"Hiền Lương sư?" Văn tướng Nhan Bách Xuyên nhìn ngọc giản truyền tin trong tay, cười nhạt: "Tên lỗ mũi trâu Thanh Vi kia đúng là keo kiệt, sao không cho cái danh hào Đại Hiền Lương sư đi!"
Nguỵ Diễm ngồi đối diện bàn cờ cười nói: "Trong ghi chép từ xưa đến nay của Đạo môn, tất cả chỉ có 4 vị Đại Hiền Lương sư, đều là nhân vật có ân tình lớn với Đạo môn, tiểu tử kia sao xứng được!"
Nhan Bách Xuyên tiện tay đẩy loạn bàn cờ, nói: "Chắc người đi đón tiểu tử kia bị Đạo môn kiềm chân rồi. Vẫn là Thiên Nhất ngươi đi một chuyến đi."
Ngụy Diễm hỏi: "Chúng ta đối phó sao giờ?"
Nhan Bách Xuyên nói: "Hợp tác cùng có lợi, chia rẽ hai bên đều hại. Đạo môn thích sĩ diện, triều đình chỉ muốn phần trong. Sau đó ta sẽ đích thân đi Huyền Đàn cung một chuyến, ra giá với lão Thanh Vi!"
Ngụy Diễm gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Nguỵ Diễm, Nhan Bách Xuyên lại nhìn bàn cờ bị đảo loạn, thầm thở dài.
"Nguy hiểm quá. Không sử dụng thần thông của Nho môn, lão phu đã suýt thua hắn rồi. . ."
. . .
Phù Vân phường, Lạc Địa Sinh Tiền các.
Trần Lạc theo chân thị nữ đến chỗ ở mới của mình. Liên quan tới danh hiệu Hiền Lương sư, hắn chưa trả lời rõ, thực ra là muốn suy nghĩ cẩn thận một phen. Dù sao đối với Đạo môn mà nói, thứ bọn họ coi trọng là Chung Quỳ, thế nhưng Trần Lạc biết, trong mộng cảnh hoa lâm của hắn có rất nhiều nhân vật truyền thuyết của Đạo môn mà thế giới này không có. . .
Tỉ như Bát Động thần tiên, tỉ như Thập Điện Diêm La, tỉ như Thiên Đình, lại tỉ như Phong Thần bảng. . .
Một cái danh Hiền Lương sư mà có thể đổi nhiều như vậy?
Thêm tiền đi!
Ngay lúc Trần Lạc đang suy nghĩ lung tung, hắn đã theo thị nữ vào một toà lầu nhỏ, so với chỗ cũ càng vắng vẻ hơn.
"Đúng lúc hôm nay phải đả thông nhánh kinh mạch cuối cùng." Trần Lạc thầm an bài nói. Trước đó cảm ứng được hồng trần khí phát sinh biến dị, tốc độ đả thông kinh mạch đã tăng lên không ít, trước mắt chỉ còn một nhánh Âm Duy mạch mà thôi.
Nói đến cũng lạ, nhánh kinh mạch này có tầng vách ngăn riêng, khiến Trần Lạc tốn không ít thời gian. Hắn mơ hồ cảm thấy chỉ càn đột phá vách ngăn, là hoàn toàn đả thông 12 chính kinh và 8 mạch kỳ kinh, nhưng dường như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
"Cơm canh không cần đưa tới." Trần Lạc phân phó thị nữ một câu, liền chuẩn bị tu luyện, đột nhiên phát hiện nàng ta có chút kỳ lạ, thế mà lại không muốn rời đi.
"Vị. . . tỷ tỷ này?" Trần Lạc thăm dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thị nữ kia nhìn hắn, nói: "Tiểu tỳ quả thực có chuyện muốn nhờ tước gia. . ."
Trần Lạc nghe giọng nói này, lập tức cảnh giác, đang định mở miệng hét lên, liền thấy thị nữ thở một hơi, trong chốc lát hàn khí bao lấy hắn, quanh thân Trần Lạc xuất hiện một tầng băng sương, lập tức bị phong lại trong một khối băng.
Khuôn mặt của thị nữ trở nên mơ hồ, hóa thành chân dung, hoá ra Thái Âm Hàn Thiềm -- Ngưng Băng.
Ngưng Băng tiến lại gần khối băng, một tay chạm vào, một tay khác giơ lên, trong tay kia xuất hiện một tấm đạo phù. Nàng ta truyền yêu lực vào đạo phù khiến nó vỡ vụn, từ đó sinh ra một không gian bao lấy cả hai người rồi biến mất tại chỗ.
Đạo môn phù lục -- Thiên Lý Tùy Phong phù!
Ngay lúc phù lục phát động, Kim bà bà đang ngồi bên giường của Kim Qua Qua như có cảm ứng, liếc mắt nhìn chỗ ở của Trần Lạc, trúc trượng trong tay khẽ nâng, chỉ cần bà ta động ý niệm liền có thể khởi động trận pháp của Lạc Địa Sinh Tiền các, ngăn cản không gian rung động. Nhưng ánh mắt lại lướt qua Kim Qua Qua, cuối cùng thở dài, hạ trúc trượng xuống, thế nhưng bà ta không ngăn Ngưng Băng lại, mà là làm nhiễu loạn truy kích của Thiên Lăng Đạo Quân.
"Kim Tam Thuận!" Tiếng rống giận dữ của Thiên Lăng Đạo Quân truyền đến, một vệt sáng phóng lên tận trời, chính là Thiên Lăng Đạo Quân. Nhưng không đợi lão tìm Kim bà bà hưng sư vấn tội, một tiếng cười oai nghiêm từ xa truyền đến --
"Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải vui vẻ lắm sao!"
"Thiên Lăng đạo hữu trùng thiên nghênh đón, Ngụy mỗ hổ thẹn. . ."
Ngụy Diễm, đến rồi!
. . .
Mặc dù Trần Lạc bị bao phủ trong khối băng, nhưng thần chí vẫn tinh tường. Hắn chỉ cảm thấy không gian xung quanh bị đảo ngược, không biết qua bao lâu, loại cảm giác mất trọng lượng biến mất, hắn và Ngưng Băng trong một cánh rừng tĩnh lặng.
Ngưng Băng thả Trần Lạc xuống, không nói chuyện, trực tiếp tế ra Chấn Hồn Tháp, xuất ra mấy pháp ấn, tháp kia lại bay lên đỉnh đầu của hắn rồi tản ra lực hút, chỉ khác lúc trước là lần này sẽ không có người cứu hắn.
. . .
Nguỵ Diễm lạnh mặt, dùng hạo nhiên chính khí bao phủ toàn bộ Lạc Địa Sinh Tiền các, Thiên Lăng Đạo Quân lên quẻ không ngừng tính toán, mà Kim bà bà ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, dường như tất cả đều không liên quan với mình.
"Sư tôn, Ngưng Băng là người hiểu chuyện, nàng sẽ không đả thương đến tính mạng của Hiền Lương sư đâu!" Nguyên Hà chân nhân vì Kim Tam Thuận giải vây, nhẹ nhàng nói một câu.
"Nàng ta dám!" Ngụy Diễm hừ lạnh: "Trần tiểu tử mà có sơ xuất gì, thì mấy trăm năm đạo hạnh của nàng ta cũng chẳng còn!"
Nguyên Hà chân nhân cau mày, hành lễ với ông ta rồi nói: "Ngụy Đại Nho, nho gia ngài coi trọng nhân luân nhất. Tam Thuận và Ngưng Băng cũng vì Qua Qua, nên mới phạm sai lầm. Lui vạn bước mà nói, Qua Qua có ân cứu mạng với Trần Lạc, nàng ta chỉ lấy đồ của nó về mà thôi. Mặc dù chấn hồn không ổn, nhưng còn tốt hơn liệt hồn, nếu không ngài nói nên làm sao? Cứu người lại thành thù toàn gia sao?"
Ngụy Diễm liếc nhìn Nguyên Hà: "Cưỡng từ đoạt lý, như đúng mà sai. Cứu Trần Lạc là Kim Qua Qua, dung hồn cũng là Kim Qua Qua. Nếu nó đước trước mặt Trần Lạc nói muốn giải dung hồn. Đừng nói là chấn hồn, cho dù là liệt hồn, cũng là chuyện của bọn họ, nếu hắn nguyện ý, dù trả mạng cũng không ai nói gì."
"Chuyện lão phu giận là, lấy danh nghĩa thân nhân, mang ân tướng bức, bây giờ lại ngang nhiên bắt người. Còn mang bộ dáng cảm thiên động địa, chẳng lẽ Trần tiểu tử là ác nhân vong ân phụ nghĩa ác sao? . . . Rốt cuộc là ai biến nghĩa cử cứu người thành chuyện kết thù?"
Nguyên Hà chân nhân giật giật môi, còn muốn nói thêm, Kim bà bà đột nhiên mở miệng: "Ngụy Đại Nho nói đúng! Vạn An bá chưa hề nói từ chối, đây vốn là chuyện riêng của tiểu bối, là chúng ta bao biện làm thay. Chuyện tới bây giờ, nhiều lời cũng vô ích. Vẫn nên mau chóng tìm tung tích của Ngưng Băng và Vạn An bá."
Lúc này Thiên Lăng đạo nhân đột ngột dừng tay, nhìn về phía Ngụy Diễm: "Tìm ra rồi!"
. . .
Trần Lạc dường như tiến vào một không gian hư vô, không có trên dưới. Ngay lúc hắn muốn tìm lối thoát, đột nhiên trong hư không xuất hiện một tiếng vang lớn, sóng âm gần như thực chất hóa, Trần Lạc lập tức thấy hoa mắt, cảm giác trong đầu có vô số suy nghĩ nhảy ra, lại có vô số suy nghĩ tiêu tán, cả người như trong trạng thái chết máy, trong trạng thái này, hắn cảm giác như có thứ gì trong thân thể lỏng ra.
Đó là thần hồn!
Lại có một tiếng vang lớn nổ tung trên đỉnh đàu của Trần Lạc. Thần hồn vừa lỏng ra lại lắc một cái, dường như vừa rơi vào một lỗ khảm nào đó, hoàn toàn vừa vặn.
Trong nháy mắt, trong đầu hắn xuất hiện tia thanh minh ngắn ngủi. Trần Lạc lập tức hiểu ra, hồn xuyên đến, mà kỳ thật thần hồn vẫn tồn tại ngăn cách với cơ thể. Ngăn cách này, chính là cảm giác ngăn cách mà nhánh kinh mạch cuối cùng mang lại. Bây giờ, dưới tác dụng của chấn hồn, dường như thần hồn đã có điều chỉnh thích hợp, cuối cùng cũng hoàn toàn phù hợp.
Thật ra Trần Lạc không biết, con người khi ở trạng thái bào thai trong bụng mẹ, thần hồn lần đầu sinh ra, mới có thể phù hợp hoàn toàn với cơ thể. Một khi ra đời, thần hồn sẽ xảy ra chút lệch so với thân thể. Mà nếu hài đồng vẫn giữ được thần hồn tương xứngvới thân thể, Nho môn gọi là Văn Khúc Lâm Phàm, Đạo môn gọi là Tiên Thiên Đạo Thể, Phật môn gọi là Vô Cấu Linh Đồng.
Ngay khoảnh khắc ngắn ngủi này, Trần Lạc điều động hồng trần khí cuối cùng còn sót lại trong thân thể, xông vào trong Âm Duy mạch, nó lại tìm được thế như chẻ tre trước đó, đột phá mạch này.
Đến lúc này, 12 kinh mạch, thông!
8 mạch kỳ kinh, thông!
Thông Mạch cảnh, đã đạt!
Trần Lạc cảm ứng được một uy áp xuyên qua không gian, xông vào trong, cố định toàn bộ hư không.
. . .
Ngay lúc này, Ngưng Băng ở bên ngoài thao túng Chấn Hồn Tháp cũng bị uy áp kia áp chế, không thể động đậy, tháp cũng xuất hiện vết nứt. Nàng ta cố gắng phát động Chấn Hồn Tháp, nhưng bất lực, cảm giác này rất giống khi nàng theo Kim bà bà nhìn thấy Thanh Vi Đạo Nhân độ kiếp hai trăm năm trước.
Thiên uy!
Bấy giờ, trên trời phát ra âm thanh kỳ lạ, giống như có tiếng hoan hô, lại tựa như vạn dân cảm tạ, trong đó còn kèm theo thanh âm đọc kinh văn.
Giờ khắc này, vô luận là 13 châu ở Đại Huyền, Man nguyên ở Bắc Vực, Yêu thổ ở Nam Cương, hay là Tinh Thần hải ở phương Đông, Tây Vực ở Phật quốc, vô số người và yêu đều bị âm thanh này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn trời.
Ngay cả Nguỵ diễm, Thiên Lăng và Kim bà bà phi tốc trên không trung lúc thanh âm phát ra, liền bị thiên uy áp chế, rơi từ trên xuống.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy đêm tối đầy sao dường như bị người mở ra, xuất hiện một ngân hà bảy sắc, lan ra khắp trời. Chúng tinh ảm đạm, minh nguyệt ẩn sau mây đen, khiến cho ngân hà càng thêm loá mắt trong đêm đen.
"Thông Thiên lộ!" Ngụy Diễm nghẹn ngào: "Đó là Thông Thiên lộ!"
Trên mặt của Thiên Lăng Đạo Quân cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Hoá ra là Thông Thiên lộ!"
Trong ánh mắt của Kim bà bà luôn bình tĩnh nay cũng xuất hiện kinh hãi. Một Thông thiên lộ, chính là một đường tu hành. Từ xưa đến nay, Thông Thiên lộ chỉ xuất hiện ba lần.
Thánh Nhân khai giảng, thanh sắc mạn thiên, mở Nho môn Thông Thiên lộ.
Đạo Tổ truyền đạo, tử khí đông lai, mở Đạo môn Thông Thiên lộ.
Phật tổ thuyết pháp, địa dũng kim liên, mở Phật môn Thông Thiên lộ.
Bây giờ, sao trời bảy sắc, trăng sáng lui tránh, chính là đại hiền mở Thông Thiên lộ bảy sắc thứ tư!
Kim bà bà nhìn chằm chằm, trong lòng chấn động, lúng ta lúng túng nói: "Hai vị tiền bối, chỗ khí vận ngưng tụ, hình như là chỗ của Trần Lạc và Ngưng Băng. . ."