Đại Nho!
Đây chính là địa vị cao nhất của Nho Môn trên thế gian!
Trên Đại Nho, chính là Thánh Nhân.
Mà thời đại hiện giờ, Nho Môn không Thánh Nhân, Đạo Môn không Thiên Tôn, Phật Môn không Phật Đà.
Có thể nói, Đại Nho chính là đám người đứng đầu thế giới này.
Nhân vật như vậy, lại chỉ đích danh muốn gặp ta? Rốt cuộc là vì sao?
Trần Lạc cực kỳ khó hiểu.
Nhưng không hiểu thì không hiểu, Trần Lạc vẫn dựa theo dặn dò của Thái Đồng Trần, nhanh chóng sửa sang vẻ ngoài của mình, theo y đi về huyện nha.
Thiếu niên lam lũ đang thoi thóp dĩ nhiên là giao cho Tiểu Hoàn chăm sóc.
...
"Ngươi chính là Trần Lạc?" Lúc Thái Đồng Trần mang theo Trần Lạc trở về huyện nha, Ngụy Diễm đang viết chữ. Lão gác bút lông trong tay, khẽ chào Trần Lạc, nhìn từ trên xuống dưới, thở dài nói: “Đáng tiếc, không phải con cháu Nho gia ta."
Trần Lạc bất đắc dĩ cười khổ: “Vãn bối thiên tư nô độn, không có thiên phú đọc hiểu, không sinh được hạo nhiên chính khí."
"Không sao cả..." Ngụy Diễm ra hiệu Trần Lạc ngồi xuống, ôn tồn nói: “Hạo nhiên chính khí không chỉ là đạo tu hành, có học cũng vô ích."
"Lão phu nghe nói ngươi có một thư linh có thể ăn quỷ tham hồn, chẳng biết có thể gặp hay không?"
Trần Lạc ngây ra một lúc, Đại Nho muốn gặp Chung Quỳ? Hắn liếc nhìn Thái Đồng Trần, Thái Đồng Trần gật đầu, ý bảo Trần Lạc nghe theo.
Trần Lạc hô nhỏ "Chung Quỳ", chỉ thấy một đoàn sương mù màu đen đột nhiên xuất hiện, thân hình của Chung Quỳ từ trong sương mù hiện ra. Y thi lễ với Thái Đồng Trần cùng Ngụy Diễm, rồi đứng ở bên cạnh Trần Lạc.
"Hay a..." Ngụy Diễm lại giống như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế, đứng dậy đến gần hai bước, một đôi mắt gần như biến thành ngọc lục bảo, chăm chú quan sát trên dưới Chung Quỳ.
"Thân làm quỷ thân, lại thuộc về linh thuộc, trên người còn có thiên đạo lực..." Ngụy Diễm bỗng nhiên nhìn về phía Trần Lạc: “Hắn có thể ăn quỷ?"
Trần Lạc nhìn Đại Nho có chút cổ quái, khẽ gật đầu.
Ngụy Diễm nói "chờ một chút", lập tức bước ra một bước, biến mất ở trong huyện nha.
"Thúc phụ..." Trần Lạc nhìn Thái Đồng Trần đang lúng túng: “Ngụy Đại Nho đây là ý gì?"
Thái Đồng Trần lắc đầu: “Ta cũng không biết. Lúc trước ta hướng gia sư bẩm báo chân tướng của viên văn tâm kia, gia sư nghe nói về thư linh của ngươi, bèn rơi vào trầm tư, cuối cùng bảo ta gọi ngươi tới..."
Thái Đồng Trần còn chưa dứt lời, Ngụy Diễm lại xuất hiện ở trước mặt của Trần Lạc, hất tay một cái, hai luồng bóng đen từ trong tay áo của Ngụy Diễm bị ném ra ngoài, chính là hai tiểu quỷ cấp bậc du linh.
"Đây là dã quỷ ở bãi tha ma ngoài thành, ngươi bảo thư linh ăn hai con này cho ta coi một chút..."
Trần Lạc ngây ra một lúc, chứng kiến Ngụy Diễm rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa, nghiêng đầu nháy mắt với Chung Quỳ.
Chung Quỳ cũng bối rối, đây là muốn nhìn y ăn sao?
Nhưng Trần Lạc đã hạ lệnh, y cũng không chối từ, sải bước đi tới trước mặt hai du linh, một tay nắm lấy một con, mở cái miệng rộng ăn răng rắc.
Hình ảnh cực kỳ máu me!
Mãi đến khi Chung Quỳ ăn hết hai du linh, liếm môi, đánh nấc một cái, lại đứng về bên cạnh Trần Lạc.
"Đẹp... đẹp hay..." Ngụy Diễm lại thoải mái cười to, lập tức đột nhiên hướng Trần Lạc khom lưng thi lễ, khiến Trần Lạc cùng Thái Đồng Trần giật nảy mình. Trần Lạc nghiêng người né tránh, Thái Đồng Trần vội vàng tiến lên nâng Ngụy Diễm, hỏi: “Ân sư, ngài làm chi vậy! Lạc nhi là tiểu bối, không nhận nổi đại lễ như vậy của ngài!"
"Tránh ra tránh ra!" Ngụy Diễm vung tay hất ra Thái Đồng Trần: “Ngươi học vấn cao, lại bỏ qua chuyện của thiên hạ. Đây là đại sự cỡ nào, ngươi lại không hề phát hiện!"
Thái Đồng Trần cũng rất mù mờ, không biết mình rốt cục bỏ quên cái gì.
Ngụy Diễm đột nhiên duỗi tay nắm lấy Trần Lạc: “Tiểu hữu, theo ta chuyển sang nơi khác nói!"
Trần Lạc chỉ cảm giác mình như rơi vào trạng thái mất trọng lượng, lại mở mắt ra, dĩ nhiên đứng ở trên bầu trời, dưới chân là một chiếc xe cổ chu phiên tạo cái. Đại Nho Ngụy Diễm đứng ở bên cạnh mình, Chung Quỳ đứng ở phía sau, mơ hồ có ý bảo hộ.
"Ngụy lão tiên sinh, ngài đây là..."
Ngụy Diễm nhìn phía dưới, ngắt lời của Trần Lạc: “Tiểu hữu, ngươi cũng biết thiên hạ tam họa?"
Trần Lạc lắc đầu.
"Man họa, Quỷ họa, Yêu họa!" Ánh mắt của Ngụy Diễm bỗng nhiên trở nên sâu xa, nhìn về phía chân trời: “Man họa cùng Yêu họa không cần nói nhiều, nhân tộc ta từ lúc lập tộc tới nay, bắc chiến Man tộc, nam kháng Vạn Yêu, người người đều biết."
"Duy chỉ có Quỷ họa này, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, người biết rất ít."
"Mặc dù biết, cũng là biết bề ngoài, không hiểu căn nguyên."
Ngụy Diễm thu hồi ánh mắt nhìn về chân trời, lại nhìn xuống dưới, hỏi: “Ngươi có thể nhìn thấy gì?"
Trần Lạc lòng tràn đầy nghi hoặc, cúi đầu nhìn, chỉ thấy phía dưới chính là huyện thành Vạn An vừa mới lên đèn, người ra ngoài làm việc nhao nhao về nhà, tửu quán quán ăn đông nghịt người.
"Nhà nhà đốt đèn, quốc thái dân an?"
Ngụy Diễm cười khẽ, phất ống tay áo, một đạo thanh quang bắn vào trong thân thể của Trần Lạc, đôi mắt của Trần Lạc dần hiện ra một đạo thanh quang, nói: “Ngươi nhìn nữa!"
Trần Lạc lần nữa cúi đầu nhìn lại, lập tức biến sắc, lúc này hắn nhìn thấy trong huyện thành Vạn An, có một đoàn hắc vụ bồng bềnh, mà ngoài thành thì vô số kể, cả đàn cả lũ.
"Những thứ này là... Quỷ?"
Ngụy Diễm thở dài một hơi, gật đầu nói: “Không sai, chính là Quỷ!"
"Tiên hiền từng nói, ở phương thế giới này có nơi không thể nhận ra, có một sinh linh sông. Sau khi sinh linh chết, trí tuệ linh quang tiêu tan, hóa thành đơn thuần linh thể, là có thể bị sinh linh sông hấp dẫn, đầu nhập giữa sông. Hoặc là bị sinh linh sông mang tới nơi khác, một lần nữa hạ xuống, đầu thai hóa thành một sinh mệnh khác, hoặc là theo sinh linh sông đi xa, tiến vào minh thổ trong truyền thuyết."
Trần Lạc nghe đến đó, lập tức thấy khó hiểu. Theo cách nói của Ngụy Diễm, lẽ nào thế giới này không có âm tào địa phủ, cũng không có lục đạo luân hồi?
Nhưng vào lúc này, trong lòng Trần Lạc đột nhiên vang lên truyền âm của Chung Quỳ: “Chủ công, có nhớ lúc trước mỗ gia từng nói, phương minh thổ này có chút kỳ quái?"
"Mỗ gia từng thử tiến vào minh thổ, lại cứ như bị một cỗ lực lượng ngăn cản. Dường như minh thổ không giống mỗ gia biết, có thể hấp dẫn âm hồn sinh vật."
"Mỗ gia cũng chưa cảm giác được khí tức luân hồi."
Trần Lạc giật mình, nhìn về phía Ngụy Diễm: "Vậy đám Quỷ này đến như thế nào? Theo lý thuyết không phải sẽ tiến vào sinh linh sông kia sao?"
Ngụy Diễm lắc đầu: “Vô luận người, yêu, man, trong hồn phách đều có trí tuệ linh quang. Lấy người làm thí dụ, người sau khi chết hồn phách ly thể, trí tuệ linh quang theo lý nên tiêu tán. Nhưng có những người lại khác, hoặc là có chấp niệm, hoặc là có dục vọng, lại có thể giữa chặt một điểm linh quang cuối cùng, không bị sinh linh sông hấp dẫn."
"Lâu ngày, linh quang tan hết, lại bị sinh linh sông lãng quên, liền hóa thành Quỷ."
"Quỷ cần tinh khí sinh linh mới trường tồn, vì vậy bèn có cách nói Quỷ hại người."
"Phương thế giới Này sinh linh vô số, mặc dù chỉ có 1%, thậm chí một phần ngàn hồn phách hóa thành quỷ vật, thời gian dài, cũng là quỷ chúng mênh mông cuồn cuộn. Dù tuyệt đại bộ phận đều là tiểu quỷ du linh cấp thấp nhất, nhưng cũng nguy hại không nhỏ, đây chính là Quỷ họa!"