Thị trường diễn xuất trong nước đích thực là càng ngày càng nổi.
Đặc biệt là sau thế vận hội Olympic, khi chính quyền địa phương có tiền, các dự án du lịch được chú trọng phát triển. Cái gì mà lễ hội Hoa Lê, lễ hội Hoa Đào, lễ hội Hoa Súp Lơ cạnh tranh với nhau làm cho rối loạn hết cả lên.
Tham gia dự án thì phải làm sân khấu. Được mời thường xuyên nhất là nhà hát Ca múa nhạc Trung Quốc, một năm hơn 400 show, dựa vào diễn kịch có thể kiếm được gần 200 triệu.
Còn có múa dân tộc, tướng thanh (hát hài hước châm biếm) và hát kinh kịch đều rất ăn khách. Sở thích cá nhân của các ông chủ thường là nghe kinh kịch, lúc đón sinh nhật sẽ mời nhân viên xem cùng.
Ừm đúng vậy, 100 năm trước địa chủ tổ chức biểu diễn, 100 năm sau ông chủ tổ chức biểu diễn.
Tôn Kiến Quân nghe Diêu Viễn nói xong mấy lời này, đúng hay không thì chưa nói tới, nhưng thị trường diễn xuất ngày càng có xu hướng phát triển, bản thân cũng ngầm tán thành, vì vậy không khỏi tăng thêm suy tính trong lòng.
Ai bảo chỉ có con vua mới được làm vua chứ!
Ông ta cũng muốn làm ông chủ.
Diêu Viễn nhìn sắc mặt ông ta, cười nói: "Chú Tôn, nói ra thì cháu cũng muốn nhờ chú giúp đỡ."
"Việc gì cứ nói đi. "
"Cháu cùng với bạn học làm một trang web. . ."
"Trang web? À, Internet, công nghệ cao, hiểu rồi, hiểu rồi!"
"Cháu muốn đề cử cho học sinh một chỗ ăn uống giải trí, nhưng bây giờ chưa có ý tưởng gì. Sẵn tiện chú đang làm về vấn đề này, về sau có biểu diễn gì có thể cho cháu biết trước được không?"
". . ."
Tôn Kiến Quân sao mà hiểu được. Mặt của ông ta cứ đần thối ra. Diêu Viễn lại nói tiếp: "Chính là ngày nào, ở đâu, diễn cái gì, chú nói hết thông tin lại với cháu, cháu sẽ thông báo trên trang web."
"À. . ."
Lúc này Tôn Kiến Quân mới hiểu ra. Ông ta hỏi: "Chỉ thế thôi à, không cần gì nữa à?"
"Không cần thêm gì nữa. Chú giúp cháu như vậy là cháu cảm ơn chú nhiều lắm rồi."
"Đơn giản như đan rổ, tóm lại có lão Diêu ở đây, cháu cứ hỏi chú ấy là được!"
"Chuyện này không giống nhau, bắt buột phải báo với chú một câu chứ."
Ồ!
Tôn Kiến Quân không nhịn được nhìn lão Diêu một cái. Tên này có tài đức gì mà có được đứa cháu thông minh lanh lợi thế này cơ chứ?
Ba người đang nói chuyện thì đột nhiên ngoài sân vang lên tiến bước chân dồn dập. Uỳnh một tiếng, một đám người đạp cửa xông vào, hét lớn: "Anh Tôn, đánh nhau rồi!"
Ông chú từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy phấn khích.
"Mẹ kiếp! Ngày nào cũng mang rắc rối về cho tôi!"
Tôn Kiến Quân cũng đứng dậy. Ông chửi một tiếng, tay phải tháo phăng cái đồng hồ ra nhét vào ví da rồi đưa cho Diêu Viễn. Sau đó ông ta quay người chộp lấy cây gậy.
"Không phải. . ."
"Hai người. . ."
Diêu Viễn là một người nhã nhặn, mới nãy còn ra vẻ chỉ điểm giang sơn, nhưng vừa đụng tới đấm đá là sợ sun vòi ngay. Hắn lắp ba lắp bắp còn chưa nói hết câu thì hai người kia đã chạy ra ngoài rồi.
Hắn cuống quýt cả lên, trong chốc lát vội cầm lấy ví da chạy theo.
Bên ngoài là một con đường nhỏ không có đèn đường, chỉ có một cái đèn mờ mờ ở một quán nhỏ ven đường. Tiếng bước chân, tiếng mắng chửi, tiếng côn gậy quất vào da thịt vang lên. Bóng tối dày đặc bao trùm lên tất cả.
Hắn đứng nhìn từ xa, không phân biệt được ai là ai.
Đột nhiên một tên cởi trần nhảy ra ngoài, đá vào một bóng người nào đó nằm trên mặt đất. Có người đứng sau muốn đánh lén anh ta lại bị một người khác dùng một gậy ôm ngược trở vào.
"A, đây là chú mà!"
Diêu Viễn đứng ở một xó run lên bần bật. Ước chừng khoảng 5 phút sau, mấy tên lưu manh bỏ chạy thục mạng, những người chiến thắng trở về.
"Mẹ nó, mấy ông chủ lớn thì cũng thôi đi, đến mấy tên tôm tép nhãi nhép mà cũng dám xem thường chúng ta!"
"Cái đám tôm tép này đúng là hèn hạ, ỷ mạnh hiếp yếu, nên xử chúng sớm cho rồi!"
"Về sau không đi chỗ đó nữa, đổi chỗ khác!"
"Có một tiệm mát xa mới mở đấy!"
Cộng thêm Tôn Kiến Quân thì tổng cộng có 8 người, vừa diễn xong một màn "Trẻ trâu khuấy đảo phong vân quận Thông".
Cái tên cởi trần có thân hình cao lớn, bắp chuột nổi lên, trên người còn dính một chút máu đi đến cười ha ha nói: "Cậu sinh viên, không dọa cậu sợ chứ?"
"Không sao không sao. Mà anh mạnh ghê!"
"Ha ha, chuyện nhỏ, năm đó lúc tôi còn đi lính. . ."
Tên cởi trần nói được một nửa thì mấy người kia đã đi vào trong sân rồi múc nước rửa sạch vết máu. Diêu Viễn lúc này cũng không tiện đi vào ăn tiếp nữa. Hắn trả lại ví da cho Tôn Kiến Quân, lảm nhảm mấy câu với ông chủ cửa hàng tạp hóa bên đường.
Sự phấn khích của ông chú vẫn chưa hết. Ông ta nói đủ thứ về chuyện của đám tôm tép đó.
". . ."
Diêu Viễn trợn mắt nhìn. Ông chú này trước kia bởi vì đánh nhau đến mức thương tích đầy mình nên mới chán nản chạy về với ông bà. Hắn ra sức khuyên nhủ: "Chú à, chú đừng có nóng máu lên là đi đánh nhau thế chứ. Chú đến thành phố để kiếm tiền chứ không phải để đánh lộn đâu đấy."
"Cháu không hiểu đâu! Cháu tưởng chuyện làm ăn là từ trên trời rơi xuống à? Tất cả đều phải tự mình giành giựt cả đấy. Có đến mấy nhóm trong công ty phụ trách việc lắp đặt sân khấu, bọn chú chỉ là một trong số đó. Có lúc làm việc đụng độ nhau thì phải đánh thôi."
Ông chú nhìn bóng tối như mực ở xung quanh, nơi ẩn chứa đủ mọi loại trộm cắp và gái gọi rồi nói: "Hơn nữa nơi này rất phức tạp, loại người nào cũng có, cháu mà sợ thì sẽ bị ức hiếp ngay."
"Nhưng mà mọi người đánh nhau như vậy rất vô nghĩa. Mấy chuyện vặt vãnh như này đánh đến bao giờ mới hết chứ."
"Ý cháu là gì?"
Ông chú ngẩn người.
"Mấy người đều là lính giải ngũ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Thân thủ tốt chứ?"
"Khá tốt, 8 người bọn chú có thể truy đuổi được đến 20 người."
Uầy!
Với năng lực như vậy thì không nên lăn lộn trong xã hội dơ bẩn và đáng khinh như vậy. Thực sự là quá đáng tiếc cho ngành giải trí rồi!
Mình chỉ thiếu đám người chuyên đánh đánh giết giết này thôi!
"Vậy thì được rồi, chú nhìn mấy người bọn chú xem. Dân lành không ra dân lành, giang hồ cũng chả ra giang hồ, chôn vùi ở quận Thông còn chưa đến 1800 đồng này. Các chú cần phải nghĩ đến tương lai về sau của mình chứ.
Chú Tôn kia là người khá có tầm nhìn, chắc chắn chú ấy sẽ muốn làm ăn riêng. Bình thường chú hãy quan sát chú ấy nhiều hơn. Một người làm không nổi thì hai người cũng sẽ nên chuyện thôi."
"Nghe cháu nói làm chú càng cảm thấy mơ hồ quá."
"Tóm lại là miếng ăn này không nhỏ, có thể kiếm được tiền. Chú tích lũy thêm chút kinh nghiệm đi, về sau tất cả chúng ta đều sẽ trở thành ông chủ."
"Chú, thành ông chủ á?"
Ông chú chỉ chỉ vào bản thân, cười nói: "Cháu đừng nói nhảm nữa. Cháu nhìn xem bộ dạng này của chú có chỗ nào giống ông chủ không?"
"Cháu sẽ giúp chú!"
"Ha ha, được, vậy thì chú đành nhờ cháu trai của chú rồi."
Ông chú căn bản không để tâm đến chuyện này. Thời gian cũng không còn sớm nữa, vì vậy ông chú tìm một nhà nghỉ nhỏ, 20 đồng một đêm, nhà tắm và phòng vệ sinh dùng chung.
Cuối cùng ông chú chạy về chỗ ở, đặc biệt xách đến một túi đồ lớn.
"Chú không có tiền, cũng không có gì đáng giá. Đây là một vài đồ đặc sản mà người ta tặng chú khi đi các nơi làm việc. Chú thấy vẫn còn một vài món khá hữu dụng."
"Cái này cháu không dùng đâu, chú giữ mà sài đi."
"Cầm lấy, cứ cầm lấy đi."
Ông chú khá áy náy, nói: "Đáng lẽ ra chúng ta đều ở Bắc Kinh, hôm nay là trung thu cháu lại lặn lội từ xa đến đây, người làm chú đây không thể để cháu chịu thiệt được. Nhưng chú không có điều kiện, cháu cứ cầm lấy chỗ này đi."
Diêu Viễn chỉ đành nhận lấy.
Tiền trên tin nhắn SMS vẫn chưa kết sổ, hắn cũng không dư giả mấy, nếu không thì cũng sẽ cho chú ấy thêm chút ít.
"Sáng mai cháu về rồi, chú có việc gì thì cứ làm đi, cháu tự đi được."
"Đúng là chú có việc thật. một đơn vị gì đấy ở quận Thông có hoạt động, sớm mai chú phải đi sắp xếp."
"Hoạt động gì? Quốc Khánh cũng qua rồi mà."
"Nghỉ phép vẫn chưa hết, tóm lại cũng là tìm lí do để biểu diễn. Không có ngôi sao, chỉ mời một đoàn khúc nghệ nói tướng thanh, hoạt động nhỏ thôi. . ."
"Chú đợi chút! Đoàn khúc nghệ á?"
"Sao vậy?"
"Khi nào thì biểu diễn?"
"Sáng mai."
"Vậy thì cháu xem hết rồi mới đi."