . . ."

"Cậu nói đi!"

Diêu Viễn lấy điện thoại di động ra, mở ra một tin nhắn rồi nói: "Khách hàng cầm lấy tin nhắn tới đây và muốn mua vé giảm giá thì ông phải nhất định phải nhận".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK