• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gia chủ, ngài chết thảm quá..."

"Gia chủ, đống tiền giấy này ngài hãy cầm lấy, nếu gặp phải ác quỷ tuyệt đối đừng keo kiệt với chúng, nếu hết chúng ta sẽ lại đốt xuống cho ngài..."

"Gia chủ, ngài đừng trở lại tìm chúng ta nha, mỗi khi đến ngày bọn ta sẽ cùng nhau tế bái cho ngài..."

...

Những tiếng khóc bi thương quanh quẩn trong tai của Trần Lạc, Trần Lạc khẽ mở mắt.

Đập vào mắt hắn là một tang lễ lớn, chữ “điện” rất lớn treo ở chính giữa, bút lực hùng hồn. Trần Lạc cúi đầu xuống, cả người mặc một bộ ngoại bào màu đỏ láng bóng, trong tay có rất nhiều kim khí chạm ngọc...

Trần Lạc ngồi dậy từ trong quan tài, một linh đường với phong cách cổ xưa đập vào mắt hắn, phía dưới có một tiểu nha hoàn vừa đốt tiền vàng vừa khóc thút thít.

Trần Lạc đang muốn mở miệng gọi tiểu nha hoàn đó, đột nhiên một đoạn ký ức hỗn loạn trào dâng trong đầu hắn, khiến Trần Lạc rùng mình, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ khó chịu.

Tiểu nha hoàn đang khóc phía dưới cũng nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Trần Lạc.

Lúc này Trần Lạc, đang tiếp thu trí nhớ tràn vào trong não, nên mặt mũi dữ tợn.

"A —— "

Một tiếng hét thất thanh đến từ tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn lập tức chạy ra linh đường, vừa chạy vừa hét lớn ——

"Không xong rồi, xác chết của gia chủ sống dậy rồi..."

Không để ý đến tiếng hét của tiểu nha đầu kia, Trần Lạc đang cố gắng tiếp thu đống ký ức tràn vào, rất nhanh đã hiểu được tình cảnh của mình.

Hắn, xuyên không rồi...

Hắn xuyên không đến một người trùng tên trùng họ của thế giới này Trần Lạc.

Trần Lạc, tự là Đông Lưu, mười chín tuổi, cha mẹ đều mất, sống cùng tỷ tỷ, gia chủ Trần phủ huyện Vạn An, Lộ Ninh phủ, vương triều Đại Huyền. 3 tuổi đã biết chữ, 5 tuổi biết viết thơ, 7 tuổi đọc kinh điểm, 19 tuổi chẳng làm được trò trống gì...

Khụ khụ, những cái không quan trọng này không cần nhớ tới.

"Ta chết rồi..." Trần Lạc nhìn mình đang ở trong quan tài, kết luận rằng: "Nói một cách chính xác, là Trần Lạc của thế giới này chết."

"Nhưng mà rốt cuộc tại sao hắn lại chết?" Trần Lạc hồi tưởng lại, rất nhanh đã hiểu đầu đuôi mọi việc.

Từ ngày 15 tháng trước, Trần phủ của hắn bắt đầu có người chết. Đầu tiên là các trang đinh và điền hộ trong trang viên, sau đó ngay cả những hạ nhân trong phủ đệ huyện thành cũng bắt đầu chết.

Lúc đầu Huyện Nha cho là do ôn dịch, mời những y sư đi kiểm tra, nhưng tất cả đều bình thường. Mọi người vẫn từ từ chết dần chết mòn.

Nha môn cũng bắt đầu căng thẳng, người chết không có bị ngoại thương cũng không có bị nội thương, căn bản là không thể tìm được nguyên nhân, chính vì vậy nên có tin đồn đây là do ma quỷ gây ra.

Tà túy giả, si mị võng lượng thị dã.

"Quả nhiên tin đồn nói chúng là chính xác." Trần Lạc cười khổ, đời trước của hắn cũng là một trong những người bị hại chết, cũng đã nhìn thấy hung thủ.

Đúng thật là quỷ!

Căn cứ vào trí nhớ trước kia của hắn, Trần Lạc hiểu được trên thế giới này, Nho, Đạo, Phật cùng tồn tại; người, yêu, man cùng tồn tại, quỷ vật quả thực có tồn tại.

Trần Lạc thấy, quỷ vật kia chui vào trong giấc mộng của hắn, ở trong mộng quỷ vật kia dùng lưỡi dài ba thước của mình, quấn lấy cổ của hắn, dùng sức kéo một cái, trong mộng đầu của Trần Lạc hình như đã bị vặn đứt, còn thân thể ở ngoài cũng đã ngừng thở.

Trần Lạc còn nghe được quỷ vật kia thì thầm bên tai hắn nói: "Trần gia... đều phải chết..."

Trần Lạc rùng mình, ký ức kinh khủng như vậy cũng không cần ngồi trong quan tài nhớ lại. Hắn nhẹ nhàng leo ra khỏi quan tài, ngồi trên một trong những chiếc ghế trong lễ tang.

Kẻ thù lại là quỷ, đối với mình lại không chết không thôi. Phải làm sao giờ?

Trần Lạc cố gắng hồi tưởng lại, để xem có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết không.

Cái thế giới này, nếu tồn tại quỷ, đương nhiên sẽ có phương pháp diệt quỷ, nếu không thế giới này đã sớm biến thành quỷ vực rồi. Nếu nói đến diệt quỷ, chuyên nghiệp nhất chắc chắn là Đạo Môn.

Ở trong trí nhớ, Trần phủ cũng đã tìm đươc đạo viện mà Đạo Môn xây ở huyện Vạn An, nhưng mà đám đạo sĩ kia, tất cả lại chạy đi tham gia “La thiên đại tiếu” sáu mươi năm mới có một lần, chỉ để lại mấy tiểu đạo đồng ở lại trông nhà.

Trần phủ cũng đã phái người nghe ngóng mấy huyện thành xung quanh, đều thu được tin tức giống nhau, đều là đạo trưởng không có nhà.

Không có Đạo, ta còn có Phật!

Theo lý thuyết tiếng tụng kinh cùng với nghiệp hỏa của Phân Môn cũng có tác dụng với loài quỷ, nhưng quan hệ của Đại Huyền cùng với Phật quốc Tây Vực có chút không tốt, tất nhiên không cho phép bọn họ lập đền thờ trong nước, cho nên Trần phủ cũng không biết đi đâu tìm những cao tăng đắc đạo kia.

Cuối cùng chỉ còn Nho Môn, Nho Môn tu chính là hạo nhiên chính khí, quỷ thần đều tránh xa. Nhưng mấu chốt chỉ có thể tự vệ, không thể bảo hộ người khác.

Hết cách rồi!

"Đinh ——"

Trần Lạc tự phát ra tiếng vang.

Không có phản ứng chút nào.

Chuyện gì xảy ra vậy? Ta không phải là xuyên không sao? Sao bây giờ chưa thấy âm thanh gì vang lên.

"Hệ thống, túc chủ gọi..." Trần Lạc thảm thiết kêu lên.

Vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Lại không có ngón tay vàng!

Đùa gì thế, hắn xuyên không không phải về thời cổ đại Đường Tống Nguyên Minh Thanh, mà là một thế giới huyền huyễn con người có thể bay lên trời chui xuống đất đó! "Xi măng, thuỷ tinh, cách tạo giấy, nước hoa thuốc nổ, pê-ni-xi-lin” chỉ e không thể thực hiện được…

Huống chi bây giờ còn đang bị một quỷ vật đuổi giết!

Cái này không cho ngón tay vàng thì sao có thể vượt qua!

"Chẳng lẽ là ở linh đường tín hiệu không tốt?" Trần Lạc tự an ủi mình, đi ra ngoài linh đường. Nhưng vừa bước một chân ra khỏi cửa, một chất lỏng ấm áp đỏ tươi đã bao phủ toàn thân hắn. Trần Lạc trong nháy mắt biến thành huyết nhân, nhất thời không nhìn thấy gì nữa.

Lúc này, một âm thanh huyên náo vang lên. Trần Lạc chỉ nghe được một âm thanh già nua khan khàn: "Mau ra tay, máu chó mực cũng không thể giữ được hắn lâu đâu..."

Ngay sau đó, Trần Lạc cảm giác sau lưng đau nhói, tựa như bị một người đánh một gậy, đi lảo đảo về phía trước, té xuống đất. Lúc này, thanh âm già nua đó lại vang lên: "Xác chết sống dậy sợ nhất là bị đóng đinh trên quan tài, mau mang quan tài đến đóng đinh hắn lên trên đó!"

"Không ổn!" Trần Lạc trong lòng căng thẳng, vội vàng bò dậy hét lớn: "Ta chưa có chết, ta..." Nhưng còn chưa nói hết câu, đằng sau gáy lại bị đánh một gậy, đầu óc quay cuồng. Trần Lạc mơ màng nhìn thấy hai người lao về phía mình, trong tay còn đang cầm đinh sắt dài sáu bảy tấc.

"Xong đời, ta thành chúa Giê Su mất!" Trần Lạc trong lòng than thở một tiếng, ngay tại lúc sắp mất đi ý thức, trong tai hắn nghe được một giọng nữ trong trẻo mà dễ nghe —— "Tất cả dừng tay cho ta!"

Trần Lạc nhìn thấy một bóng người đang chạy tới chỗ mình. Trần Lạc há miệng một cái, không thể kêu lên, hắn cứ như vậy hôm mê bất tỉnh...

Trần Lạc lạc vào trong giấc mộng.

Ở trong mộng, hắn thấy vô số những cây bút lớn từ trên trời rơi xuống, cắm vào đất, sau đó những cây bút kia sinh ra nhiều đóa hoa tươi. Vốn là thế giới không có một chút sinh cơ nào trong nháy mắt hóa thành một biển hoa.

Lúc này một âm thanh xa xưa vang lên trong đầu Trần Lạc:

"Kinh sử tử tập thiên thượng đạo, thuyết thư diễn nghĩa nhân gian mạo."

"Đạo phật bất nhạ hồng trần sự, kỷ nhân ngộ đắc thư trung diệu."

Vừa dứt lời, những cánh hoa rụng xuống, bay đến trước mặt Trần Lạc, những cánh hoa chồng lên nhau, hóa thành một trang giấy có rất nhiều chữ viết, Trần Lạc đưa tay đón lấy, kết quả tay vừa chạm tới tờ giấy. Tờ giấy kia lại hóa thành ánh sáng bay vào trong đầu hắn.

Trần Lạc như bị dội một chậu nước lạnh vào người, giật mình một cái, lúc này, hắn cảm giác trong đầu có một dòng chữ, đó là ——

“Chung Quỳ Lược Chuyện”

Chung Quỳ, bắt quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang