• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa qua Vạn Thắng môn liền xem như tiến vào thành Trung Kinh. Cả một con đường Chu Tước rộng tám, chín trượng, cuối đường là thành cung cao ngất.

Trần Lạc vén rèm xe lên, lập tức có cảm giác rất lạ. Loại hình ảnh chợ búa phồn hoa thế này khiến hắn có cảm giác hồn nhập vào 《Thanh Minh Thượng Hà Đồ》, đầy mới mẻ.

"Tiền bối, giờ chúng ta đi đâu?" Trần Lạc hỏi.

"Đi phủ đệ của ngươi, Vạn An bá tước phủ!"

Trần Lạc vô thức hỏi: "Tặng nhà cho ta? Mấy vòng, bao nhiêu bình*?"

Ngụy Diễm sửng sốt, ông hoài nghi Trần Lạc đang dùng từ ngữ ít gặp để thử mình, tuyệt không thể mất mặt mũi, thế là Đại Nho phát động thần thông "Truy nguyên nguồn gốc" mới miễn cưỡng lý giải ý của hắn, đáp: "Tại Khánh An phường, xem như là chỗ náo nhiệt phồn hoa, về phần lớn nhỏ, tự ngươi xem sẽ biết."

Trần Lạc gật đầu, hạ rèm xe, lại hỏi: "Tiền bối, tiếp theo ta cần làm gì? Còn nữa, khi nào ta có thể đón gia tỷ đến?"

Ngụy Diễm vuốt râu: "Sau ba ngày triều hội, ngươi đến điện tạ ơn, xong bước này thì thân phận bá tước của ngươi mới xem như hoàn toàn nghị định. Về phần nhà ngươi có Đồng Trần trông nôm, tạm thời an tâm. Lão phu đề nghị, chờ ngươi làm thỏa đáng những chuyện trong Trung Kinh là có thể đón bọn họ vào thành."

Ông ta dừng lại, dặn dò: "Nếu muốn ra khỏi thành cần phải thông báo với Văn Xương các. Ngươi mở ba ngàn dặm Thông Thiên lộ, khó đảm bảo sẽ không có người xuống tay với ngươi. Về sau xem Văn tướng sắp xếp ngươi bái nhập dưới trướng người nào, thì lão sư tương lai sẽ bảo hộ ngươi!"

Trần Lạc gật đầu, không cần Ngụy Diễm dặn dò hắn cũng tính như vậy. Không nói đến những nguy hiểm chưa ló đầu ra, chỉ vẻn vẹn là Cổ môn, hắn đã triệt để đắc tội chết với Liên Ai rồi.

. . .

Xe ngựa lảo đảo hồi lâu, đến khi chợ sớm đã kết thúc, rốt cục cũng dừng lại. Trần Lạc sớm đã ngồi ê mông lập tức vén rèm xe nhảy xuống.

Hắn ngẩng đầu, đối diện là một đại môn đỏ thẫm, trên cửa là những chiếc đinh đồng có kích thước cỡ chén trà sơn vàng, rạng rỡ phát sáng. Giờ khắc này, một người đang đứng trước cửa, thân mang cung y minh hoàng, mũ cắm lông đuôi Hồng Diên dài một thước, tay cầm phất trần.

Người này nhìn thấy Trần Lạc xuống xe, lại chú ý tới Ngụy Diễm đi theo ở sau, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười bước nhanh về trước, lễ bái: "Nô tài là thái giám Vương Lập ở Thanh Bổng ti gặp qua Đại Nho Ngụy tiên sinh, gặp qua Vạn An Bá."

Ngụy Diễm lườm Vương Lập một cái: "Là Hầu An phái ngươi tới?"

Vương Lập không dám đứng thẳng người, khom lưng đáp lời: "Chính là Hầu tổng quản điều nô tài đến đây. Tổng quản nói bá gia mới đến, bảo nô tài cẩn thận đi theo bá gia một vòng, không để ngài cảm thấy lạ lẫm."

Ngụy Diễm khẽ gật đầu: "Ngược lại là có lòng." Sau đó nhìn về phía Trần Lạc: "Ngươi cứ đi theo vị Vương công công này làm quen một chút, lão phu về Văn Xương Các bàn giao quan vụ. Sau ba ngày triều hội, lão phu phái người tới đón ngươi cùng nhau thượng triều, không được tham ngủ bỏ qua canh giờ đâu."

Trần Lạc gật đầu, lại hướng Ngụy Diễm hành lễ: "Tiểu tử nhớ kỹ."

Ông ta nhẹ nhàng cười một tiếng, vỗ vai hắn, lại ngồi lên xe ngựa, ung dung rời đi.

Đưa mắt nhìn Ngụy Diễm rời đi, Trần Lạc xoay người, chắp tay với Vương Lập vẫn luôn cung kính đứng ở bên: "Vất vả cho công công rồi!"

Vương Lập thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ: "Không dám không dám, bá gia chiết sát nô tài. Bá gia, mời!"

Vương Lập ở phía trước dẫn đường, đi tới trước đại môn, dùng sức đẩy cửa, cánh cửa lớn kia từ từ mở ra. . .

. . .

Văn Xương Các.

"Văn tướng, ta về rồi. . ." Ngụy Diễm gõ cửa gỗ tĩnh thất của Văn tướng.

"Vào đi!"

Ngụy Diễm đẩy cửa phòng trông thấy Văn tướng đang đánh cờ cùng một vị trung niên sắc mặt đen như đáy nồi. Ngụy Diễm thấy người trung niên, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, liền vội tiến lên hành đại lễ bái kiến: "Học sinh Ngụy Diễm, gặp qua ân sư!"

Hán tử mặt đen hơi khoát tay: "Đứng lên đi, mạch này của chúng ta không có nhiều quy củ như vậy!"

Nhan Bách Xuyên cười nhìn ông ta: "Thu xếp xong tiểu tử kia rồi?"

Ngụy Diễm vội vàng trả lời: "Hầu An đã phái người đón tiếp!"

Nhan Bách Xuyên khẽ gật đầu: "Hầu An là người làm việc thoả đáng. . ." Sau đó, lão tiện tay đẩy loạn bàn cờ, cười nói: "Thối Chi, muốn đi gặp tiểu tử kia không?"

Hán tử mặt đen nghe vậy bất vi sở động, chỉ là nhìn chằm chằm lên bàn cờ bị xáo trộn trước mặt, nói một câu: "Còn hai nước nữa, ngươi sẽ thua!"

"Hửm?" Nhan Bách Xuyên cau mày: "Không có khả năng, lão phu có hậu chiêu, có thể lập tức thay đổi càn khôn."

Hán tử mặt đen ngẩng đầu nhìn Nhan Bách Xuyên, ống tay áo phất qua bàn cờ, lập tức khiến những quân cờ trở về vị trí ban đầu.

"Đánh đi, để ta xem ngươi thay đổi càn khôn thế nào!"

Nhan Bách Xuyên biến sắc: "Tống Thối Chi! Lão phu giữ thể diện cho ngươi, ngươi cho rằng lão phu không nhìn ra, ngươi đánh cờ với ta còn vận dụng thần thông 'Kiến Vi Tri Trứ'' sao?"

Tống Thối Chi nghiêng người gần lão: "Đừng hòng ác nhân cáo trạng trước. Là thất phu ngươi dùng 'Kiến Vi Tri Trứ' đi trước hai nước!"

Ngụy Diễm đứng ở một bên toát mồ hôi lạnh. "Kiến Vi Tri Trứ" là thần thông Đại Nho vượt qua ngũ trọng sơn hải mới có thể nắm giữ, có thể căn cứ vào một dấu hiệu để dự đoán tương lai phát triển của sự vật. Cũng không thua gì thiên cơ bói toán của Đạo Môn. Điều này ông vẫn không nắm được.

Chỉ là các ngài lấy ra để gian lận đánh cờ được sao?

"Tống thất phu, xem lão phu dự phán kỳ lộ của ngươi thế nào!"

"Nhan thất phu, xem lão phu dự phán cái dự phán của ngươi ra sao!"

"Chuyện này có gì, xem lão phu dự phán cái dự phán mà ngươi dự phán ta đây!"

"Ha ha, lão phu lại dự phán cái dự phán mà ngươi dự phán được dự phán của ta!"

Ngụy Diễm xoay người rời đi. Ông dám đánh cược, hai vị Đại Nho danh khắp thiên hạ này hôm nay dù có hét khản cổ họng cũng không đi một nước cờ!

Có lúc, biết càng nhiều, càng khó đi bước đầu tiên!

. . .

"Bá gia, đây chính là sân viện cuối cùng của phủ bá tước. Toàn bộ phủ tổng cộng có hai mươi gian sương phòng, mười hai tiểu viện độc lập, hai chính sảnh, sáu tiền phòng, hai đại viện cho hạ nhân. Tính cả chuồng ngựa, phòng tắm, phòng bếp và các loại phòng tạp dịch là tám. Tất cả đồ dùng trong nhà đều đã đủ, ngài xem có chỗ nào cần tu chỉnh, ta sẽ đưa người từ Nội Vụ ti tới. . ."

"Không cần không cần. . ." Trần Lạc ngơ ngác, hắn đoán phủ bá tước không nhỏ, nhưng lại không ngờ lại lớn như vậy! Nơi đây đâu phải phủ đệ chứ, phải là một tiểu khu nha . . .

Nếu đổi thành kiếp trước, mình có một phòng nhỏ như thế. . . Được rồi, không dám nghĩ không dám nghĩ. . .

"Bá gia?"

Trần Lạc lấy lại tinh thần, vội vàng khoát tay: "Không cần không cần, ta cảm thấy rất tốt."

Vương Lập cười làm lành nói: "Bá gia cảm thấy tốt vậy liền không thành vấn đề. Ngoài ra còn có một chuyện, mời bá gia chỉ thị."

"Ngươi nói."

Vương Lập vội vàng nói: "Bá gia mới đến, trong phủ này dù sao cũng phải có vài hạ nhân để sai vặt. Bá giá có muốn nô tài tìm vài người đến không. . ."

Lúc này, Trần Lạc mới phát hiện phủ bá tước rất lớn này quả thực không nhân khí. Cũng thành Bá gia rồi, tóm lại cũng phải có người hầu hạ, đúng không? Giấc mộng mua mấy nha hoàn xinh đẹp rốt cuộc cũng thực hiện được rồi sao?

Trần Lạc đang muốn gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề ——

Hắn không có tiền!

. . .

"Ân sư, sao đột nhiên lại đến Trung Kinh?" Ngụy Diễm dâng một chén trà nóng cho Tống Thối Chi.

"Còn không phải là vì ba ngàn dặm Thông Thiên lộ sao. . ." Giọng Tống Thối Chi hơi khàn.

Nghe người ở Văn Xương Các nói, ân sư cùng Văn tướng cãi nhau đều vận dụng thần thông "Vi Ngôn Đại Nghĩa".

Ngụy Diễm giật mình, sau lại vui mừng: "Nói như vậy, là ân sư ngài muốn thu tiểu tử kia nhập môn?" Có điều sau đó sắc mặt của ông lập tức thay đổi: "Nếu vậy, hắn chẳng phải là trở thành tiểu sư đệ của ta, ngang hàng với ta sao?"

Tống Thối Chi uống một ngụm trà, thấm giọng một cái: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, sao lại là ngang hàng chứ?"

Ngụy Diễm nghi hoặc: "Chẳng lẽ là vị sư huynh đệ nào của ta muốn thu hắn? Chuyện này. . . Không an toàn nhỉ?"

Lão đặt chén trà đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: "Là sư tổ của ngươi bảo ta tới, xem phẩm tính của chủ nhân Thông Thiên lộ kia thế nào. Nếu qua cửa, lão phu liền thay sư thu đồ, hắn sẽ trở thành tiểu sư đệ của lão phu, là tiểu sư thúc của ngươi, làm sao mà ngang hàng được?"

Ngụy Diễm cứng đờ: "Tiểu. . . sư. . . thúc. . . của. . . ta?"

. . .

Lúc này, Trần Lạc ngồi trên nóc nhà chính sảnh của bá tước phủ nhìn bầu trời đầy sao, trong miệng lẩm bẩm: "Kiếm tiền. . ."

*Đây là khẩu ngữ của người Bắc Kinh, 'vòng' ở đây là chỉ khoảng cách từ nhà đến trung tâm thành phố, 'bình' là chỉ diện tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK