Trước kia Triều Dương là một vùng chuyên làm nông nghiệp, là vựa rau của thủ đô.
Sau khi đất nước được thành lập đã cho xây dựng rất nhiều công xưởng, từ đó đã biến nơi đây thành một khu công nghiệp. Lúc ấy Triều Dương còn được gọi là khu ngoại ô phía Đông, được gọi là khu công nghiệp Đông Giao.
Sau khi cải cách mở ra, địa giới của Bắc Kinh đã được mở rộng và quy hoạch lại từ đầu. Nơi đây bắt đầu xây dựng kiến thiết thêm, ví dụ như xây thêm các bồn cây cảnh, trung tâm thương mại quốc tế Trung Quốc hay Trung tâm Thương mại Hữu nghị Yến Toa.
Triều Dương sau đó không ngừng phát triển. Cuối cùng vào năm 2001 đã phát triển thành khu vực kết hợp giữa thành thị và nông thôn. Có cao ốc, có công xưởng và có cả nhà mái bằng kiểu nông thôn. Khu vực làm ăn buôn bán ở trung tâm thành phố đang bắt đầu xây dựng nền móng với đủ mọi hình thức.
Có một ranh giới ở đường vành đai thứ ba phía đông Triều Dương tên là Bạch Gia Trang. Bạch Gia Trang có một con đường tên là đường Diêu Gia Viên.
Không sai, đúng là Diêu Gia Viên.
Từ đường Diêu Gia Viên đi về phía nam có thể đi vào một khu vực hỗn tạp giữa tòa nhà văn phòng và các khu chung cư, giá bình quân của nhà ở vào 20 năm sau là tầm 7 vạn 8.
Buổi sáng đúng tám giờ, Diêu Viễn đứng ở phía dưới tòa nhà 29 tầng của《 Nhật Báo Thanh Niên Bắc Kinh 》.
Hắn đứng đấy một lúc lâu, sau đó mới bước vào tòa nhà. Đập vào mắt là một bức tường đỏ rực và một bàn lễ tân cũng đỏ rực, trên tường dán chữ màu trắng: Nhật Báo Thanh Niên Bắc Kinh!
Hai bên có hai hàng sách báo, tất cả đều là các số báo trước đây được bày kín giá sách.
So với thành phố nhỏ của Đông Bắc, không khí nơi này làm cho người ta cảm thấy căng thẳng. Dòng người tới lui bận rộn, trên tay không ít người cầm số báo ngày hôm nay. Bọn họ thảo luận về tin tức và hình ảnh trong đó, cũng có người than phiền bài viết của mình bị đánh giá quá thấp.
Trong phần thu nhập của phóng viên sẽ có tiền lương cơ bản, sau đó mỗi một bài viết được thêm một món nhuận bút tương ứng với những cấp bậc khác nhau, cấp bậc càng cao tiền càng nhiều.
Diêu Viễn không để ý tới lễ tân. Hắn quen đường quen lối tìm được thang máy. Chỉ chờ giây lát, cửa thang máy mở ra. Một dòng người toàn các ông các bà đội mũ đỏ ùn ùn bước ra khiến hắn không thể không dừng chân lại.
Một bà cô hô to lên: "Những việc cần chú ý vừa nãy tôi nói mọi người đều nhớ kỹ nhé! Bây giờ sẽ sắp xếp cho mọi người đi kiểm tra sức khỏe, sau đó có đồ ăn sáng miễn phí, rồi nghe chuyên gia giảng bài. . ."
"Mẹ nó cái bầu không khí này thật là thoải mái!"
Haizz!
Hoàn cảnh quen thuộc khiến cho Diêu Viễn nảy sinh cảm giác vô cùng an toàn. Đừng tưởng rằng tòa soạn cao sang thế nào, thực ra chỉ cần có thể kiếm tiền và không phạm pháp thì cái gì cũng làm.
Có những lúc phạm pháp một chút cũng làm.
Ví dụ như hắn từng viết một bài báo về sự kiện tiêu cực của một nền tảng mua sắm nào đó. Sau khi trao đổi, đối phương đã dùng 40 vạn để chặn bài viết của hắn.
Diêu Viễn lên tầng, đi đến văn phòng chủ nhiệm ngồi đợi. Sau khi nhóm thực tập sinh đã tập trung đông đủ, một vị chủ nhiệm tới bắt đầu nói bla bla một lúc, đại khái là về lịch sử huy hoàng của tòa soạn.
《 Nhật Báo Thanh Niên Bắc Kinh》 thuộc về đoàn ủy của thành phố Bắc Kinh. Bắt đầu phát hành số đầu tiên vào những năm 80, rồi từ một tòa soạn báo nhỏ phát triển thành tòa soạn báo lớn nhất nhì của thủ đô. Tạm không nói đến chất lượng tin tức, chỉ riêng năng lực kinh doanh là có thể thấy vô cùng trâu bò.
Tòa soạn báo tụ tập mảng quảng cáo, in ấn, trang web và các mảng kinh doanh khác của mình, sau đó thành lập một công ty truyền thông. Bọn họ cũng đang có ý định đưa tòa soạn lên sàn chứng khoán ở Hồng Kông.
Diêu Viễn biết rõ vào năm 2004, tòa soạn này sẽ thật sự lên sàn chứng khoán thành công. Nó có một cổ đông là MIH của Nam Phi, không sai, chính là công ty đầu tư QQ đó.
"Tòa soạn báo có các bộ phận như tin tức, biên tập, phát hành, đường dây nóng, trang web và nhiều bộ phận khác. Trên nguyên tắc, mỗi người đều phải làm việc ở mỗi một bộ phận này ít nhất một tuần, nhưng thời gian thực tập của các em không giống nhau nên cứ xem xét tình huống cụ thể mà quyết định nhé."
"Điều mà mọi người quan tâm nhất chắc chắn là vấn đề ra ngoài phỏng vấn. Đừng vội, nhất định sẽ cho các em cơ hội được phỏng vấn. Đến lúc đó đều có thể nêu lên mong muốn của bản thân. Ai thích tin tức địa phương thì sẽ đến phòng tin tức địa phương, ai thích tin tức giải trí thì sẽ đến phòng tin tức giải trí. Tòa soạn sẽ không đưa ra yêu cầu bắt buộc với các em. . ."
Vị chủ nhiệm này bắn liên thanh một hồi cuối cùng cũng xong, sau đó bắt đầu sắp xếp người. Trong đó bốn thực tập sinh, Diêu Viễn và một em gái tên là Lưu Vy Vy được phân đến phòng đường dây nóng.
Phòng quản lý đường dây nóng có một văn phòng riêng, bên trong là từng bàn làm việc nhỏ được ngăn sẵn. Chủ nhiệm phòng này họ Tống, mặt mũi hiền lành. Ông cũng nói như bắn liên thanh:
"Chúng ta chính là đội chuyên phụ trách nghe các cuộc gọi đường dây nóng. Mọi người sẽ ghi lại vấn đề và phương thức liên lạc với đối phương. Sau đó chủ nhiệm phòng biên tập phỏng vấn sẽ phân phát cho phóng viên. Có thể nói, chúng ta là những người đầu tiên có được nguồn tin trên mặt trận tin tức."
"Năm nay tòa soạn đã xây dựng một hệ thống đòi hỏi mọi người phải ghi chép lại trên máy vi tính. Dĩ nhiên các em đều là những người trẻ tuổi, chắc chắn đều biết cách sử dụng rồi đúng không? Như tôi thì không được, vẫn chỉ quen dùng giấy bút thôi. . ."
Tòa soạn như một miếng sắt còn thực tập sinh thì nhiều như nước chảy. Ở bên ngoài người ta đều tỏ ra khách sáo, nhưng thực chất thì chẳng có ai coi bạn ra gì.
Lưu Vy Vy đeo kính, vẻ ngoài của cô rất bình thường. Vừa nhìn một cái là biết cô là sinh viên đại học không rành thế sự, vì vậy cô căng thẳng đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
Sau đó cô vừa nghiêng đầu đã thấy tên kia lấy giấy bút từ trong túi ra, rồi lại móc ra một ly nước to như thùng thuốc súng và một túi nilon nhỏ, từ trong túi nilon bốc ra một nhúm trà khô. Tên này chạy đi rót một ly nước nóng sau đó trở lại đặt mông ngồi xuống, dựa vào phía sau.
Cả mặt viết bốn chữ to: Tôi muốn làm biếng!
Mà Diêu Viễn nhìn cô một chút, đột nhiên đưa tay ra nói: "Xin chào!"
"Ừ, chào cậu!"
"Giọng nói của cô rất hay."
"À, cám ơn!"
"Không phải tôi đang khách khí đâu, giọng nói của cô vừa yêu kiều vừa dịu dàng, nhất định sẽ có rất nhiều người ưa thích."
". . ."
Lưu Vy Vy cau mày, người này nói gì vậy?
Cô không thèm để ý tới anh ta. Cô đeo tai nghe lên bắt đầu làm việc, 《Nhật Báo Thanh Niên Kinh Thành》 là một tòa soạn lớn, số người gọi điện thoại nhiều vô cùng. Hơn nữa nếu cung cấp được nguồn tin còn có thưởng. Cung cấp một nguồn tin có thể nhận thưởng theo các mức 30 tệ, 50 tệ, 80 tệ, còn tùy thuộc nhiều yếu tố.
Cứ như vậy đã sinh ra một nghề mới: Người đưa tin
Lưu Vy Vy rất cẩn thận mỗi khi nghe một cuộc điện thoại gọi đến. Cô sợ mình bỏ sót mất chữ nào. Cũng không biết trôi qua bao lâu, lỗ tai của cô bị đè hơi đau rồi mới tạm thời nghỉ một lát.
Sau đó bên cạnh truyền tới một giọng nói:
"Ông bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Tôi 69 tuổi rồi!"
"Ôi trời, bắt nạt một ông già 69 tuổi đúng là khốn nạn thật!"
"Thì chẳng khốn nạn quá đi ấy chứ! Con mẹ nó, đã không nhường chỗ ngồi cho tôi thì cũng thôi đi, còn con mẹ nó động tay động chân. Cái thứ thối tha đấy ở đâu ra không biết! Cũng không nhìn xem đây là đâu. Bắc Kinh không phải chỗ cho mày giương oai đâu!"
"Vậy ông có đánh trả không ạ?"
"Mịa, tôi mà đánh trả à? Tôi con mẹ nó là người văn minh, không chấp nhặt với tên đấy!"
"Ồ, phẩm chất của ông cao thật đấy ạ!"
"Đúng vậy. Có vài người chính là phẩm chất quá kém, chửi nhau với chúng nó đúng là tự hạ thấp mình."
"Ông nghĩ như vậy là đúng rồi. Nhận được tư cách đăng cai Olympic rồi còn có cái gì để lo lắng nữa đâu? Ông bớt giận ạ."
"Hết rồi hết rồi, nói chuyện với anh dễ chịu hơn nhiều rồi!"
"Dễ chịu là được ạ, vì nhân dân phục vụ là tôn chỉ của chúng tôi."
"Vậy gặp lại sau nhé!"
"Gặp lại sau ạ!"
Diêu Viễn cúp điện thoại. Nhìn thấy Lưu Vy Vy trợn mắt hốc mồm, hắn nhún nhún vai: "Gần gũi với quần chúng mà!"
Có quỷ mới tin anh!
Đây là lần đầu tiên Lưu Vy Vy gặp hắn, nhưng trên người của tên này giống như tỏa ra một cảm giác quen thuộc trời sinh, vô cùng tùy ý. Cô lắc lắc đầu, tiếp tục nghiêm túc nhận điện thoại đường dây nóng.
So sánh ra, Diêu Viễn đúng là đang làm biếng.
Cả buổi sáng đều dung để tán dóc, buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn, buổi chiều tiếp tục làm biếng, cho đến lúc chuẩn bị đến giờ tan ca mới nhận thêm một cuộc điện thoại nữa.
"Xin hỏi là 《Nhật Báo Thanh Niên Kinh Thành》 phải không?"
"Đúng vậy, anh có nguồn tin tin tức gì sao?"
"Tối ngày hôm qua tôi đi ngang qua cầu Yến Toa, chính là khu vực bên cạnh khu lãnh sự quán đấy. Tôi đang đi bình thường thì bỗng nhiên một người phụ nữ đi tới kéo tôi lại rồi nói “đại ca chơi một phát đi, rẻ lắm”. . ."
"Anh đợi một chút, đợi một chút!"
Anh nói đến chuyện này làm tôi không thấy buồn ngủ nữa rồi đấy!
Diêu Viễn sột soạt mở quyển sổ ra, cầm bút lên, nói: "Anh nói tiếp đi."
"Nói chung thì là gái đứng đường thôi, anh hiểu không? Tôi đã từng gặp qua rồi, bình thường cũng không để ý lắm. Nhưng người này lại hành nghề ở bên cạnh khu lãnh sứ quán, nơi có rất nhiều người ngoại quốc, như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng rất không tốt. Hy vọng các anh có thể công khai việc này ra ngoài."
" Được rồi, tôi sẽ cung cấp cho phóng viên của chúng tôi, cám ơn anh đã gọi điện đến."
Diêu Viễn hỏi rõ địa chỉ cụ thể. Trước tiên hắn ghi chép vào sổ, sau đó mới nhập vào hệ thống.
Nhìn xem, thế này tốt biết bao!
Loại nguồn tin vui tai vui mắt như thế này có càng nhiều càng tốt. Mình còn có cớ đi phỏng vấn trực tiếp để thu thập tư liệu chứ.