Ếch xanh nhỏ ngồi trên vai của Trần Lạc, hàng loạt những viên đan dược nhỏ không ngừng tuôn ra từ túi xách đang đeo trên lưng của nó. Ếch xanh nhỏ thè lưỡi dài ra cuốn một hạt vào trong miệng, chỉ trong nháy mắt vỏ ngoài óng ánh của viên thuốc đã tan mất, lộ ra lõi đen nhánh bên trong bị nó nhả ra.
Trần Lạc liếc mắt thấy, thuận miệng hỏi: “Ngươi ăn cái gì thế kia?”
“Ếch ộp…" (Đây là Luyện Huyết Đan, có thể trợ giúp bổn đại gia luyện hoá huyết mạch.)
“Thế thứ ngươi nhổ ra là cái gì? Chúng không ăn được sao?”
“Ếch ộp…” (Chúng nó là Luyện Huyết Đan đấy. Chúng được bọc một lớp đường ngọt ở bên ngoài. Bổn đại gia ta chỉ thích ngọt!)
Trần Lạc nghẹn lời.
Nếu đây không phải công tử nhà giàu thì hắn sẽ cắt đầu xuống làm cầu đá!
…
Kỷ Trọng phóng như bay vào hậu viện: “Huyên tỷ! Đã có tin tức về công tử rồi!”
Nghe được giọng nói của Kỷ Trọng, Trần Huyên vội vàng đứng lên, đi về hướng có tiếng nói của hắn. Tiểu Hoàn nhanh chân chạy theo phía sau: “Tiểu thư, người đi chậm một chút!”
Trần Huyên sốt ruột hỏi: “Tiểu Kỷ, đệ đệ của ta thế nào?”
Kỷ Trọng đỡ lấy tay nàng, nói: “Huyên tỷ yên tâm, công tử vẫn bình an vô sự!”
Lúc này Trần Huyên mới thở phào nhẹ nhõm. Trần Lạc bị Liên Ai bắt đi chỉ mới hai ngày, cả người của Trần Huyên đã gầy đi trông thấy, gương mặt vốn hồng hào giờ đây trở nên xanh xao tiều tuỵ.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Kỷ Trọng không ngừng tự trách mình. Hắn luôn miệng bảo muốn báo đáp ân tình cứu mạng, tự tiến cử làm hộ vệ cho Trần Lạc, vậy mà chưa qua mấy ngày, Trần Lạc đã bị người ta bắt đi ngay trước mắt hắn. Thử hỏi như vậy sao hắn không tự trách mình đây?
Tiểu Hoàn hỏi: “Vậy bây giờ công tử đang ở đâu?”
“Sau khi Nguỵ Đại Nho trở về Văn Xương Các đã mời Văn Tướng suy diễn tung tích của công tử. Ngài ấy đã xác định được trước mắt công tử không có nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ đang ở Trực Lệ cách Trung Kinh không xa. Hiện nay các phân bộ của Trấn Huyền Ti quanh đó đều đã điều động toàn bộ lực lượng đi tìm kiếm công tử rồi.”
Tiểu Hoàn vuốt ngực, nói với Trần Huyên: “Tiểu thư, tỷ yên tâm đi. Muội đã nói rồi mà, lần trước công tử có thể chết đi sống lại thì lần này chắc chắn sẽ bình an thôi.”
“Tiểu Hoàn!” Lúc này Trần Huyên kiêng nhất là mấy lời xui xẻo đó, nàng quát lớn ngắt lời Tiểu Hoàn.
Kỷ Trọng nhanh chóng trấn an: “Huyên tỷ, Trực Lệ gần sát Trung Kinh, duy chỉ Nho Đạo thôi cũng có không ít cao thủ ở đó. Hơn nữa, ả yêu nữ kia đã bị thương, chắc chắn ả không dám làm liều. Công tử cũng không phải người tầm thường, nhất định sẽ bình ăn trở về!”
Trần Huyên gật đầu nói: “Tiểu Kỷ nói cũng đúng…”
Tiểu Hoàn: “Muội cũng đâu có nói sai…”
…
Cùng vào lúc này, không gian ở tại bờ sông mà Trần Lạc vừa rời khỏi đột nhiên vặn vẹo, hai tên yêu quái bị ném ra từ không gian bên trong.
“Oẹ…” Hai tên yêu quái nằm rạp trên đất nôn thốc nôn tháo đến mức cả hai tròng mắt cũng rớt cả ra ngoài, một lúc sao mới lảo đảo đứng lên.
Hai tên này một lớn, một bé, là một con Hoàng Thử Lang Tinh - chồn tinh lông vàng và một con Tùng Thử Lang Tinh - sóc tinh. Tùng Thử Lang Tinh hít sâu mấy hơi, nói: “Hoàng tam ca, cái Truyền Trống Phù này dao động mạnh quá…”
Hoàng Thử Lang Tinh lườm đồng bọn một cái, đáp lời: “Tống lão đệ à, nếu chúng ta giàu có, dĩ nhiên là ngồi Truyền Tống Trận đến thẳng Phù Vân Phường từ lâu rồi. Ai dại gì dùng đến Truyền Tống Phù bỏ đi này chứ?”
Kẻ vừa được gọi là Tống lão đệ kia lập tức gật đầu, vội vàng chữa lời: “Ui cha tam ca! Đệ không có ý chê bai đâu. Huynh mau nhìn kìa! Đây là biên giới của Phù Vân Sơn sao?”
Gã tên Hoàng tam ca nhìn quanh bốn phía nói: “Không sai. Nơi đây chính là núi Phù Vân. Đệ có thấy sơn cốc đằng kia không? Đó gọi là Nhất Tuyến Hạp - hẻm núi Nhất Tuyến. Tuy chúng ta đáp xuống khá xa Phù Vân Phường nhưng cũng không quá xui xẻo. Nơi này cách Thanh Sa Hắc Thị rất gần đấy.”
Nói đoạn, Hoàng tam ca nọ nhấc chân đi trước, tên sóc tinh kia vội vã theo sau: “Tam ca, Thanh Sa Hắc Thị là nơi thế nào?”
Hoàng tam ca vừa đi vừa giải thích: “Nơi đó là chợ đen, chuyên mua bán những thứ có lai lịch không rõ ràng, không thể lộ ra ánh sáng.”
Sóc tinh giật mình hỏi: “Ở nơi gần sát Trung Kinh như vậy lại có địa phương thế kia tồn tại sao? Triều Đình Đại Huyên chịu để yên hả?”
Hoàng tam ca ra vẻ “người từng trải" vỗ đầu sóc tinh nói: “Ngu ngốc! Chính vì ở sát kinh thành phồn hoa nên mới có nhiều thứ không thể lộ ra ánh sáng như thế. Đệ cho rằng địa phương như vậy chỉ do yêu quái chúng ta thao túng sao? Phía sau đều là cao nhân cả đấy!”
Sóc tinh vẻ mặt thông suốt nói: “Thì ra là vậy…”
Hoàng tam ca lại vui vẻ tán chuyện tiếp: “Tống lão đệ, đệ dành dụm tiền làm hộ vệ cho người ta mười năm để làm gì?”
Sóc tinh ngây ngô cười một cái, gãi gãi đầu đáp: “Huyết mạch của đệ thấp kém nên muốn mua mấy viên Luyện Huyết Đan. Đệ nghe đồn rằng tiên đan có thể giúp yêu quái chúng ta tinh luyện huyết mạch thành thuần huyết đấy. Nếu đệ đạt đến Luyện Huyết Cảnh, sau này con cái của đệ sẽ có khả năng khai trí cao hơn, làm rạng rỡ tổ tông.”
“Nghĩ vậy cũng đúng!” Hoàng tam ca gật đầu nói tiếp: “Luyện Huyết Đan không chỉ bán ở Phù Vân Phường, chợ đen này cũng có. Biết đâu đệ còn vớ được đan dược giá hời ở đây cũng nên.”
Sóc tinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng thốt lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hoàng tam ca cười đắc ý: “Kể ra, ông tổ tám đời của chúng ta là huynh đệ, ta lừa đệ làm gì?”
“Đúng thế. Đúng thế" Sóc tinh vội vàng cười xoà nói: “Đệ và Tam ca chính là huynh đệ thân thiết. Nếu Tống Thư Hàng đệ đây có thể tiến vào Luyện Huyết Cảnh, sau này nếu tam ca có việc cần chỉ cần nói một tiếng, đệ tuyệt đối không chần chừ!”
Sóc tinh Tống Thư Hàng đang giải bày tâm ý thì bỗng nhiên giẫm phải thứ gì đó, dưới chân của hắn toả ra một mùi thuốc nồng nặc. Tống Thư Hàng nghi hoặc đưa chân lên xem, thấy đế giày của hắn dính một mảng đen xì tựa như bùn đất.
“Chờ chút!” Cái mũi của Hoàng tam ca khẽ chun chun, kéo giày trên chân Tống Thư Hàng xuống đưa lên mũi ngửi thì sắc mặt tái đi.
“Tam ca, có chuyện gì thế?"
Hoàng tam ca nuốt ực một cái, nhìn mảng đen sền sệt dính trên đế giày nói: “Lão Tống, đệ nói muốn đến núi Phù Vân làm gì?”
“Không phải đệ vừa mới nói sao? Mua Luyện Huyết Đan.”
“Đệ không cần mua nữa.”
“Hả? Vì sao?”
Hoàng tam ca chìa chiếc giày cho Tống Thư Hàng nói: “Nó chính là Luyện Huyết Đan!”
Tống Thư Hàng: “...”
Hoàng tam ca trong đầu chợt loé lên một ý tưởng, quay đầu sang nói với Tống Thư Hàng: “Tìm quanh xem! Chắc chắn có đội vận chuyển đan dược nào vô ý làm rơi, tìm các nơi xung quanh xem còn hay không?”
Tống Thư Hàng hiểu ra, trợn lớn hai mắt rồi cùng Hoàng tam ca mỗi người chia ra một phía, cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất.
“Tam ca, đệ tìm được một hạt!”
“Ừm, tốt lắm! Lại tìm tiếp xem!”
…
“Tam ca, ở đây còn có một hạt!”
“Phát tài rồi! Phát tài thật rồi! Nhanh, nhanh tìm phía trước nữa.”
…
“Tống lão đệ, huynh cũng tìm được một hạt!”
“Tam ca, bớt nói nhảm, mau tìm tiếp đi!”
…
“Phụt!” Ếch xanh nhỏ lại phun một hạt Luyện Huyết Đan không có vỏ bọc đường ra. Nó ngả người dựa lưng vào Trần Lạc, để lộ ra cái bụng trắng noãn tròn lẳn.
“Ếch ộp…” (Nhân loại!)
“Có chuyện gì?”
“Ếch ộp…” (Sao ta thấy mùi côn trùng trên người của ngươi càng ngày càng nồng thế? Vừa rồi ngươi chưa rửa sạch sao?)
Trần Lạc đưa tay lên mũi ngửi thử: “Ta đã rửa sạch rồi, cả quần áo bẩn cũng vứt đi luôn.”
Ếch xanh nhỏ lắc đầu khó hiểu, chẳng thèm suy nghĩ thêm nữa, đúng là có một số côn trùng lưu mùi khá lâu. Chỉ là một người một ếch lại chẳng hay biết, mùi này để tìm kiếm tung tích của “con mồi”, và một khi “kẻ đi săn" càng đến gần “con mồi" thì mùi đó sẽ càng thêm nồng nặc!