"Mùng sáu tháng giêng, tặng con sáu ý: Sự nghiệp như ý, thành tích hơn người; tình yêu như ý, nắm tay giai nhân; cuộc sống như ý, thành người có ích; bạn bè như ý, gặp được quý nhân; ra ngoài như ý, luôn gặp người tốt; tài vận như ý, tăng lương thăng chức. . . ."
Ách!
Diêu Viễn nhìn điện thoại rồi thờ ơ nhét nó vào túi quần. Đây cũng là chuyện cổ lỗ sĩ quá rồi.
Bắt đầu vào khoảng năm 2001, những câu chúc tết mới dần dần được lưu hành, sản sinh ra rất nhiều những câu nói và đoạn văn cát tường. Có cái nào hay, mọi người sẽ nhốn nhao truyền đi. Anh chúc tôi, tôi chúc anh, tất cả đều cùng một chủ đề như nhau.
Hôm nay là ngày mùng 6, ngày cuối cùng hắn ở nhà. Sau đó hắn lấy cớ tiếp tục đi lập nghiệp.
Rất nhiều người đã buôn bán trở lại. Bọn lưu manh ở đường phố Đông Bắc cũng bắt đầu hoạt động. Hắn đi dạo không mục đích, bỗng thấy một cửa hàng băng đĩa vừa mở bán. Hắn hứng thú bước vào xem.
Phòng nhỏ không lớn, trên tường gắn mấy thanh gỗ, có các bìa đĩa VCD lậu được bày bán theo hàng, còn có mấy ngăn tủ chứa các album phim truyền hình và âm nhạc lậu.
Nếu như mua thì lúc rẻ nhất là 10 đồng bốn đĩa.
Nếu mà thuê thì mỗi ngày 1 đồng, đặt cọc 10 đồng.
Diêu Viễn đảo một vòng, cũng khá phong phú. "Thục Sơn truyền", "Nam nữ mảnh mai", "Anh đào lãng mạn", "Bóng đá Thiếu Lâm", "Kịch tính và tốc độ", "Cổ mộ Li Ảnh", "Quái vật Shrek". . .
Đây tính là đĩa cũ hay mới vậy?
Hắn gãi gãi đầu, hỏi: "Có cái mới không?"
"Cái này!"
Ông chủ lấy trong ngăn kéo ra mấy cái đĩa, nói: "Hàng vừa mới tới, còn chưa kịp lên kệ, đang rất hot ở Hàn Quốc đấy!"
Diêu Viễn ngước nhìn, "Bạn gái ngang ngược của tôi".
"Cậu có xem phim truyền hình không? Cái này, còn có cái này, đều rất hay."
Ông chủ lại tiện tay lấy thêm "Vườn sao băng" và "Tầm Tần ký", đặc biệt vỗ vào "Vườn sao băng" và nói: "Cái này cậu phải xem liền, xem xong thì trả lại đây để tôi cho thuê tiếp."
"Hot như vậy sao?"
"Chỗ chúng ta là một địa phương nhỏ lạc hậu, chứ bộ phim này sớm đã truyền khắp Thẩm Dương rồi. Năm đó "Hoàn Châu cách cách" hot bao nhiêu thì bây giờ "Vườn sao băng" hot bấy nhiêu."
"Thế thì chưa chắc, bố mẹ tôi đều xem "Hoàn Châu cách cách" nhưng còn cái này họ có thể xem được sao?"
"Bạn gái ngang ngược của tôi" và "Vườn sao băng" đều được phát hành tại Hàn Quốc vào năm ngoái, năm nay mới truyền tới Đại Lục, tốc độ lan truyền cũng rất nhanh.
F4 trở thành một sự kiện quan trọng của phim thần tượng thanh xuân, bốn người này đóng một bộ phim, ăn cả một đời người.
"Bạn gái ngang ngược" được trình chiếu vào tháng 2 ở Hồng Kông, dẫn đến sách lậu được truyền đi khắp nơi. Mà các nhà làm phim Hồng Kông lần nữa phát huy khả năng sáng tác của mình. Bọn họ lấy khí thế nhanh như chớp mần mò ra được bản cổ trang của bạn gái ngang ngược là "Tiếng rống của sư tử Hà Đông".
Diễn viên chính là Cổ Thiên Nhạc và Trương Bách Chi cũng nổi tiếng một thời.
Mà Diêu Viễn lại nhìn quanh lần nữa, thực sự không hứng thú nổi. Cuối cùng hắn thuê một cuốn "Ngọc nữ tâm kinh", cất vào túi lớn ở trong áo lông, lát nữa về nhà xem để nhớ lại chuyện xưa.
Rời cửa hàng băng đĩa, hắn tiếp tục đi về phía trước, lại đến một tiệm net siêu tốc độ.
Vì đến sớm nên trong quán mới chỉ lác đác vài người. Hắn mở một máy lên, âm thành đánh máy và nhấp chuột tí tách bên tai, xung quanh là học sinh, vài tên côn đồ và những người trung niên nhàn rỗi xì xầm to nhỏ.
". . ."
Diêu Viễn gõ bàn phím, nghĩ một hồi rồi lên Baidu gõ trang web "Biển Xanh Cát Trắng".
Biển Xanh Cát Trắng, dân mạng lâu năm có lẽ sẽ có ấn tượng.
Được sáng lập năm 1996, đây là một trang web tự điều hành của Viễn thông Quảng Đông, trụ sở ở Miêu Hồng. Năm 1998 cho ra đời phòng trò chuyện, năm 1999 ra mắt phiên bản trò chơi trực tuyến "Kim Dung hiệp truyện", được xem là thủy tỏ sáng lập ra trò chơi trực tuyến trong nước.
Năm 2001 ra mắt nhật kí Internet và dịch vụ album ảnh. Cùng năm đó cho ra đời phòng nói chuyện phiếm và trò chuyện video và một chuyên mục văn học gốc "Nghe theo tiếng gió".
Có thể nói, mỗi một bước của Biển Xanh Cát Trắng đều đi trước thời đại, nhưng tiếc là hoạt động không tốt, sau này cũng phải đóng cửa.
Diêu Viễn đang muốn tìm phòng trò chuyện âm thanh.
Đây là trang web đầu tiên đề xuất phòng trò chuyện âm thanh, khái niệm "chat voice" nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Sina, Net Ease, TOM và những công ty khác cũng theo sát phía sau.
Còn có phòng chat 9, phòng chat ưa thích, phòng bình thường và nhiều phòng với các dịch vụ khác.
Nhưng vẫn là nguyên nhân đó, không kiếm được tiền, hết người này đến người khác ngừng sử dụng.
Ngược lại ở một thị trường khác, phòng trò chuyện đã tiến một bước phát triển mới, cụ thể là trò chơi trực tuyến!
Theo sự phát triển ngày càng lớn mạnh của thị trường trò chơi trực tuyến, đối với nhu cầu đánh đoàn đội, UT, iSpeak, YY và các phần mềm nói chuyện khác cũng ra đời. Đây đều là chuyện về sau.
Những cư dân mạng đặc biệt yêu thích Biển Xanh Cát Trắng thường gọi nó là "Chat Xanh". Lúc này, Diêu Viễn tìm đại một phòng chat, ấn vào và đeo tai nghe lên.
Đặc trưng của phòng trò chuyện âm thanh là cùng một thời điểm chỉ có thể nói chuyện với một người, những người khác chỉ có thể lắng nghe, nhưng cũng có thể nói chuyện riêng.
Đây chính là đặc quyền cướp lời, thường được gọi là "cướp lúa".
Ví dụ như quản trị viên hô 1, 2, 3 thì các dân mạng sẽ lập tức ấn phím cướp lúa, sau đó xếp hàng phát biểu. Quản trị viên có thể sắp xếp thời gian nói chuyện dài ngắn.
Khi một người cướp được lúa, bạn cảm thấy anh ta sẽ làm gì?
Trò chuyện ngại ngùng? Căng thẳng? E dè?
Quá ngây thơ rồi!
Khi đó đương nhiên là phải nhiệt tình chào hỏi a!
"Cái khỉ ho cò gáy gì đây, sao chỗ này toàn quỷ yêu gì không vậy? Tức cái lồng ngực ghê! Chết hết đi! Mắc dịch hết đi!"
Diêu Viễn vừa đeo tai nghe đã chịu ngay một cơn mưa tiếng hỏi thăm đầy thân tình, nghe cũng không hiểu lắm, dù sao thì cũng toàn là những tiếng mắng chửi đầy bực tức.
Người anh em này mắng hết 2 phút lại đổi sang một người khác, cũng toàn là lời lẽ thân thiết như vậy: "Mày im mẹ mồm đi, cái đồ đầu đường xó chợ, nói tiếng người giùm đi. . . Con mẹ nó. . . Ôn dịch chó chết yêu nghiệt. . ."
Chậc chậc!
Diêu Viên cảm thán, dân mạng thật là chất phác, tốt ghê á.
Hắn ngồi nghe nửa tiếng đồng hồ, gần như toàn là mắng người, khó khăn lắm mới yên tĩnh đôi chút. Cuối cùng cũng đến một em gái nhẹ nhàng cướp được lúa, hát cho mọi người một bài hát, nhận được một màn khen ngợi.
Hắn đi ra rồi lại vào một phòng trò chuyện khác dạo thử, đều rất náo nhiệt.
Liếc mắt nhìn vào số người đang online, vậy mà có đến hơn 3 vạn!
"Đỉnh của đỉnh luôn!"
Nếu như câu lạc bộ của Diêu Viễn cũng có đồng thời 3 vạn người online như thế chắc hắn cười rớt cằm mất.
Ưu nhược điểm trong cơ chế này đều rất rõ ràng, tài nguyên của Biển Xanh Cát Trắng tốt như vậy là dựa vào điện tín và mở đầu bùng nổ, muốn gì có đó, nhưng chỉ tiếc là không biết cách vận hành!
Kĩ thuật của phòng trò chuyện âm thanh so với trình độ lúc này mà nói thì cũng khá chuyên nghiệp rồi, chỉ còn thiếu ý tưởng nữa thôi.
Hắn thì chẳng thiếu cái này!
"Anh!"
Chơi được nửa ngày mới thấy Diêu Tiểu Ba bước vào tiệm net với bộ mặt khó hiểu: "Sao lúc nào anh cũng hẹn ra tiệm net nói chuyện vậy chứ?"
"Chủ yếu là anh muốn lên mạng, cậu đến bằng cách nào?"
"Hàng xóm muốn ra huyện nên em đi nhờ xe máy của người ta đến đây."
"Cũng có tố chất đấy chứ!"
Diêu Viễn tính tiền, bước ra khỏi tiệm net. Hắn nhìn xung quanh, nói: "Đi dạo chút đi, trời cũng không lạnh lắm."
"Ưm!"
Diêu Tiểu Ba nhìn bộ dạng này, biết ngay là hắn có điều muốn nói. Cậu ta không khỏi lo lắng.
Hai người tản bộ trên đường, đến một quảng trường nhỏ của rạp chiếu phim. Cửa đã đóng kín, có tấm bảng dựng thẳng viết "Ngừng kinh doanh".
"Sắp bị dỡ bỏ rồi sao?"
"Năm nay dỡ bỏ để xây nhà mới."
Diêu Viễn nhìn rạp chiếu phim cũ, lại nhìn em họ, hỏi: "5 vạn đồng đó của cậu định xử lí thế nào? Đưa cho mẹ à?"
"Không có, em để dành. Nếu như đưa mẹ, thể nào bà ấy cũng để dành tiền cho em lấy vợ, thế thì chẳng có giá trị gì rồi."
"Ồ, biết tính toán thế cơ à, đúng là không uổng công rèn luyện. 5 vạn đồng này coi như là phần thưởng cho cậu, năm ngoái biểu hiện không tồi. Nhưng mà tình hình bây giờ cậu cũng biết đó, chiến trường chính ở Bắc Kinh, cậu cách xa quá, không giúp được nhiều việc.
Anh nói thật, trình độ kĩ thuật của cậu chỉ đủ dùng, còn cách trình độ cao thủ xa lắm. Mà yêu cầu về trình độ kĩ thuật trong tương lai sẽ ngày càng gia tăng."
Diêu Viễn ngưng một chút, tiếp tục nói: "Năm sau cậu học năm cuối rồi, chớp mắt cái là tốt nghiệp, cậu có suy nghĩ gì chưa?"
"Em. . ."
Diêu Tiểu Ba lắc đầu nói: "Em vẫn chưa nghĩ được gì, em muốn nghe ý kiến của anh."
"Anh chỉ có một kiến nghị là cậu phải nâng cao trình độ kĩ thuật. Hoặc là đi thi nghiên cứu sinh hoặc là tìm một lớp học hay tìm một cao thủ mà bái sư. Tóm lại là phải nâng cao trình độ. Bởi vì cậu còn nhiều khuyết điểm trên vấn đề hậu cần, cũng không hiểu thế nào là mở rộng. Mà lập trình viên lúc nào cũng rất hot, năng lực càng mạnh thì thu lợi càng nhiều.
Đương nhiên, nếu cậu muốn thử sức ở mảng kinh doanh thì anh cũng sẽ ủng hộ thôi. Nếu như có ý định gì thì cứ nói với anh."
"Em nghe anh hết! Thực ra em cũng cảm thấy lực bất đồng tâm, yêu cầu của anh thì ngày càng cao."
Diêu Tiểu Ba có mỗi điểm tốt này, chính là vô cùng kính trọng anh họ. Cậu cũng đã chứng minh được thực lực với Diêu Viễn trong nửa năm qua.
"Vậy thì tốt, được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Em không ăn đâu, em có hẹn với bạn gái đi ăn cơm rồi."
Đệch!
Diêu Viễn trợn mắt, ai biết được Diêu Tiểu Ba khẽ chìa tay ra: "Anh à, cho em mượn ít tiền, em quên đem rồi."
". . ."
Diêu Viễn cạn lời 3 phút liền. Hắn móc trong túi quần ra một đống thứ, mười mấy đồng và một cuốn "Ngọc nữ tâm kinh".
". . ."
Hai anh em nhìn nhau trầm mặc, Diêu Tiểu Ba lặng lẽ lấy tiền rồi xoay người rời đi. Đi được vài bước lại quay đầu nói: "Anh mau tìm đối tượng đi, nếu không dễ sinh bệnh đấy!"
"Mau cút đi cho tôi!"
... .
Mùng 7, trạm xe lửa ở địa phương.
Diêu Viễn chuẩn bị trở lại thành phố.
Hành khách trên xe không ít, nhưng đỡ hơn trước tết, ít nhất cũng mua được ghế ngồi. Lần này ông chú không đi theo, ông ấy vẫn muốn ở lại thêm 2 ngày.
Viên Lệ Bình giúp con trai kiểm tra lại hành lí lần cuối. Bà trách móc: "Chưa tốt nghiệp mà lại bận như thế rồi! Tốt nghiệp rồi cũng không thể không về nhà, suốt ngày làm việc đâu đấy."
"Con đi làm mà mẹ. Người ta là trang web chính thức, hai người mỗi năm được nghỉ hai mùa đông và hè, làm sao hiểu được nỗi vất vả của người đi làm công cơ chứ!"
"Cút đi, khen con một chút đã vội tự mãn rồi à!"
Viên Lệ Bình thu xếp xong hành lí, lại dặn dò con ăn uống, chú ý lạnh ấm, qua đường nhớ nhìn xe cộ.
Nhân lúc bà ấy đi vệ sinh, Diêu Dược Dân túm lấy Diêu Viễn, lén lút nói: "Con trai, cho bố 10 đồng!"
"Làm gì ạ?"
"Con cứ đưa trước đi."
"Bố không có tiền riêng à?"
"Chơi mạt chược thua hết rồi."
Vèo!
Diêu Viễn lo lắng: "Thế thì tháng sau bố định sống thế nào?"
"Bố nghĩ đến chuyện sẽ mua một tấm thiệp mời, nói là được mời đi dự tiệc. Nếu may mắn có thể lấy được 50 đồng từ túi mẹ con."
"Thế bố có gặp may không?"
"Bố lại đi mua bao thuốc."
Ôi trời!
Diêu Viễn rơi một giọt nước mắt đau lòng. Bố hắn không có bệnh gì, chỉ là thích chơi vài đồng mạt chược và viết thư pháp khá tốt.
Muốn hỏi hai người có quan hệ gì à?
Chẳng phải là mua thiệp mời đó sao, tự mình làm giả một chút.
Hắn móc ra 10 đồng nhét cho Diêu Dược Dân, không dư hào nào. Diêu Dược Dân nghiêm túc nhận lấy, vỗ vỗ vai con trai. Đúng là đứa con hiếu thuận!
Đã đến giờ soát vé lên tàu, bố mẹ tiễn hắn vào tận sân ga.
Vẫn còn mười mấy người đợi lên xe.
Lúc này đoàn tàu ùng ùng từ xa đi tới, chậm rãi dừng lại ở sân ga rồi mở cửa.
"Mau lên xe đi!"
"Mau lên xe thôi!"
Diêu Viễn mang theo hành lí lớn lên xe. Hắn đứng ngay cửa xua tay, bà mẹ hét lớn: "Đến nơi thì nhớ gọi điện thoại về đấy!"
"Con ở đó nhớ cẩn thận nhiều chút nhen!"
"Con biết rồi, mọi người về đi!"
Cửa đóng lại, đoàn tàu lăn bánh, năm 2002 bắt đầu.