• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Gái Mỉm Cười đã lui về ở ẩn, để lại một đoạn truyền thuyết khắp bốn phương.

Tỷ Tỷ Búp Bê vẫn còn hoạt động như cũ nhưng cũng sẽ sớm giải nghệ thôi. Hai người này không thật sự tồn tại, không thể bước ra ánh sáng, vì vậy Diêu Viễn phải tìm vài người có tài khoản để chính thức thay thế "ngôi sao nổi tiếng".

Thời gian trôi qua, hắn đã thực tập được hai tháng.

Thời điểm bước sang tháng 11, thủ đô ngày càng lạnh hơn, miền bắc đang chuẩn bị sưởi ấm.

Diêu Viễn thực tập ở phòng Tin tức Giải trí cũng không có nhiều việc, suốt ngày lười biếng. Ngược lại là ba thực tập sinh khác, bao gồm cả Lưu Vi Vi, đều rất háo hức mong đợi được tự mình phỏng vấn và viết một bản thảo nhỏ.

Sáng nay.

Diêu Viễn vật vờ đi đến tòa soạn, một số phóng viên đang chọn chủ đề cho Lưu Vi Vi.

"Lý Liên Kiệt có câu nói mới về chuyện đánh người ở Cửu Trại Câu, tôi sẽ theo dõi."

"Đoàn làm phim"Anh hùng"đã nói gì đó chưa?"

"Một nhân viên công tác đã phát biểu."

"Ồ được."

"Gần đây, một cuốn sách lậu《 Dương tiểu thư ở Hồng lâu chuốc say quan lớn 》"đã được xuất bản trên thị trường, tác giả là Diệp Vĩnh Liệt. Tôi dự định sẽ phỏng vấn các bên liên quan, nhà xuất bản và nhà văn."

"Được."

"Các đề cử cho giải Kim Mã đã xuất hiện. Ở Trung Quốc, Hồ Quân và Lưu Diệp trong《 Lam Vũ 》được đề cử cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Tần Hải Lộ trong《 Lưu liên phiêu phiêu 》được đề cử cho nữ diễn viên xuất sắc nhất. 《Xe đạp tuổi 17》và Vương Tiểu Soái được đề cử cho phim và đạo diễn xuất sắc nhất."

"Ừ."

Sau khi báo cáo đề tài, tất cả các phóng viên đều chạy đi như bay chỉ còn Lý Giai Giai ở lại.

Diêu Viễn lên tiếng chào hỏi sau đó tiếp tục gõ bàn phím.

Sau khi NetEase tăng hoa hồng cho mình, mỗi ngày đều có thể kiếm được 500-600. Trang web được ra mắt vào ngày 12 tháng 9 và tính đến ngày 12 tháng 10, đã kiếm được hơn 5. 000; bây giờ còn chưa đến ngày 12 tháng 11, nhưng chắc chắn sẽ vượt quá 10. 000.

Thật tiếc khi hoa hồng của TOM vẫn là 30%. Sao bọn họ không kiếm chuyện với Diêu Viễn để hắn có thể tiếp tục dùng tình cảm đánh động, dùng lí lẽ thuyết phục đối phương nhỉ? Thật là có chút tiếc nuối.

Hắn nhìn câu lạc bộ đầy thâm ý. Kể từ khi hắn hạ quyết tâm đào Vu Giai Giai đi, có một số chuyện không che giấu được.

Quả nhiên, khi Vu Giai Giai hoàn thành công việc của mình, cô liếc mắt sang đây, nói: "Cậu em Diêu Viễn, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Cô là người gốc Bắc Kinh. Thực sự có một bộ phim Bắc Kinh tên là 《Bên A và bên B》do Lưu Bội đóng có tên nhân vật là Cát Vưu.

"À, kiểm tra một trang web hẹn hò."

"Hèn hò gì?"

Vu Giai Giai bước tới, ngó vào màn hình: "Cô đơn quá không chịu nổi nên trở thành lưu manh lên mạng lừa những cô gái trẻ tuổi ngây thơ à?"

"Chậc chậc, lưu manh cái gì chứ?"

"Đừng giả vờ nữa. Cho dù cậu em giả vờ giả vịt mình vô hại như thế nào thì tôi vẫn có thể nhìn thấy tâm địa gian xảo trong đáy mắt của cậu em đấy."

Vu Giai Giai cầm một cốc trà lớn, lẩm bẩm nói: "Cậu em thật là một thiếu niên lão luyện, miệng nam mô, bụng bồ dao găm. Bề ngoài trông ôn hòa, nhưng thực tế thì không như vậy."

"Em sẽ coi đó như một lời khen, nhưng em khẳng định với bà chị là em không có ý lừa gạt các cô gái ngây thơ đâu. Thỏ không ăn cỏ gần hang."

Diêu Viễn cố ý dừng một chút rồi thản nhiên nói: "Đây là trang web do em tạo ra."

"Hả?"

"Trang web của em."

"Ồ!"

Vu Giai Giai túm lấy một cái ghế lập tức ngồi xuống.

"Cậu em tạo ra nó từ khi nào?"

"Khi em lần đầu tiên đến tòa soạn báo."

"Lượng truy cập thế nào rồi?"

"Xem như ổn."

"Ồ, còn có quảng cáo, cậu em đang kiếm tiền à?"

"Kiếm một ít, không nhiều lắm."

Vu Giai Giai giống như đứa bé tò mò nghịch con chuột máy tính một hồi, sau đó đột ngột ngừng lại: "Tôi tự hỏi tại sao có người chịu đến ban Tin tức Giải trí, hóa ra là cậu em đang có ý nghĩ thừa nước đục thả câu. Lúc nãy tôi đánh giá cậu như vậy có chữ nào không đúng sao?"

"Chủ nhiệm, chị không thể nói như vậy. Không phải chị cũng thừa nước đục thả câu cả ngày đấy sao?"

"Khác nhau chứ."

Vu Giai Giai ngả người ra sau, gác chân lên, cầm cốc trà rồi nói: "Trước kia tôi làm tin tức xã hội, sau đó mới đến tin tức thời sự. Đến khi tôi khoảng 30 tuổi, tôi chủ động xin làm đội trưởng paparazzi. 10 năm làm dân truyền thông, cuối cùng thật lòng chốt lại một câu, làm báo nhàm chán lắm! "

"Tại sao lại nhàm chán?"

"Cậu em biết tại sao tôi đến phòng Tin tức Giải trí không?"

"Không biết."

"Ở đây tự do và ít bị bó buộc. Ở những nơi khác có quá nhiều luật lệ và quy định, thật là nhàm chán."

Vu Giai Giai thở dài với vẻ mặt cô đơn.

Diêu Viễn cũng thở dài, cuối cùng còn có người không biết xấu hổ hơn hắn! Nhưng đúng lúc, hắn thích một con ngựa hoang, ngôi nhà của hắn đầy đồng cỏ . . .

"Tạo ra trang web nhỏ như này rất thú vị. Em có một chút việc vào buổi tối. Chủ nhiệm có hứng thú không?"

"Là việc gì? Ở đâu?"

"À, em muốn đến quán bar."

"Quán bar nào?"

"Quán nào cũng được."

Vu Giai Giai duỗi thẳng thắt lưng với tư thế nàng tiên cá, nói: "Tôi tình cờ có một cuộc phỏng vấn phải thực hiện. Chúng ta cùng đi đến nhà Lượng Mã Kiều đi?"

"Lượng Mã Kiều. . ."

Diêu Viễn lục lại trí nhớ, nói: "Ồ, thú vị."

... ... ...

Hơn bảy giờ tối, đường Lượng Mã Kiều.

Diêu Viễn rất quen thuộc nơi này. Hắn đã sưu tầm tư liệu ở đây mà.

Hai người bắt taxi, dù sao cũng là Vu Giai Giai trả tiền. Hai người xuống xe đến lối vào của một quán bar, nhìn lên thì thấy một chiếc đèn lồng hình cây đàn guitar cao 10 mét khá là bắt mắt.

Phía dưới là tên của cửa hàng: Quán Bar Hi vọng.

"Quán này do Tang Thiên Thạc mở. Ông ta đã mở quán bar này cách đây hai năm. Khi chủ nhà không cho thuê nữa, ông ta đã chạy đến đây và mở một quán bar khác. Khách hàng đều là bạn bè. Tên này rất tốt với người trẻ tuổi. Ông ta ngại lấy tiền của mọi người nên mỗi ngày chỉ kiếm được 18 ngàn, không biết chống đỡ được bao lâu nữa" .

Vu Giai Giai nói thật rồi dẫn Diêu Viễn đi vào.

Bên trong không yên tĩnh nhưng cũng không quá ồn ào, gần như chật cứng người. Có một ca sĩ vô danh đang ngân nga hát trên sân khấu.

Một người đàn ông thấp tè, mập mạp với khuôn mặt dữ tợn đang ôm một em gái lần lượt đi các bàn chào hỏi. Lúc ông ta cười rộ lên nhìn như đang diễn phim kinh dị. Ông ta nhìn lên thấy Vu Giai Giai đi đến lập tức tiến lên và nói:

"Phóng viên Vu, đã lâu không gặp, rất hân hạnh được gặpcô!"

"Bớt chém gió đi! Một buổi phỏng vấn vớ vẩn mà bắt tôi hẹn đi hẹn lại ba ngày rồi!"

"Tôi gần đây bận rộn quá, vào trong ngồi đi!"

Người đàn ông mập mạp chào cô rồi ngồi vào chỗ. Vu Giai Giai giới thiệu: "Đây là đồng nghiệp của tôi Diêu Viễn. Chắc hẳn cậu cũng biết người này, ông Tang. Đây là Cách Nhật Lạc. . ."

"Biết chứ, sông xuân giống như nước sông xuân" .

Diêu Viễn đưa tay ra, cô gái rất vui khi đối phương nhận ra mình. Cô ta vui vẻ bắt tay. Tên mập mạp lập tức bắt tay theo, trên mặt tràn đầy vẻ phóng khoáng: "Nhìn người anh em là biết nhân tài rồi, đã đến đây rồi thì đều là bạn, hôm nay cứ tính cho tôi!"

Nói xong gọi người phục vụ: "Chọn món . . . Một lát trò chuyện sau nhé!"

Nói rồi ông ta lại đi tiếp đãi người khác.

Tang Thiên Thạc làm việc trong một đoàn ca hát và khiêu vũ vào những năm 1980, cùng với Đinh Vũ và Tôn Quốc Khánh thành lập ban nhạc rock có tên là Con Lật Đật.

Sau này bọn họ viết một bài hát và trở nên nổi tiếng, "Em ơi, em ơi, em có từng nhớ đến anh, nếu em đang tận hưởng hạnh phúc, hãy quên anh đi . . ."

Sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, ông ta có trình độ chuyên môn cao, kết nối rộng rãi và có nhiều kiệt tác. Ông ta không chỉ quen với các nhạc sĩ như Đậu Duy, Lạt Anh và Oải Đại Khấn mà còn quen cả với Cát Vưu, Lương Thiên và Tạ Viên trong ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình.

Ông ta thường được gọi là Cây Súng Cũ.

Cô gái trong vòng tay ông ta tên là Cách Nhật Lạc, quê ở Nội Mông, đã từng trải qua một trận hỏa hoạn. Cô đã mang thai một đứa con cho ông ta nhưng bị sẩy, về sau không có tin vui nữa.

Trên đây là ấn tượng về Tang Thiên trong mắt đa số mọi người, đương nhiên Diêu Viễn nhìn gã đầu to mặt dày này, không khỏi lắc đầu:

"Đây là một bữa tiệc đen tối!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK