• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại huyện nha Vạn An, bầu không khí cực kỳ nghiêm trọng.

Thái Đồng Trần chẳng biết đã giữ nguyên tư thế nâng chén trà trên tay như vậy trong bao lâu, đến mức nước trà cũng đã lạnh ngắt.

Cả hai vị Đại Nho ngồi ở trung tâm đều đang trầm mặc, khí thế cường đại xung quanh người họ khiến nhiệt độ của toàn bộ huyện nha tựa như giảm đi đáng kể.

Sau một hồi lâu, vị Đại Nho tên Nguỵ Diễm mới cất lời:

“Việc lần này xảy ra đa phần là trách nhiệm của ta.” Lão lại nói tiếp: “Ta vốn cho rằng chỉ cần có hai Đại Nho bảo hộ thì Văn Tâm Chọn Chủ lần này sẽ diễn ra suôn sẻ, nào ngờ lại khiến Tô huynh phải mạo hiểm chiến đấu một mình như thế.”

Tô Liên Thành khẽ lắc đầu đáp: “Nguỵ huynh chớ tự trách mình. Huynh chỉ vừa đạt đến cảnh giới Sơn Hải Tứ Trọng cách đây không lâu, tiến vào cảnh giới Cách Vật của Đại Nho cũng chỉ mới ba năm. Còn mụ già kia đã luyện hoá xong “Hoá Thân Cổ”, lại là Cổ Sư Tam Phẩm cùng phẩm cấp với huynh.

“Lần này Cổ Đạo đã mai danh ẩn tích suốt mấy trăm năm lại đột nhiên xuất hiện như vậy, huynh vô tình trúng gian kế của bọn chúng, âu cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”

“Điều lão phu để ý bây giờ là quyển trục Lân Hoàng Vũ Thư kia. Cho dù chỉ là đồ phỏng tạo nhưng rõ ràng nó cũng có mấy phần uy năng của Vũ Thư chân chính. Nói cách khác, thế lực đứng sau lưng bọn họ ít nhất đang giữ một đạo Lân Hoàng Vũ Thư.

“Lân Hoàng Vũ Thư sao?” Thái Đồng Trần giật mình, trong đầu chợt xuất hiện hình bóng kinh tài tuyệt diễm lưu danh trong sử sách của người đó. Vào trăm năm trước, vị Nữ Đế đầu tiên của triều Đại Huyền, chỉ trong vỏn vẹn thời gian mười năm, đã khiến Yêu Đế phục tùng, trăm Tộc xưng thần, nguyện dâng tặng tôn hiệu “Lân Thiên Đại Hoàng Đế”, mở ra một thời đại hưng thịnh cho Đại Huyền, được thế nhân kính xưng là “Lân Hoàng”. Sau đó, tại Gia Hiệu Đại Điển, Lân Hoàng cùng với Đại Nho của Nho Gia, Đại Quân của Đạo Gia, Bồ Tát của Phật Môn, Man Vương của Man Tộc, Đại Thánh của Yêu Tộc đã viết nên bảy đạo ý chỉ Trấn Quốc giữ vững yên bình, được thế nhân xưng là “Lân Hoàng Vũ Thư”.

Nguỵ Diễm suy tư hồi lâu mới nói: “Trong bảy đạo ý chỉ, đã có một đạo tiêu hao trong loạn Thiên Xu năm đó rồi. Còn lại sáu đạo thì ba đạo đang ở Chính Khí Trường Thành phương bắc, hai đạo ở phương nam và một đạo ở trong tay Đương Kim Bệ Hạ. Kết hợp thêm sự xuất hiện của Văn Tâm, vậy thì có thể loại trừ phương Bắc. Giả như ở đó có Đại Nho Văn Tâm xuất hiện thì không thể nào im ắng như vậy được. Chẳng lẽ kẻ đứng sau màn này là phương nam…”

“Huynh nói năng cẩn thận!” Tô Liên Thành lập tức ngắt lời, Nguỵ Diễm cũng kịp nhận ra lời nói của mình suýt nữa gây ra chuyện lớn, vội vàng cảm tạ Tô Liên Thành.

Tô Liên Thành phất tay nói: “Cho dù là Cổ Đạo hay Vũ Thư đều là chuyện quá sức của chúng ta. Thôi, cùng nhau báo cáo sự tình đi…”

Nguỵ Diễm gật đầu: “Nên như vậy. Thế còn cậu Trần Lạc kia…”

Nguỵ Diễm chưa kịp dứt lời đã nghe âm thanh huyên náo ở bên ngoài huyện nha truyền vào. Thái Đồng Trần hơi biến sắc, đứng trước cửa, lớn tiếng quát lên: “Chuyện gì ồn ào thế kia?”

Một nha dịch từ bên ngoài chạy vào, Thái Đồng Trần lắc đầu khẽ lật tay hoá ra một luồng khí trắng phiêu phù trong không trung, bay đến nâng nha dịch kia tới gần. Nha dịch vừa nhìn thấy Thái Đồng Trần thì la to: “Thưa đại nhân, có người xông…”

Đúng lúc này, Kỳ Trọng đã sải bước từ bên ngoài vào, đi xuyên qua cửa chính vào thằng trong đại đường của huyện nha, sau lưng y là Trần Huyên đang vịn tay Tiểu Hoàn cùng theo vào.

Kỳ Trọng đứng giữa đại đường, chắp tay lại, mặt đối mặt với hai vị Đại Nho và Thái Đồng Trần vái một cái thật sâu, nói: “Học trò mặc kệ ngăn cản, cố chấp xông vào huyện nha, kính xin hai vị Đại Nho và Huyện Lệnh đại nhân trách phạt.”

Nghe được lời của Kỳ Trọng, Trần Huyên biết hắn đã đưa nàng đến gặp người đúng người mình cần tìm. Trần Huyên nhẹ nhàng đẩy tay của Tiểu Hoàn ra, quỳ rạp trên đất nói: “Dân nữ là Trần Huyên, khẩn cầu hai vị Đại Nho cùng Huyện Lệnh đại nhân ra tay cứu đệ đệ của dân nữ.”

Nói đoạn, nàng dập đầu xuống đất không ngẩng lên.

Tiểu Hoàn thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống cạnh Trần Huyên, cao giọng hô: “Kính xin chư vị đại nhân cứu công tử nhà tiểu nhân…”

“Ôi, hai người mau đứng lên…” Nguỵ Diễm vươn tay đỡ, quay đầu giải thích với Tô Liên Thành: “Vị tiểu thư này là tỷ tỷ của Trần Lạc.” Lão lại nhìn Trần Huyên nói tiếp: “Tiểu thư mời đứng dậy trước đi, chúng ta sẽ không mặc kệ chuyện của Trần Lạc.”

Tô Liên Thành gật đầu tiếp lời: “Ta cũng đã gửi tin cho sư huynh của ta, nhờ huynh ấy suy tính tung tích của Trần Lạc.”

Vào lúc này, một giọng the thé cao vút vang lên ở bên ngoài huyện nha:

“Thánh chỉ đến!”

Một gã nội thị mặc cung trang màu vàng, tay cầm thánh chỉ, từ trên trời đáp xuống sân trước của huyện nha. Gã nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì hơi kinh ngạc, sau đó bước đến vái chào hai vị Đại Nho một cái: “Kính chào hai vị Đại Nho, tôi đây nhận mệnh của Bệ hạ đến đây truyền chỉ.”

Nguỵ Diễm hỏi: “Có phải thánh chỉ cho người nhà họ Trần, tên Lạc?”

Nội thị gật đầu: “Đúng vậy.”

“Bệ hạ ra ơn cho ngài ấy tập tước Vạn An Bá.” Nội thị lại quay đầu nhìn Thái Đồng Trần nói: “Thái đại nhân, xin hãy dẫn đường cho…”

Thái Đồng Trần cười khổ, chỉ vào Trần Huyên vừa được Tiểu Hoàn đỡ đứng lên, nói: “Vị tiểu thư này là tỷ tỷ của Trần Lạc. Còn Trần Lạc thì... đang mất tích…”

Nội thị truyền chỉ: “…”

Hai mắt của Trần Lạc trừng lớn vì quá kinh ngạc với cảnh tượng trước mặt.

Theo bình thường, nếu hắn ngủ say hoặc hôn mê thì thần thức sẽ xuất hiện ở Mộng Cảnh Hoa Lâm, nhưng bây giờ cả người của hắn lại xuất hiện ở một nơi kỳ quái.

Dưới chân hắn là con đường ánh sáng kéo dài tít tắp, phía cuối con đường có một cánh cổng. Con đường này không rộng lắm, độ chừng hai thước, phía bên ngoài là khoảng không vô tận đen khịt.

Trần Lạc muốn bước về phía trước nhưng cả người lại bị một lực lượng vô hình ngăn cản. Lúc Trần Lạc cố gắng giãy giụa để tiến lên phía trước thì cách mặt của hắn độ chừng hai thước có vô vàn điểm sáng hội tụ lại tạo thành một hình người chẳng nhìn rõ mặt mũi.

Một giọng nói vang lên giữa không gian:

“Người đến sau…. Ngươi là người sẽ kế thừa "đạo" của lão phu sao?”

Trần Lạc giật mình, vội vàng chắp tay vái chào:

“Kính chào tiền bối, vãn bối tên là Trần Lạc, người huyện Vạn An thuộc Thanh Châu…”

“Tiếc thay, một đời của lão phu bỏ công tìm kiếm nghiên cứu “đạo” này, những tất cả chỉ là công dã tràng!”

“Nhưng lão phu không phục thế đạo này! Nhân tộc của ta sinh linh trăm vạn ngàn tỉ, người kinh tài tuyệt diễm lớp lớp, chẳng nhẽ “đạo” này của lão phu lại đành mai một như vậy sao…”

Trần Lạc sửng sốt, hắn muốn nói rằng bản thân chẳng có chút Hạo Nhiên Chính Khí nào cả, nhưng khi hắn gọi vài tiếng vẫn thấy ông lão kia cứ lặp đi lặp lại một nội dung duy nhất.

“Tâm nguyện của lão phu là người người như rồng.”

“Nho - Đạo - Phật đều từ Thiên Đạo diễn sinh. Nếu không học ba “đạo” thì không thể phi thăng, vậy thì lão phu không cần học!”

“Vì thế lão phu đã rong ruổi khắp nơi trên đại lục, nguyện cầu ngộ được đạo pháp tu hành cho Nhân tộc ta. Sau khi đạp qua Man Thổ, dẫm lên Yêu Nguyên, băng qua Động Thiên, nhập vào Phật Quốc, cuối cùng lão phu đã ngộ ra, hết thảy Thiên Tiên Sinh Linh đều hoá hình làm người khi phi thăng!”

“Thánh Nhân, Đạo Tổ, Phật Đà đều hoá thân thành hình người!”

“Yêu Tổ, Man Thiên, Cổ thần cũng giáng lâm thành hình người!”

“Vì sao ư?”

“Lão phu đã tiêu tốn trăm năm thọ nguyên, gian nan bắt được một tia Thiên Đạo Lực, cẩn thận bồi dưỡng thì phát hiện tia Thiên Đạo Lực này, vậy mà cũng dần dần diễn sinh thành hình người!”

“Từ đây lão phu khẳng định Nhân tộc ta tất có điều bí ẩn!”

“Khiếu huyệt, kinh mạch, huyết, cốt, tuỷ, ngũ tạng, da lông…”

“Đến cuối đời lão phu rốt cuộc đã tìm được “đạo”, tìm được con đường thông thiên cho Nhân tộc ta. Tiếc thay, lão phu đã tìm được "đạo”, nhưng lại không có “khí” để thông thiên!

“Thánh Nhân sinh Thanh khí, Thiên sư sinh Tử khí, Phật đà sinh Kim khí!”

“Vì sao “đạo” của lão phu lại không sinh “khí”?”

“Lão phu không phục! Lão phu không phục! Lão phu không phục!”

Ba tiếng hô của lão già vang lên xong thì không gian yên tĩnh một hồi.

“Người đến sau. Hãy truy tìm “khí” thứ tư để Nhân tộc ta người người như rồng!”

Tiếng nói kia hoàn toàn biến mất. Mặc dù những điểm sáng hoá thành hình người kia không rõ mặt mũi nhưng Trần Lạc cảm giác dường như lão già đó đang nhìn mình.

Sau đó, người ánh sáng đó tiến đến gần Trần Lạc, lúc còn cách người hắn hai thước, người nọ chẳng những không dừng lại mà còn lao thẳng vào người của hắn.

Trong nháy mắt, một lượng thông tin khổng lồ ồ ạt tràn vào đầu của hắn. Trần Lạc khẽ run rẫy khi nhận ra nội dung của những thông tin kia, giật mình thốt lên: “Đây chính là…

Võ đạo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK