Quay lại gia trang thì đã qua nửa đêm. Vừa vào hậu viện, liền thấy nha hoàn Tiểu Hoàn nhún nhảy chạy qua, hoá ra Trần Huyên vẫn chưa ngủ, đang đợi tin tức của hắn.
Đi theo Tiểu Hoàn vào khuê phòng của Trần Huyên, thấy nàng đã thay một thân nội sam bằng lụa mỏng, lúc này Trần Lạc mới phát hiện hành vi chỉ nhìn mặt trước đó của mình thực sự quá nông cạn. Cho dù nội y ở thời đại này thiết kế không hề bó sát người, rất nghiêm túc, nhưng nếu có dáng người tốt thì có thể mặc nó thành kiểu ôm sát thân thể...
Này, phải ngoan ngoãn!
Mặc dù nhiều lần tự nhủ thân thể này là đệ đệ, nhưng dưới ý thức chủ quan Trần Lạc chỉ là một người địa cầu vừa xuyên không đến chưa tới một ngày, đột nhiên một đại mỹ nữ xuất hiện ở trước mắt, vẫn cần một quá trình tiếp thu.
"Thiếu gia, sao ngài cứ nhìn chằm chằm tiểu thư vậy? Tiểu thư bị mù, ngài không nhận ra sao?"
Câu hỏi tìm chết của Tiểu Hoàn vang lên bên tai của Trần Lạc.
Trần Lạc nhìn Tiểu Hoàn, nha đầu này, khuôn mặt còn được, nhưng từ cổ trở xuống. . .
Vẫn còn là con nít!
"Tiểu Lạc, đệ đến rồi? Mọi chuyện sao rồi?" Trần Huyên đã sớm quen với chuyện Tiểu Hoàn nói không giữ miệng nên cũng không để ý, vịn mép giường muốn đứng lên, Trần Lạc vội vàng xông lên đỡ lấy Trần Huyên, để nàng ngồi xuống.
Bị Tiểu Hoàn quấy rầy khiến cho suy nghĩ của Trần Lạc cũng tỉnh táo hơn, không tiếp tục nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kia, dăm ba câu kể hết mọi chuyện cho nàng nghe. Biết hổ yêu đã bị chém đầu, Trần Huyên thở dài một hơi, vươn tay sờ khuôn mặt của hắn, nói khẽ: "Đệ vất vả rồi..."
Khuôn mặt của Trần Lạc lập tức đỏ lên, vội lui lại hai bước, thật vất vả mới vứt bỏ tạp niệm, lại phải trải qua loại đối xử này, nhanh chóng nói: "Không vất vả. Ta. . . đi ngủ trước, tỷ cũng nghĩ ngơi sớm. . . đi. . ."
Nói xong xoay người chạy.
Một mạch chạy về thư phòng, Trần Lạc thở phào nhẹ nhõm, làm hai mươi lần chống đẩy xong, lúc này mới tê liệt ngồi trên ghế.
Uống một hớp nước lớn, miễn cưỡng đè xuống suy nghĩ lộn xộn trong lòng, Trần Lạc vẫn là lần đầu tiên cẩn thận quan sát thư phòng của hắn.
Nhìn những loại sách kinh điển trên kệ, Trần Lạc phát hiện vị phụ thân đã qua đời của mình thật sự không phải là người đơn giản, phải biết, nhã văn kinh điển có thể xem là bảo vật trân quý nhất của thế giới này. Hắn nhìn kỹ một vòng, nơi này không chỉ có kinh nghĩa Nho môn, còn có điển tàng Đạo môn, thậm chí ngay cả kinh quyển Phật môn cũng có mấy quyển. . .
"Uổng phí tài nguyên giáo dục tốt như vậy. . ." Trần Lạc cảm thán một tiếng. Ở thế giới này, đọc sách cũng cần thiên phú, thiên phú này gọi là "Đọc hiểu". Chỉ có khi thức tỉnh thiên phú "Đọc hiểu" mới có thể xem hết kinh điển, biến hoá cho bản thân sử dụng. Nếu không, sẽ giống như để một đứa trẻ học tiểu học xem một bản tài liệu giảng dạy toán cao cấp, có thể nhận biết được văn tự và chữ cái nhưng lại không hiểu nó đang nói gì. Mà loại thiên phú này, không tính là hiếm, nhưng cũng không tính là phổ biến, so với vô số nhân tộc của thế giới này, trong trăm có một vẫn được xưng tụng.
Mà Trần Lạc thuộc về dạng người bình thường không được chọn đó.
"Dù sao đã đổi linh hồn, nói không chừng hiện tại liền có thể?" Trần Lạc cân nhắc, tiện tay lấy một bản điển tịch từ trên giá sách xuống, lật ra xem, vừa bắt đầu còn ổn, chỉ là mới nhìn một chút đã cảm thấy nhã văn trên trang sách không ngừng vặn vẹo biến hình, cảm giác hoa mắt váng đầu xông lên não.
Trần Lạc vội vàng khép sách lại, xoa dịu cảm giác buồn nôn trong lòng, cắn răng mở ra cố gắng xem lại. Lần này, hắn như cảm giác được tầm mắt của mình bị một vòng xoáy thu hút, mí mắt dần trở nên nặng hơn. . .
Khi mở mắt ra lần nữa, Trần Lạc phát hiện bản thân đang đứng giữa biển hoa trong mộng cảnh.
"Ta đây là. . . ngủ rồi?" Trần Lạc ngây ra một lúc, "Thứ đồ chơi này, dùng thôi miên cũng tốt đấy."
Trần Lạc xem như hiểu rõ, đổi linh hồn, chẳng những thiên phú đọc sách không thức tỉnh, mà thậm chí còn kém hơn tiền thân!
"Nhưng mà, đây chính là biển hoa mộng cảnh sao?" Trần Lạc nhìn xung quanh.
Thời điểm đạt được《 Chung Quỳ lược truyện 》, hắn đang lơ lửng giữa không trung, từ trên hướng mắt xuống thấy kỳ cảnh mộng bút sinh hoa, nhưng chỉ nhìn rõ những đám hoa ở trên cao nhất, mà bây giờ hắn đứng ở giữa, từng cây bút to giống như từng cây đại thụ che trời, gọi nơi đây là mộng cảnh hoa lâm mới chính xác.
"Tham kiến chúa công. . ." Giọng nói của Chung Quỳ từ phía sau truyền đến, Trần Lạc xoay người, nhìn thấy ông ta chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trong hoa lâm, thi lễ với hắn.
"Chung Quỳ? Ngươi cũng có thể đi vào hoa lâm này sao?" Trần Lạc có chút bất ngờ.
Chung Quỳ gật đầu nói: "Mỗ gia được thai nghén từ hoa lâm này mà ra, tự nhiên có thể tiến vào."
Trần Lạc hiểu ra, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Nếu thai nghén từ đây mà ra, ngươi có biết hoa lâm này có ích gì cho việc tu hành của ta không?"
Chung Quỳ cau mày, suy nghĩ miên man một lúc rồi trả lời: "Mỗ gia chỉ là một trong các văn chương không đáng chú ý ở hoa lâm rộng lớn này, như văn phân cửa lưu, mỗ gia cũng chỉ là văn mạt tam lưu! May mắn được chúa công triệu hoán, được thiên đạo đồng ý mới có thể tụ hình mà ra. Chuyện liên quan đến tu hành của chúa công, mỗ gia không có đầu mối, có lẽ chúa công cần tự mình đi ngộ."
"Có điều ngược lại mỗ gia có lý giải về hoa lâm này, có thể cho chúa công chút dẫn dắt."
Trần Lạc hào hứng: "Ngươi nói đi."
Trần Lạc chắp tay đi trước, Chung Quỳ nhắm mắt theo sát hắn, nói tiếp: "Thứ nhất, thư hải hoa lâm này tương liên với hồn phách của chúa công, tự nhiên sẽ tâm ý tương thông với ngài. Tỉ như trước đó chúa công khổ sở vì trành quỷ liền gọi ta ra. . ."
"Thứ hai, thư tịch có phân chia tinh thâm dễ hiểu, thư linh mạnh yếu khác nhau. Mặc dù ta không biết chúa công nên tu luyện thế nào, nhưng chắc chắn chỉ khi chúa công tu luyện tới cấp độ tương ứng mới có thể gánh được lực hiện hình hiện thực của thư tịch ở thế giới này."
Trần Lạc nhíu mày: "Chẳng lẽ sau đạt đến trình độ nhất định mới có thể mở khoá thư tịch tương ứng sao?"
Chung Quỳ ngây ra một lúc, sau đó gật đầu: "Cách nói của chúa công khá lạ, nhưng đúng là ý này."
Chung Quỳ suy nghĩ một lát, nói: "Trong truyền thừa bẩm sinh của mỗ gia, thư tịch trong thư hải hoa lâm này cơ bản có thể chia thành ba đẳng cấp hiện hình."
"Đẳng cấp thứ nhất, hỉ nộ ái ố, yêu hận tình thù. Nhân gian muôn màu, thế gian vạn trượng, đều nằm giữa một thư một văn trong hoa lâm này. Lại giống như mỗ gia, mặc dù thân thể là thần quỷ nhưng cũng từ người mà hoá thành, được thiên đạo ban thưởng mới có khả năng nuốt quỷ. Bởi vậy được liệt kê vào cấp bậc này."
Trần Lạc gật đầu, nói trắng ra đây chính là "thế giới đê võ", cho dù là dạng sinh linh siêu phàm như Chung Quỳ cũng không phải là từ tu luyện, mà là được thiên đạo đồng ý giao phó quy tắc mới sinh ra năng lực. Giống như một loại thư tịch tương tự, Trần Lạc lập tức nghĩ đến "Hoá điệp" trong 《Lương Chúc》 cũng là như vậy.
"Đẳng cấp thứ hai, phi thiên độn địa, si mị võng lượng. Thư tịch trong đẳng cấp này, nhân gian tiên nhân lâm phàm, cũng có yêu ma quỷ quái, ngược lại có phần giống thế giới này."
"Ừm, chính là thế giới tiên hiệp. . ." Trần Lạc nghĩ, xem ra loại thư tịch như 《Liêu Trai》 và 《Bạch Xà truyện》 đều ở đẳng cấp này.
"Đẳng cấp thứ ba, tiêu dao tam giới, thần phật tiên cùng tồn tại. Thư tịch của đẳng cấp này lúc mơ hồ đã có, trong thư có đạo tổ ngồi ngay ngắn tam thập tam trọng thiên*, có tiêu dao tiên trên trời xuống đất, có Phật Tổ phật quang phổ chiếu vạn giới. Thọ cùng trời đất, vạn kiếp bất diệt."
"Được rồi, 《Tây Du Ký 》, 《Phong Thần Diễn Nghĩa 》 không chạy. . ." Trần Lạc nhịn không được cười lên, nếu như bản thân thật sự đạt đến cấp độ này, giống như triệu hoán Chung Quỳ, bên trái gọi Tam Thanh, bên phải gọi Như Lai, đến lúc đó lần lượt đi Đạo môn và Phật môn của thế giới này một lần, không biết sẽ là khung cảnh gì. . .
Ừm, tiền đồ sáng lạn, con đường —— trước mắt chưa tìm được!
"Ba đẳng cấp quá phức tạp, nên gọi là 'Hồng trần cảnh', 'Tiên hiệp cảnh' và 'Tiêu Dao cảnh'. . ." Trần Lạc thuận miệng nói, không nghĩ tới vừa dứt lời, trong nháy mắt toàn bộ hoa lâm đất rung núi chuyển, nếu không phải được Chung Quỳ đỡ, suýt thì hắn đã ngã xuống đất.
Không đợi Trần Lạc mở miệng hỏi Chung Quỳ đã xảy ra chuyện gì, một âm thanh lớn đã vang lên ở chân trời ——
"Hồng trần luyện lòng người!"
"Thành tiên có hiệp ý!"
"Ai đến thật tiêu dao!"
"Càn khôn tán nhất mạch!"
"Hoa lâm chi chủ Trần Lạc tự ngộ con đường tu hành, hoa lâm vạn thư tự lấy đường này làm ranh giới, phân đạo mà đứng!"
Trần Lạc ngây ra một lúc: Tự ngộ con đường tu hành? Ta ngộ được cái gì? Ta chỉ nói ra vài cái tên mà thôi, nhiều nhất trong đầu xuất hiện vài cuốn thư tịch tương ứng. . . Đúng rồi, âm thanh này, không phải là âm thanh đọc thơ lần trước sao?
Trần Lạc vội vàng nhìn về phía Chung Quỳ: "Lão Chung, lời thuyết minh này là của ai?"
Chung Quỳ cười khổ một tiếng, nói: "Phát ra tiếng người chính là bí cảnh chi linh, thư linh ngoài thiên đạo như chúng ta có thể tồn tại trong thức hải của chúa công, được hiện hình ở thiên địa, đều dựa vào được bí cảnh chi linh này bảo hộ!"
A, hệ thống!
Trần Lạc gật đầu, chuyện này hắn quen. Nhưng cảm giác hệ thống này khá trẻ trâu và phách lối. . .
"Chúa công, ngài nhìn. . ." Chung Quỳ chỉ hướng hoa lâm, chỉ thấy hoa lâm vốn lộn xộn đột nhiên xuất hiện ba con đường. Chỉ là hai trong số đó đã bị sương mù bao phủ, chỉ thấy rõ một đường, hai bên là hoa thụ yểu điệu.
Trần Lạc phúc chí tâm linh, hắn hiểu ra con đường rõ ràng duy nhất là thư tịch Hồng trần cảnh, còn hai con đường bị sương mù vây kín là thư tịch Tiên Hiệp cảnh và Tiêu Dao cảnh.
Nhưng vào lúc này, mười con bướm được tạo thành từ cánh hoa bay từ bên trong đường lớn ra xoay quanh người Trần Lạc.
Sắc mặt của Chung Quỳ vui mừng: "Chúa công, thư tịch trong mạt tam lưu thường không có gì lạ, bên trong tam lưu thư lịch là kỳ văn phiêu hương, bên trên là linh uẩn từ hiển. Đây là mười bản kỳ văn thượng tam lưu, chúa công thiết lập đạo cảnh cho vạn thư, bọn chúng chủ động tìm ngài nương tựa. Nhưng mà, năng lực bây giờ của chúa công chỉ có thể lựa chọn một bản hiện hình trong thiên địa!"
"Đây không phải là vừa mới bắt đầu đưa SSR sao?" Trần Lạc than thở trong lòng, "Hoá ra là phải đánh trước một đoạn nội dung cốt truyện mới có thể lấy ra..."
Trần Lạc nhìn vẻ mặt dữ tợn của Chung Quỳ, thầm nghĩ: "Ta còn tưởng cách chơi không tốn phí dùng trên người ngươi nữa!"
Trần Lạc mười cánh hoa bướm bướm bay bên người, mặc dù Chung Quỳ nói thư linh này là thư tịch của thượng tam lưu, dù là cấp độ Hồng trần cảnh,《Tây Du》và《Phong Thần》còn chưa có trong nhóm thẻ đâu!
Hắn hít sâu một hơi, chạm vào một trong số đó. Chỉ thấy khi ngón tay chạm vào con bướm kia, nó liền hoá thành một tia sáng bay vào trong đầu của Trần Lạc.
Một phần kỳ văn hiện ra trong đầu hắn, Trần Lạc cảm nhận được, trên mặt vui mừng: Hoá ra là quyển sách này. . .
*Tam thập tam trọng thiên: 33 tầng trời.