• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

29 âm lịch.

Người dân thành phố hầu như đều chạy ra ngoài mở cửa hàng, sạp hàng hết. Bọn họ muốn làm một đợt kinh doanh cuối cùng của năm. Những người đi dạo và đi chợ cũng muốn tích trữ đồ dùng ngày Tết.

Hai bên đường chật ních những hàng quán lớn nhỏ. Nào là câu đối, lịch năm mới, quần đỏ vớ đỏ, bánh mứt hoa quả khô, bánh phồng tôm, kẹo con thỏ,. . . Đến cả nến hương giấy đỏ để cúng kiến tổ tiên cũng có.

Chợ nông sản lại càng náo nhiệt, rau hẹ lên đến mấy đồng một cân, tôm cá sống bán hết sạch. Một vài ô tô riêng trong thành phố bị kẹt cứng ở ngoài cổng, chật như nêm cối.

"Bíp bíp!"

Một chiếc xe hơi khó lắm mới đi xuyên qua được dòng người tấp nập. Đi hết con phố mất 5 phút đồng hồ, ra được giao lộ mới tăng tốc lên một chút, trở về khu nhà của giáo viên trong khuôn viên trường học.

"Bác tài, làm phiền lái vào trong sân!"

Tài xế lái xe vào sân và dừng lại dưới lầu. Diêu Viễn móc ra 3 đồng, tài xế không nhận, nói: "Lên 5 đồng rồi!"

Hả!

Lễ tết tăng giá.

Diêu Viễn đổi thành một tờ 5 đồng, sau đó xuống xe, lê lết ra cổng sau. Vừa nhìn thôi đã thấy tâm mệt mỏi rồi.

Phía sau chất đầy mấy cái rương lớn. Có nước ngọt, nước trái cây Tình Nhân, nước vải Trân Trân, còn có dây ruy băng đóng hộp.

Tài xế cũng không đến nỗi tệ, giúp bọn họ chuyển đồ xuống hết, chất đống ở cổng phụ phía xa xa.

Lúc này lại nghe thấy hai tiếng bíp bíp. Diêu Dược Dân cũng đi taxi về. Ông ì à ì ạch xách đến một túi đồ ăn lớn và điểm tâm, thêm một bịch lòng heo và vài con cá sống.

Hai người nhìn nhau, Diêu Dược Dân rất vui vẻ, trong thâm tâm của đa số người, đây gọi là đồ Tết phong phú, cuộc sống sung sướng.

Diêu Viễn nhớ đến những ngày Tết như thế này đã được kéo dài rất lâu. Nhưng không biết từ khi nào, đồ Tết được mua ngày càng ít, việc đón năm mới cũng ngày càng bị xem nhẹ. Đợi đến khi bản thân bước vào tuổi trung niên thì đến lễ tết cũng không còn hứng thú đón nữa rồi.

"Để đồ ở đây không sao đâu, chuyển tới đây đi!"

Cha của Diêu Viễn lên tiếng, thế là hai người bắt đầu làm việc.

Gần cả chục thùng rượu và đồ uống, mỗi lần 3 thùng lên lầu 5, đi mất 3 chuyến.

Diêu Viễn run hết cả tay, thở hồng hộc nghĩ: Mẹ kiếp! Cho dù bạn lái Land Rover hay Mercedes-Benz, về nhà đều phải xách đồ cho mẹ hết!

Mình đường đường là Diêu 100 vạn, thế mà vẫn phải làm cái công việc tốn sức này!

Bà ngoại, ông ngoại và ông nội của Diêu Viễn đều qua đời rồi, chỉ còn lại mỗi bà nội. Bà của hắn tự tìm cho mình một người bầu bạn lúc về già, đến dịp lễ tết mới đi thăm con cháu.

Mỗi năm nhà hắn đều gọi cả nhà ông chú đến cùng nhau đón năm mới, cho nên mấy thùng rượu và đống đồ uống này qua 2,3 ngày nữa là hết.

Thân thích bên phía Viên Lệ Bình ít khi qua lại, tụ họp một chút là xong.

Khoảng đến trưa, Viên Lệ Bình cũng về đến nhà. Bà mua rất nhiều hoa tươi về. Đừng nhìn mẹ hắn là giáo viên dạy toán, nhưng thực ra bà rất lãng mạn, nếu không cũng không được giáo viên dạy văn theo đuổi.

Ăn qua loa buổi trưa xong, tự nhiên mọi người lại nói đến cuộc sống nửa năm nay.

"Tiểu Diêu, con học hành thế nào rồi?"

"Tạm được, con cũng không làm được nhiều việc, chủ yếu là phụ trách thu thập số liệu và phát triển mảng thị trường."

"Vậy có thể trụ lại đó được không?"

"Không trụ nổi. Trong bốn người tụi con thì đã có ba người có quen biết rồi. Có một người tên là Lưu Vi Vi, làm việc thì chẳng ra gì, ăn thì như chết đói, nhưng mà người ta được sếp yêu quý. Nghe nói mới nhận chức mà tiền lương đã cao hơn người ta gấp 3 lần, như vậy thì nói gì được nữa đây?

"Trời ạ, tòa soạn của con cũng chẳng ra gì nhỉ!"

"Ông sếp này cũng chả ra sao!"

"Đúng vậy, đúng vậy, không ra gì. . ."

Diêu Viễn lên tiếng phụ họa, trong đầu suy nghĩ nhanh: thôi bỏ đi, cứ xuôi theo trước đã. Hắn liền nói:

"Thực ra con có chuyện này muốn nói với mọi người. Con có một người bạn, rất đẹp trai, cách nghĩ rất khác người. Cậu ta cảm thấy bây giờ Internet đang trên đà phát triển, vì vậy muốn tìm một vài người có quan hệ tốt để thử một chút, cùng làm một trang web nhỏ."

"Trang web là cái gì?"

"Chính là kiểu trò chuyện, bạn bè bốn phương thông qua Internet để trò chuyện với nhau, trước mắt đang có rất nhiều người. Con cảm thấy khá có triển vọng, muốn mượn cơ hội này để rèn luyện một chút."

"Được chứ, không phải con cũng đến nơi khác với hai bàn tay trắng sao? Nên rèn luyện đôi chút."

"Đúng vậy, bây giờ con vẫn còn trẻ, rèn luyện được thì rất tốt, không phải vội."

Song thân cứ tưởng rằng con trai mình sắp tốt nghiệp, vội vàng muốn đi tìm việc nên cảm thấy khá yên tâm.

Diêu Viễn gật đầu lia lịa, cứ thuận nước đẩy thuyền như này thì không cần phải nói nhiều nữa. Bỗng nhiên Viên Lệ Bình ngừng một chút, đưa mắt liếc nhìn sang Diêu Dược Dâ. Diêu Dược Dân ho hai tiếng, hỏi: "Tiểu Diêu, con có suy nghĩ gì về bản thân chưa?"

"Suy nghĩ gì?"

"Chính là, có đối tượng nào chưa?"

Pằng!

Như có tiếng súng "pằng" bắn vào sau gáy, 20 năm sau mình chính là hẹn hò mù quáng, quay ngược trở về 20 năm trước vẫn muốn mình mù quáng hẹn hò sao!

"Con xem, mùa hè này con tốt nghiệp rồi, bước vào đời thì đã là người trưởng thành, việc này cũng nên để tâm tới. Đồng nghiệp ở trường của mẹ có một cô cháu gái. . ."

"Dừng dừng dừng!"

Diêu Viên vội vàng ngăn lại, nói: "Con tự tìm, con tự tìm được."

"Được được được, tự tìm, chúng ta không gấp."

Miệng thì nói không gấp, nhưng Viên Lệ Bình vẫn chêm thêm một câu: "Thằng nhóc Tiểu Ba cũng không tệ, im hơi lặng tiếng mà quen được một cô bạn gái, nói là học y. Thím con coi tấm hình, dáng cao, da trắng nõn nà."

Phụt!

Diêu Viễn phun một ngụm nước ngọt: "Diêu Tiểu Ba có bạn gái rồi á?"

"Sao vậy?"

Cậu ta đến năm 25 tuổi vẫn còn là xử nam đấy!

"Hai người họ quen biết như thế nào?"

"Nói là quen được trên mạng. Con xem, con xem, tranh thủ nắm bắt cơ hội đi. Không phải con muốn tự làm trang web sao, vậy. . . à, không sao, không sao, không gấp."

Đệch!

Được lắm cái tên mắt to mày rậm Diêu Tiểu Ba. Cậu lại dám phản bội cách mạng hả? !

Anh em như này không thể giữ lại bên người được nữa!

... . . .

Chớp mắt đã tới giao thừa, đường phố bỗng chốc trở nên vắng vẻ.

Giữa trưa nhà ông chú cũng đến, ăn bữa ăn đoàn viên phong phú. Ngồi tâm tình với nhau, Diêu Dược Dân nói đến mức cảm động, không kìm được rơi nước mắt, ôm đầu ông chú khóc nức nở.

Viên Lệ Bình ngồi kế bên cũng không biết nói gì.

Bởi vì cha hắn là người trọng tình, tình cảm phong phú, có thêm rượu vào lại càng dễ xúc động.

Sau đó người đi ngủ thì đi ngủ. Nghỉ ngơi đến buổi tối, mọi người dậy bật ti vi, chuyển đến kênh số 1, một bên thì nhào bột mì chuẩn bị gói sủi cảo, một bên thì ngồi đợi xem Xuân Vãn.

Lúc này, hài tử là không quản được, Diêu Viễn lại càng chẳng cần quản.

Lúc hắn 32 tuổi đi ra ngoài còn bị dặn dò là chú ý xe cộ nữa mà.

Làm đồ ăn là việc của bốn vị đại nhân, Diêu Viễn tóm cổ Diêu Tiểu Ba lôi vào phòng ngủ, trách cứ: "Cậu còn chưa đi ngủ à?"

"Anh à! Em đang đứng về phía anh cơ mà!"

Diêu Tiểu Ba vội bày tỏ sự trung thành, nói: "Nhưng mà chuyện này cũng đều là duyên phận, duyên phận đến rồi em muốn trốn cũng không được. Mọi chuyện đều nhờ phúc của anh, anh mà không làm câu lạc bộ thì sao em có thể quen biết được cô ấy."

"Đừng có mà ngụy biện. Anh không quan tâm cậu quen bạn gái hay bạn trai! Quan trọng là, cậu kết bạn như thế chẳng khác nào đưa anh vào lò lửa!"

"Vậy thì anh cũng mau tìm đối tượng đi. Anh thông minh hơn em, đẹp trai hơn em, nhất định sẽ tìm được người như ý."

"Mặt dù lời cậu nói đều là thật, nhưng mà đâu có dễ tìm như vậy. . ."

Diêu Viễn chép chép miệng, thể hiện như người từng trải chuyện đời, thật không dễ dàng để mà động tâm.

Chơi chơi thôi thì được.

... . . .

"Tùng tùng tùng!"

"Ai đó?"

"Tiễn thần tài!"

Diêu Viễn mở cửa, ở ngoài là một ông lão mặt chiếc áo bông rách nát, cầm một xấp hình dán thần tài: "Lấy một miếng thần tài chứ?"

"Bao nhiêu tiền?"

"5 đồng."

Diêu Viễn đưa lão 10 đồng, ông lão cảm ơn rồi rời đi.

Hắn quay đầu nhìn đồng hồ, la lớn: "Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!"

"Ài, đến rồi đến rồi!"

Người lớn vội vàng rửa tay.

Đúng 8 giờ tối bắt đầu phát Xuân Vãn. Ngay lúc này, cả nước không biết có bao nhiêu ngôi nhà đã đoàn viên, đang ngồi trước ti vi xem Xuân Vãn.

Đây là truyền thống bắt đầu vào thời kỳ đầu những năm 80, kéo dài mãi cho đến 20 năm sau.

20 năm sau dù Xuân Vãn có bị trách cứ thế nào cũng không ngăn được sức ảnh hưởng của nó, cho dù người ta không xem nữa thì ti vi vẫn cứ phát.

Mở màn là một tốp múa vẫn màu mè như cũ.

Nghê Bình, Chu Quân, Chu Đào, Vương Tiểu Nha, Văn Thanh, Lí Vịnh lên sân khấu, phát sóng trực tiếp đến Bắc Kinh, Thẩm Dương, Thâm Thành, Tây An.

Năm nay là năm ngọ.

Sau khi khai mạc, Tống Đoàn Trường hát một bài đơn ca để mở đầu chương trình, ông Phùng Củng biểu diễn, ôm cây đàn ghita cùng với Quách Đông Lâm hát một bài.

"Sao Phùng Củng không nói tướng thanh?"

"Đúng đó, lúc trước nói tướng thanh rất hay mà, thế nào cũng phải diễn một tiểu phẩm. Ngải Ngưu Quan đâu mất tiêu rồi?"

"Đi làm huyện trưởng rồi."

Bốn người lớn chỉ chỉ trỏ trỏ, tóm lại chính là Phùng Củng bây giờ không được hoan nghênh lắm.

". . ."

Diêu Viễn ngáp dài một cái, các người đợi thêm vài năm nữa là phải cầu xin Phùng Củng trở lại sân khấu ấy chứ, bởi vì chỉ có mỗi khuôn mặt này là quen thuộc.

Tới nữa là mấy bài ca múa liên tiếp, Giải Hiếu Đông và Tôn Diễm Tư song ca bài "Liên kết với thế giới", Lục Nghị và Châu Tấn cũng hát một bài "Năm nay vẫn đặc sắc như vậy".

Hầu Diệu Văn nói tướng thanh, Đới Chí Thành và Khương Côn cũng cộng tác nói một đoạn tướng thanh.

Không biết cái này có liên quan gì đến thím không?

Diêu Viễn cố lục lại kí ức, phát hiện không có ấn tượng gì nhiều. Tại sao không nhiều, vì các tiết mục càng ngày càng ít.

Tuyết Thôn có thể được cho là ca sĩ đầu tiên nổi tiếng nhờ Internet, sau khi Tuyết Thôn đi xuống lại lên một tiết mục khác, mọi người đều rất háo hức.

Bôn Sơn Thúc lên rồi.

Bài "Lừa bán" năm trước, bài "Bán xe" năm nay, ngoại trừ Tiểu Nhị đã giải nghệ, Triệu Ma qua đời, Bôn Sơn Thúc chính thức leo lên được vua tiểu phẩm đời thứ ba!

Lúc ông ta nổi tiếng nhất, Xuân Vãn đã xếp tiểu phẩm đó vào chương trình ngôn ngữ cuối cùng trước 12 giờ. Bởi vì sợ nếu như để ở trước thì mấy tiết mục sau sẽ không ai coi nữa.

"Thấy chưa, bản thân đã tự tìm ra được rồi kìa!"

"Bởi vì chân cậu không chạm đất, bệnh dịch cũng đóng cửa nên nói gì cũng không lọt tai, nhưng trí thông minh lại vượt bậc hơn người!"

"Chúc mừng cậu đã giành được đáp án!"

"Đại ca à, tôi nói với anh này, chỉ số thông minh như tôi, sau này cũng chẳng xem được đồng hồ!"

"Ha ha ha!"

Sủi cảo đã để lên bàn, mọi người quay qua quay lại vừa ăn vừa cười, phát ra những tiếng cười lớn nhất từ lúc bắt đầu chiếu đến bây giờ.

Đèn đều sáng lên hết, ở bên ngoài cũng sáng rực đèn. Từ sớm đã có người đốt pháo, âm thanh đùng đùng không dứt lẫn vào với trí thông minh của đầu bếp Phạm, cộng với hương khói của tổ tiên, lại nương theo hương thơm của sủi cảo lan tỏa đến muôn nhà.

"Ai nha!"

Diêu Viễn mải ăn bỗng răng cắn trúng cái gì đó, móc ra thì là một đồng tiền xu.

"Tiểu Diêu ăn được rồi, năm sau nhất định sẽ phát tài đấy!"

Thím vỗ tay nói.

"A. . ."

Gần như cùng lúc, Diêu Tiểu Ba cũng gặm trúng đồng xu.

"Ai, Tiểu Ba cũng ăn trúng rồi, bác chỉ gói đúng hai cái lại bị hai đứa nhóc ăn trúng rồi!"

Viên Lệ Bình vui vẻ nói.

Mọi người đều rất vui vẻ. Diêu Viễn và Diêu Tiểu Ba nhìn nhau, năm nào chúng ta cũng đều ăn trúng.

Cả hai đều nghi ngờ là họ cố ý, chứ vì sao năm nào cũng đều ăn trúng như vậy được?

. . .

Trời ngày càng tối.

Gần tới 12 giờ, Diêu Viễn mặc đồ xuống lầu đốt pháo, xem một cây pháo đỏ trên mặt đất bắn đùng đùng tiêu tán trên không, lại ngẩng đầu nhìn sang ban công nhà mình,

Hắn âm thầm cầu nguyện, chỉ mong một đời bình an, người người yên vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK