"50 vạn không ít đâu! Hơn ba mươi chương kiếm được một trăm triệu, sách còn viết qua loa như thế. . . Tôi nhổ vào! Sao mà viết được như thế không biết?"
Ngày đầu tiên của năm 2002, Diêu Viễn ngồi ở cửa tòa soạn đợi người.
Trời bắt đầu có tuyết rơi nhè nhẹ. Thành phố không nghỉ ngơi, vẫn vô cùng hối hả bận rộn. Hắn tự nhiên nhớ tới một bài hát, "Trận tuyết đầu mùa" của năm 2002.
Đao Lãng lúc này vẫn còn ở Tây Bắc chứ nhỉ?
Bài hát này được ghi âm năm 2002, nhưng thật ra đến năm 2004 mới phát hành. Bản chính bán được 270 vạn album, bản lậu thì đếm không hết. Sau đó Diệp Hách Na Lạp Anh bắt đầu bi bi bla bla. . .
Diêu Viễn gãi đầu một cái, suy nghĩ lan man rồi.
Phượng Hoàng Truyền Kỳ lúc này vẫn còn lăn lộn ở Quảng Đông nhỉ? Ồ, bọn họ bây giờ có lẽ vẫn đang tên là nhóm Khốc Hỏa.
Tăng Nghị và Đoạn Dịch Hoành giống nhau thật đấy!
Ngồi một hồi lâu, Hàn Đào mới vội vàng chạy ra xuất hiện trong tầm mắt hắn, trong tay cầm một cái bánh trứng gà, cười ngây ngô nói: "Chào buổi sáng lãnh đạo Diêu!"
"Ừ chào buổi sáng!"
Diêu Viễn nhìn anh ta một chút. Giày thể thao, quần jean, áo khoác lông, đeo túi chéo to đùng. . . Lại nhìn bản thân mình. Hay thật! Khí chất giống y hệt nhau.
"Đi thôi, đi xem phòng thôi."
Hôm nay Hàn Đào được nghỉ, vì vậy anh ta bị lôi tới đi lượn lời cùng sếp. Diêu Viễn bảo xem phòng không phải là xem phòng làm việc, mà là phòng hắn muốn thuê.
Bọn họ không có ý định đổi địa điểm nên đã thuê được một phòng lớn ngay trong cao ốc của tòa soạn rồi. Nhưng chỗ ở của hắn thì phải đổi. Bây giờ hắn có tiền rồi, phải tìm chỗ gần hơn một chút.
Hai người chầm chậm bước vào một trung tâm môi giới nhà đất.
Nếu bạn đối mặt với lựa chọn mà do dự không quyết, bình thường chỉ có một nguyên nhân, nghèo! - Albert Einstein.
Diêu Viễn cũng không lăn tăn gì nhiều ở vấn đề này. Hiệu suất của hắn cực nhanh, lập tức nhìn trúng một chỗ gọi là chung cư Cẩm Hồ Viên. Khu chung cư này ở ngay bên cạnh tòa soạn, đã được hoàn thiện vào năm ngoái, có nhiều tầng và diện tích mặt bằng rất rộng.
"Nhà mới cũng cho thuê à?" Hàn Đào thuận miệng hỏi.
"Người ta không thiếu tiền, mua về chính là để cho thuê. Qua mấy năm nữa giá phòng khẳng định sẽ tăng liên tục, đến lúc đó cứ ngồi đếm tiền thôi." Ông chủ nói.
"Có thể tăng đến mức nào? Hai nghìn đô không?"
"Hai nghìn đô? Đó là giá vốn thôi, ít nhất là từ 4000 đô trở lên! Anh đừng chê đắt, không giảm giá đâu!"
"Ha ha!"
Hai người nhìn hiểu ám hiệu《 Đại Uyển 》của nhau, hào hứng cười một tiếng.
Diêu Viễn ở bên cạnh hừ lạnh, mơ đẹp lắm! Bốn nghìn đô thì có mà giành giật nhau đến vỡ đầu à?
Hắn chỉ một căn có một phòng ngủ hơn 50 m², nói: "Căn này đi, có thể đến xem phòng không?"
"Có thể, ngay bây giờ cũng được."
Hàn Đào nhìn một chút, đột nhiên nói: "Sếp Diêu, hay là thuê một căn hai phòng ngủ đi?"
"Ý gì?"
"Cậu thấy đấy, tôi thường xuyên phải làm thêm giờ, cứ làm một cái là thâu đêm suốt sáng luôn. Cậu thuê một căn có hai phòng ngủ thì tôi cũng có một nơi để tắm rửa và nghỉ ngơi."
Hàn Đào nhìn biểu cảm của đối phương, vội nói: "Không phải ngày hôm qua cậu bảo chúng tôi suy nghĩ à? Tôi không cần suy nghĩ, chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi lập tức từ chức luôn!"
"Nghĩ kỹ chưa?"
"Không cần suy nghĩ. Tòa soạn căn bản không coi trọng Internet. Cậu mới thật sự hiểu ngành này. Quan nhị gia nói cái gì mà chim khôn biết chọn cành mà đậu; người khôn biết chọn chủ mới giàu!"
". . ."
Diêu Viễn rất nghiêm túc nhìn anh ta một chút, quay đầu nói: "Đổi thành căn hai phòng ngủ đi."
Ông chủ hơi khựng lại, sau đó mới phản ứng được, nói: "À được, điều kiện của căn này tốt hơn, đã lắp đặt kha khá rồi, chỉ cần xách đồ vào ở là được, cũng có thể vào xem phòng."
Nói xem là xem.
Ba người rời khỏi trung tâm môi giới, đi tới chung cư Cẩm Hồ Viên. Căn hộ ở tầng 18 có hai phòng ngủ hơn 90m².
Nói là lắp đặt kha khá rồi nhưng thật ra thì cũng chẳng có gì. Tường sơn trắng, có chút đồ gia dụng trong nhà, có tivi và bình nước nóng, một tháng 750 đồng. Diêu Viễn cũng không biết đây là đắt hay là rẻ.
"Có thể liên lạc với chủ nhà không, tôi muốn ký hợp đồng luôn trong hôm nay."
"Để tôi gọi điện xem."
Môi giới trao đổi một chút, nói buổi trưa có thể gặp mặt.
Vì vậy hai người lại chạy đến quán net. Buổi trưa tới trò chuyện một chút với chủ nhà, nhanh chóng ký hợp đồng, buổi chiều lại đi mua đồ dùng hàng ngày.
Hai người đàn ông cùng đi mua đồ, hiệu suất vô cùng cao. Một buổi chiều làm việc xong rồi ăn bữa cơm, Hàn Đào liền trở về. Anh ta là người ngoài tỉnh cũng phải thuê nhà ở đây.
Vèo một cái trời đã tối.
Diêu Viễn ngồi ở trong phòng khách. Đối với một người mà nói phòng khách này vô cùng rộng rãi trống trải. Hắn gật gà gật gù xem tivi, tự dưng có cảm giác thật là lạnh lẽo.
Loại cảm giác này rất quen thuộc.
Bởi vì kiếp trước hắn có kinh nghiệm phong phú trong việc thuê nhà. Mỗi lần chuyển đến chỗ ở mới, mấy ngày đầu đều sẽ có loại cảm giác này.
Hắn cũng đụng phải rất nhiều chuyện phiền toái, phiền nhất chính là dột nước. Nước tầng trên dột xuống nhà mình, nước nhà mình dột xuống tầng dưới, phiền không chịu được.
Thời điểm khó khăn nhất, hắn từng thuê một cái ban công dột nước của một căn nhà rách. Chủ nhà còn không quan tâm, vì vậy hắn phải tự mình mua keo chống nước, tự mình leo lên trên nóc bôi keo.
Người sống lâu luôn có thể trải nghiệm rất nhiều chuyện.
Mà vào giờ phút này, chuẩn bị đến Tết Nguyên Đán rồi ông chú lại không ở Bắc Kinh. Hắn thật sự cảm thấy hơi cô đơn, huống chi trong tay còn không có những đồ vật để mày mò, chẳng hạn như chuỗi hạt.
"Ha!"
Diêu Viễn bỗng nhiên cười lên một tiếng.
Tại sao đàn ông trung niên luôn thích chơi chuỗi hạt đeo tay, câu cá, chụp hình và làm vườn trồng hoa cỏ?
Bởi vì bọn họ không cứng nổi nữa nên mới yêu thích những thứ tốn không ít tiền lại chẳng có tích sự gì như vậy. Nhìn những thanh niên trẻ tuổi có cây côn cứng rắn như sắt kia, ai mà thích mày mò mấy thứ này chứ?
Hắn là người từng trải, mềm cứng tự biết.
"Nhưng bây giờ mình 21 tuổi, à không, 22 tuổi chứ!"
Đêm nay, trạng thái luôn bận rộn của Diêu Viễn cuối cùng cũng có được sự bình yên đã mất từ lâu, xung lực mạnh mẽ của chàng trai trẻ càng trở nên hăng hái.
"Có phải mình nên tìm một cô bạn gái không nhỉ?"
...
Tối hôm sau.
Vu Giai Giai, Lưu Vi Vi và Hàn Đào tề tụ tại nhà mới, đến đốt đáy nồi cho Diêu Viễn.
Đốt đáy nồi chính là dọn đến nhà mới thì mời bạn bè thân thiết tới tụ họp một chút, cùng ăn bữa cơm, vui vẻ quây quần.
Ba người kia đều không biết nấu cơm, chỉ có Diêu Viễn kiếp trước rèn luyện ra được chút tay nghề ở bên ngoài. Phức tạp thì không biết nhưng cơm nhà thì vẫn được. Hắn hầm một con gà, nấu một con cá, thêm mấy món xào và cơm trắng.
"Uống!"
Vu Giai Giai vào bàn là buông thả bản thân. Cô rót rượu cho từng người: "Cứ uống đi không sao đâu, say thì ngủ ở đây, vừa vặn hai trai hai gái."
"Cái gì cơ?" Diêu Viễn bị dọa giật nảy mình.
"Vừa vặn cậu và Hàn Đào một phòng, tôi cùng Vi Vi một phòng chứ gì nữa!"
"Ồ, hết hồn hà!"
Diêu Viễn vỗ ngực thật mạnh, công ty chúng ta gọi là 91, cô không thể thật sự làm chút nghiệp vụ 91 đâu đấy!
《 Tụ tập uống rượu nói không với đồng nghiệp mỹ nữ 》!
"Có điều căn hộ này của cậu thuê đẹp thật đấy, có thể trở thành một cứ điểm. Ở tòa soạn dẫu sao có một số việc không tiện."
"Đương nhiên được rồi, tên cháu trai Hàn Đào này đã đặt trước một giường rồi đây."
"Hàn Đào quả thật vất vả, chúng ta đều nhìn thấy cả, tôi mời cậu một ly!"
Vu Giai Giai giơ tay lên mời, mời xong thì uống cạn ly, không chút dông dài. Có những người như thế này trên bàn cơm là điều vô cùng may mắn, bầu không khí sẽ không gượng gạo.
Hàn Đào cũng rất vui. Sự hy sinh của mình được thừa nhận, trong lòng anh ta có một cảm giác thành tựu.
Lưu Vi Vi nhìn thấy cảnh này đoán rằng có lẽ Hàn Đào đã quyết định đi theo Diêu Viễn rồi. Trái tim do dự không quyết của cô lại lệch đi một chút.
"Tiếp theo chính là đổi phòng làm việc và tuyển nhân viên mới. Tôi còn có rất nhiều rất nhiều thứ trong đầu, còn có rất nhiều rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện, nhưng bây giờ không nói, không nói. . . Mọi người buông lỏng một chút, sau Tết lại tiếp tục cố gắng!"
Bởi vì tâm trạng tốt nên Diêu Viễn đã uống hơi nhiều, bạn bè tới đây khiến cho hắn rất vui vẻ, hiếm khi buông thả như vậy.
Cuối cùng hắn nâng lên một ly rượu, nói: "Ngày hôm qua không có cơ hội nói, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Hôm nay tụ chung một chỗ cũng không muộn. . . Nào, chúc chúng ta năm 2002 vui vẻ!"
"Năm 2002 vui vẻ!"
"Cạn ly!"
Bốn người cạn một ly, có bạn bè, có sự nghiệp và có rượu thịt, càng thêm vui vẻ.
Vu Giai Giai cũng uống hơi nhiều, cô đột nhiên nói: "Lãnh đạo Diêu, có phải cậu vẫn còn một câu cần nói không?"
"Nói cái gì?"
"Gọi cậu là lãnh đạo Diêu rồi đấy, cậu nói xem là câu gì?"
"À!"
Diêu Viễn buông ly rượu xuống, nghiêng người về trước, dùng đầu ngón tay gõ gõ mép bàn: "Năm 2001 đã kết thúc rồi và tôi rất tưởng nhớ nó."