Đao sắc bén, bén ở trảm.
Có những thủ pháp khác như chọc, đâm, chặn, đỡ, chém, mạt, mang, triền, dũng mãnh tốc độ, khí thế bức người, cường tráng mạnh mẽ, như mãnh hổ vồ mồi.
Phá đao quan trọng là, lấy nhẹ chế nặng, lấy nhanh chế chậm. . .
Trong đầu của Trần Lạc lập tức hiện lên sự tinh tuý của "Phá Đao thức", bước lên một bước, nhánh cây trong tay trong chốc lát tạo ra 36 chiêu thức biến hoá, ngay sau đó 36 chiêu hợp lại thành một chiêu. Song đao của bọ ngựa yêu đã gần ngay trước mắt, hắn cầm nhánh cây từ gốc độ khó tin đánh thẳng vào tiếp điểm của song đao, khiến tốc độ của nó chậm lại.
Đúng lúc này, nhánh cây của Trần Lạc trái phải quét ngang, trong khoảnh khắc đó đao của bọ ngựa yêu bị văng ra. Cơ hội đến, Trần Lạc nâng người nhảy lên, dùng hết sức bình sinh đâm nhánh cây vào ngực bọ ngựa. Nhánh cây kia bị hắn đâm sâu đến nỗi chỉ chừa lại bảy tấc trong tay. Hình dáng giống như một thanh chuỳ thủ.
Trần Lạc vẫn không dừng tay, tay phải dùng sức ấn mạnh vào ngực nó, lập tức chảy ra chất lỏng lục sắc.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Bọ ngựa yêu kinh ngạc mà cúi đầu nhìn ngực của mình, Trần Lạc lại nâng đùi phải lên hạ một gối vào bụng nó, bọ ngựa yêu theo phản xạ gập người lại, ngay lập tức hắn lên khuỷu tay đánh vào đầu nó.
Bọ ngựa yêu trúng đòn này liền lảo đảo, Trần Lạc nhào tới, cưỡi lên thân nó, hai đầu gối chặn song đao lại, giáng liên tiếp mấy đấm vào đầu nó.
Một đấm, một đấm, lại thêm một đấm. . .
Chất lỏng lục sắc bắn ra, văng lên mặt Trần Lạc. Lúc này hắn mới dừng tay, nhìn thấy đầu của bọ ngựa yêu đã bị nát bấy, đột nhiên cảm thấy buồn nôn liền vội vã lùi lại mấy bước, rời xa thi thể kia.
"Chung Quỳ!"
Thân ảnh Chung Quỳ hiện ra sau lưng Trần Lạc: "Chúa công. . ."
"Đi xem nó đã chết hẳn chưa?"
Chung Quỳ vội bay qua, vươn tay, móc sắt trong tay áo bay ra, xâm nhập vào thân thể của bộ ngựa yêu, chốc lát liền lôi ra một chùm sáng lục sắc.
Chung Quỳ: "Chúa công, đã chết hẳn, hồn phách trong tay ta."
"Có thể sử dụng không?" Trần Lạc hỏi. Hiện tại Chung Quỳ chỉ có thể đối phó với quỷ vật, nếu có thể sử dụng bọ ngựa yêu thì tốt xấu gì cũng thêm một cái bia đỡ đạn dò đường!
Chung Quỳ lắc đầu: "Bẩm chúa công, hồn phách này bẩm sinh đã không đầy đủ, hẳn đã sớm bị người luyện hoá, không tính là quỷ vật, nếu sử dụng thì rất nhanh sẽ tiêu tán."
Trần Lạc xoa xoa chất lỏng lục sắc còn sót lại trên người, cả người ghê tởm đến buồn nôn, ghét bỏ mà xua tay: "Ăn đi, xem có thông tin gì. . ."
Chung Quỳ gật đầu, duỗi tay bắt lấy chùm sáng kia cho vào miệng giống như ăn quả táo, nuốt sạch trong vài ngụm.
"Có phát hiện gì không?" Trần Lạc hỏi.
Chung Quỳ nhắm mắt tiêu hóa một lát, nói: "Chúa công, hồn phách này quả thực đã bị người khác luyện hoá, nhiều thông tin bị che giấu, không biết được nhiều."
"Biết được gì?" Trần Lạc đến gần thi thể, định lấy song đao làm vũ khí. Nếu bọ ngựa yêu đã đuổi theo đến đây thì Liên Ai có thể xuất hiện bất cứu lúc nào, cho nên hắn phải đề phòng.
"Bẩm chúa công, yêu này là cổ yêu do Cổ môn luyện hoá, được chủ nhân thật sự của nó ban thưởng cho yêu nữ Liên Ai. Trước mắt yêu nữ kia đang bị thương, vẫn ở nguyên tại chỗ trị thương."
"Thật sao?" Trần Lạc mừng rỡ, đây là một tin tốt: "Có biết nàng ta chữa thương phải mất bao lâu không?"
Chung Quỳ lắc đầu: "Không có thời gian cụ thể, nhưng mà đối với hiểu biết của yêu vật này đối với yêu nữ, có lẽ không cần quá lâu."
Trần Lạc đang định chặt cánh tay của bọ ngựa yêu, thì phát hiện thi thể lập tức mục nát, ngay cả song đao hàn quang bức người cũng biến thành đám bụi vàng bị gió cuốn đi.
"CMN, thậm chí còn không cho chạm vào cái xác. . ." Trần Lạc mắng một tiếng, hỏi tiếp: "Cổ môn là cái gi? Còn nữa, có thể biết được thực lực thật sự của Liên Ai không?"
"Cổ môn là một pháp môn cổ xưa, tế bái Cổ thần, lấy cổ trùng làm sức mạnh thực sự. Cổ môn có tất cả thập phẩm cấp, trong đó thấp nhất là cửu phẩm, mạnh nhất là siêu phẩm. Cổ thần chính là siêu phẩm."
"Trong kí ức của bọ ngựa yêu, không có nhiều thông tin về Cổ môn. Có thể biết, trong cửu phẩm của Cổ môn cứu tam phẩm thành một cấp độ, nói chung là tương đương với cảnh giới Nho giả của Nho môn. Mà yêu nữ Liên Ai kia, một năm trước đã đột phá thất phẩm, bước vào lục phẩm mệnh cổ, tương đương với đệ nhất sơn trọng hải Phu Tử cảnh sơ kỳ của Nho môn."
"Còn cao hơn cả Lý sư gia và Kỷ Trọng tận một bậc!" Trần Lạc thầm so sánh, lập tức chạy về phía trước.
"Chúa công, có chuyện gì vậy?" Chung Quỳ vội đuổi theo Trần Lạc.
"Ngươi còn hỏi à, nhanh chạy đi! Yêu nữ kia mà đuổi kịp ta đánh không lại. . ."
. . .
Ngay lúc Trần Lạc giết chết bọ ngựa yêu, kén tằm của Liên Ai lắc một cái, một tiếng quát khẽ từ trong truyền ra.
"Phế vật!"
Chỉ thấy kén tằm từ từ bay lên, cố định trên không trung rồi bắt đầu xoay tròn, từng sợi tơ của kén dần biến thành màu đen, rụng xuống đất.
Không biết Liên Ai đã phải trả đại giới gì mà tốc độ chữa thương bắt đầu nhanh hơn.
. . .
"Các vị, đây là chân dung của Vạn An bá!" Trước cửa nha môn, một người mặc y phục tường vân, lưng đeo đao Hàn Tuyết, cánh tay béo nâng bức hoạ chân dung của Trần Lạc lên và nói với đám người đứng ngay ngắn trước mặt: "Căn cứ vào tính toán của Văn Xương các, Vạn An bá bị yêu nhân bắt giữ, rất có thể đang ở trong phạm vị năm trăm dặm ngoài kinh thành. Nhanh chóng huy động người, tìm bá tước đại nhân."
Lúc này ở phía dưới có một người bước ra khỏi hàng, chắp tay hỏi: "Thiên Ảnh đại nhân, núi Phù Văn cũng nằm trong phạm vi này, chúng ta có cần kiểm tra không?"
Người to béo kia cau mày, cân nhắc một lát rồi nói: " Núi Phù Vân. . . ban lệnh treo thưởng, để yêu hào trong núi cùng tìm kiếm, nói với bọn chúng, đây là cơ hội đền ơn triều đình."
"Tuân lệnh." Người hỏi trờ về hàng. Người to béo vung tay, đám người đồng thời xoay người rời đi, sau lưng mỗi người đều khoác một kiện áo choàng trắng tinh, trên áo là một chữ "Trấn" rất lớn.
Người to béo cúi đầu đánh giá chân dung của Trần Lạc, lẩm bẩm: "Tiểu bá gia yên tâm. Trấn Huyền ti ta đã xuất mã, tất nhiên cứu được ngài. . ."
. . .
Sắc trời dần dần tối đen, chân không chạm đất mà chạy hết một ngày, mặc dù thân thể Trần Lạc đã tiến vào Thông Mạch cảnh, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Hắn dừng lại, có chút nghi ngờ thung lũng này như thể không có điểm cuối, đột nhiên lỗ tai khẽ động, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
"Có nước!" Trần Lạc mừng rỡ, thung lũng này phân bố theo chiều dọc, nếu có nguồn nước di động, vậy chứng tỏ là lối ra. Trần Lạc đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, lại nghiến răng chạy về hướng có tiếng nước chảy.
Chạy thêm mấy phút nữa, Trần Lạc nhìn thấy một chỗ ngoặt, khi hắn vòng qua liền thấy trước mặt rộng mở. Hai bên không còn là vách đá mà là một mảnh rừng nguy nga xanh ngắt.
Điều khiến hắn vui sướng hơn nữa chính là nhìn thấy một đoạn sông nước trong veo.
Trần Lạc hét to một tiếng, vừa chạy vừa cởi y phục trên người, nhảy lên thật cao rồi lặn sâu xuống nước. Nước sông mát lạnh khiến hắn dễ chịu, cảm giác dơ bẩn trên người như được nước cuốn đi hết, thân thể nhẹ nhõm hẳn ra.
"Được tắm ở đây thật tốt!" Trần Lạc nằm ngửa mặt ở giữa sông, đột nhiên cau mày, nhanh chóng lật người lại sau đó xoay người, ở nơi hắn vừa bơi lúc nãy bất ngờ xuất hiện một cột nước phun mạnh lên trời.
Trần Lạc cảnh giác nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt khoá chặt một cái cây nhỏ bên bờ. Nơi đó có một đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn. . .