"Chuyện. . . chuyện này hoàn toàn là hư cấu, nếu có giống nhau thì cũng chỉ là trùng hợp." Trần Lạc miễn cưỡng giải thích.
Nguỵ Diễm cau mày, "Nhã văn mang chân ý của thiên đạo, việc hư cấu như vậy mà cũng có thể thành văn?"
Trần Lạc trợn trắng mắt trong lòng, quy tắc này hoàn toàn là giao dịch PY giữa thiên đạo và mộng cảnh hoa lâm, có liên quan gì tới hắn chứ, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn giải thích nói: "Mặc dù đây là chuyện hư cấu, nhưng lại hướng đến nhân tâm. Vì sao thiên đạo không cho phép?"
Trần Lạc trong lòng thầm bổ sung một câu: "Ta còn đang viết《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 đấy, tất cả đều là bịa!"
Nguỵ Diễm ngạc nhiên nhìn Trần Lạc, bật cười nói: "Phải, lão phu hiểu rồi. Văn chương đã được hiện ra, đó chính là đạo lý lớn nhất!"
"Tiểu hữu, ta sẽ mang văn này dâng lên triều đình xem xét, tự sẽ có phong thưởng truyền xuống. Ta trước thay bách tính Đại Huyền tạ ơn tiểu hữu!"
Nguỵ Diễm nói xong còn muốn thi lễ, Trần Lạc vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Tiền bối, không cần khách khí. Chỉ là ta có một việc muốn làm phiền tiền bối. . ."
. . .
Trời đã tối, Trần Lạc cẩn thận đẩy bấc đèn, làm ánh nến sáng hơn.
Đôi mắt "tăng nhãn áp" của Nguỵ Diễm nhìn chằm chằm con ngươi trắng toát của Trần Huyên, cực giống tràng diện ảnh thuật ninja quyết đấu.
Ngay khi lần đầu tiên Nguỵ Diễm gọi tiếng "tiểu hữu", Trần Lạc đã âm thầm lên kế hoạch đả xà thượng côn, quay lại chữa bệnh cho Trần Huyên.
Mặc kệ có chữa được hay không, vốn dĩ kiến thức của hắn căn bản không thể so với một Đại Nho được.
Một lát sau, Ngụy Diễm nhíu mày đứng dậy. Trần Lạc vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: "Tiền bối, mắt của gia tỷ có thể chữa được không?"
Vẻ mặt của Nguỵ Diễm ngưng trọng, nói: "Phương pháp Thiên Môn Thập Tam châm xuất khiếu thật ra là tạo hiện tượng chết giả, lừa hồn phách ly thể. Bởi vì tạo thương tổn cực lớn đối với thân thể, sẽ khiến ngũ giác khuyết thiếu. Nếu là Thiên Môn Thập Tam châm thông thường, chỉ cần phục dụng linh vật bổ tinh dưỡng khí, tất nhiên sẽ khôi phục. . . Nhưng mà, Trần tiểu thư sợ là đã tu luyện Thiên Môn Thập Tam châm không hoàn chỉnh?"
Trần Huyên gật đầu: "Bộ châm pháp này là do một bà lão ăn mày tặng cho ta. Bà ấy cũng từng nói châm pháp này không hoàn chỉnh. . ."
"Còn cách nào khác không?" Trần Lạc nóng nảy hỏi.
Ngụy Diễm do dự một lát, nói: "Man Cốt đan!"
Trần Lạc sững sờ: "Đó là cái gì?"
"Man tộc chế tạo, Man binh quá năm vạn làm một bộ. Mỗi bộ đều có được một gốc thánh thụ, gọi là Man Cốt mộc. Cây thánh thụ này mỗi năm sẽ mọc ra năm nhánh mới. Lấy nhánh mới làm nguyên liệu chính, nghiền nát sau đó chế thành đan dược, được gọi là Man Cốt đan."
"Đan này trọng bảo bồi tinh dưỡng hồn, có thể chữa được tổn thương của mắt Trần tiểu thư."
Trần Huyên vươn tay, nắm chặt tay Trần Lạc: "Tiểu Lạc, nghe tỷ tỷ, chúng ta không trị. . ."
Trần Lạc chỉ nghe sơ qua đã biết vật này quý giá, huống chi lại còn là bảo vật của Man tộc, nhưng dù có nghe Trần Huyên nói "không trị" cũng không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Ta dâng《 Chung Quỳ lược truyện 》có thể đổi được một viên không?"
Nguỵ Diễm lắc đầu cười khổ: "Đại Huyền ta đã bốn mươi năm chưa đi ra chính khí trường thành, trong quốc khố cũng không còn Man Cốt đan. Nhưng mà. . ."
Trần Lạc sắp phát điên rồi, lão Đại Nho này nói chuyện sao cứ úp úp mở mở vậy.
"Nhưng cái gì?"
"Ở kinh thành có Vạn Bảo lâu, thủ đoạn thông thiên, hàng năm luôn đấu giá một viên Man Cốt đan."
"Giá thoả thuận là bao nhiêu?"
"Loại bảo vật này sao có thể đổi bằng tiền bạc. Từ trước đến nay luôn lấy vật đổi vật, nghe nói có người phải dùng hai kiện văn bảo Đại Nho để đổi."
Trần Huyên nắm chặt tay Trần Lạc: "Tiểu Lạc, nghe tỷ tỷ, chúng ta không trị. . ."
Trần Lạc nhìn Nguỵ Diễm một lúc rồi hỏi: "Tiền bối, ngài là Đại Nho, hẳn là có văn bảo Đại Nho chứ?"
Vẻ mặt Nguỵ Diễm không thể tin nổi: Tiểu gia hoả này muốn trấn lột lông dê của lão phu?
"Khụ khụ. . ." Trần Lạc cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng giải thích nói:
"Ta chỉ muốn mua hai, ba kiện văn bảo Đại Nho của tiền bối mà thôi!"
"Không có ý khác, chỉ là ngưỡng mộ khí chất văn hoa của Đại Nho."
Nguỵ Diễm hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi, khẩu khí thật lớn. Một kiện văn bảo Đại Nho có thể mua được mười huyện Vạn An, ngươi còn muốn hai, ba kiện? Mua được sao?"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc há hốc mồm của Trần Lạc, trong lòng Nguỵ Diễm không khỏi vui vẻ. Nhưng lại nhìn thấy Trần Huyên ngồi ở giường, cẩn thận kéo tay hắn, không khỏi làm ông ta nhớ đến lão tỷ tỷ đã qua đời, nhất thời mềm lòng, lắc ống tay áo một cái, trong tay xuất hiện một quả hạnh nửa xanh nửa đỏ.
"Đây là quả của cây hạnh trong Văn Xương các, ngàn năm mới kết quả, mỗi năm chưa đến trăm quả, lại được hạo nhiên chính khí bao phủ, ăn vào tai thính mắt tinh. Mỗi năm lão phu được chia chưa đến bốn năm quả, viên này đưa cho ngươi. Mặc dù không thể trị khỏi đôi mắt cho Trần tiểu thư, nhưng cũng tăng thêm chút hiệu quả."
Trần Lạc mừng rỡ, vội vàng dùng cả hai tay tiếp nhận quả hạnh kia, chỉ cảm thấy cầm vào tay liền có cảm giác nhẹ nhàng ôn nhuận, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối."
"Không cần, coi như lão phu lấy danh nghĩa cá nhân cảm tạ ân tặng thư cho Đại Huyền triều." Nguỵ Diễm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chuyện này tuyệt đối không được nói cho Thái Đồng Trần. Tiểu tử kia nhìn qua uy nghiêm đoan chính, nhưng lòng dạ nhỏ nhen, thích ăn dấm. Hắn theo ta hai mươi năm, ta còn chưa hắn viên nào đâu!"
Trần Lạc gật đầu, Ngụy Diễm còn nói thêm: "Được rồi, mọi việc cũng đã xong. Lão phu còn công vụ, đi trước một bước. Đúng rồi, Trần tiểu tử..."
Có lẽ chuyện tặng bảo vật làm gia tăng tình cảm giữa hai người, Nguỵ Diễm không gọi "tiểu hữu", trực tiếp xưng hô thân cận vãn bối: "Ba ngày sau, đại lễ Văn Tâm chọn chủ được cử hành ở ngoài thành. Ngươi là người phát hiện ra viên Văn Tâm kia, nhớ đến dự!"
. . .
Ngay khi Nguỵ Diễm vừa rời đi, Trần Lạc vội vàng đưa quả hạnh tới trước mặt Trần Huyên: "Nhanh ăn đi, lỡ như ông ta hối hận cũng đã muộn!"
Trần Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng nói: "Người ta là Đại Nho, há sẽ hối hận. Về sau đệ không được phép nói xấu sau lưng người khác đấy!"
Trần Lạc nhìn Trần Huyên, lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hai mắt của nàng đã mù, hắn cũng không còn gánh nặng tâm lý gì nữa, thẳng thắn ngắm Trần Huyên.
Thật đẹp. . .
"Tiểu Lạc!" Cảm giác được Trần Lạc đột nhiên im lặng, Trần Huyên cau mày, có vẻ như cho rằng hắn đã rời đi.
Trần Lạc vội vàng lên tiếng, nói sang chuyện khác: "Được rồi, ăn quả đi."
Ai ngờ Trần Huyên lại lắc đầu, nói: "Đệ ăn đi."
"Sao?"
"Đệ cũng nghe Đại Nho nói rồi mà, quả này được hạo nhiên chính khí bao phủ, nếu đệ ăn, chẳng phải có thể đọc hiểu kinh điển? Dù sao ta đã mù, Đại Nho cũng nói không thể trị tận gốc, không nên lãng phí trên người ta. Đệ ăn đi. . ."
Trần Huyên nói xong theo bản năng nhận lấy quả hạnh, lấy mép áo trước ngực lau qua, vậy mà chính xác đưa đến bên miệng của Trần Lạc.
Trần Lạc nhìn quả hạnh trước miệng, nhất thời không biết nói gì mới tốt. Người có đồ tốt luôn nghĩ đến hắn đầu tiên, chỉ có bà ngoại.
Trần Lạc cầm lấy tay Trần Huyên, lấy quả hạnh từ tay nàng, lần nữa đưa tới bên miệng nàng, nhẹ nhàng nói: "Ăn đi, đừng nói là một quả hạnh, về sau ta nhất định sẽ lấy được Man Cốt đan cho tỷ!"
Lần đầu tiên Trần Huyên cảm nhận được khí thế bá đạo của đệ đệ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, còn muốn nói tiếp, lại nghe Trần Lạc nói: "Nếu tỷ không ăn, ta cho Tiểu Hoàn ăn đấy."
Nha đầu kia thức sự dám ăn đó!
Trần Huyên bất đắc dĩ, cuối cùng cũng mở miệng anh đào nhỏ nhắn, lộ ra hai hàng hàm răng.
Trần Lạc nhìn động tác của Trần Huyên mà ngây ra một lúc: Tình huống này là sao? Để ta đút?
Trần Lạc nhẹ nhàng đưa tay về phía trước, sát vào môi của Trần Huyên, nàng nhẹ nhàng cắn quả hạnh giòn, chỉ nghe một tiếng ——
"Thiếu gia, thiếu gia, tiểu ca mà ngài cứu điên. . . Ấy, hai người đang làm gì?"
Tiểu nha hoàn này có thể đến trễ, nhưng tuyệt không vắng mặt!