Hành động của Trần Lạc khiến Liên Ai hơi kinh ngạc nhưng ngay lập tức ánh mắt lại lộ vẻ trêu chọc.
Liên Ai mở to miệng, năm tia sáng trắng từ trong miệng nàng bay ra, hóa thành năm con bọ ngựa yêu. Bọn chúng đồng loạt ma sát lưỡi đao trên tay, nhào về phía Trần Lạc.
Hắn ngưng thần tĩnh khí, cảm ứng với Đại Tông đến mức lớn nhất, trực tiếp đối đầu với bọn chúng.
Lưỡi đao băng hàn tiếp cận với thân thể của Trần Lạc, hắn nhắm mắt lại di chuyển trong đao trận này.
Nhánh cây không thể chính diện chống lại với lưỡi đao được? Không sao, dùng nó đánh lạc hướng đao là đủ.
Nhân số của đối phương quá nhiều? Không sao, di hình hoán ảnh có thể tạo một vùng khác.
Cây cối xung quanh không ngừng xuất hiện dấu vết của đao khí, thế nhưng dưới hàn quang thân thể của Trần Lạc luôn tránh được đòn tấn công từ góc độ khó tin, đồng thời còn có thể phản kích.
Dường như hắn đang nhảy múa dưới ánh đao.
Phiên nhược kinh hồng, uyển như du long.
"Độc Cô Cửu Kiếm · Phá Đao Thức!"
Liên tiếp năm đòn đánh trúng năm con bọ ngựa yêu, bọn chúng bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất.
Trần Lạc đứng tại chỗ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhánh cây trong tay vẫn nguyên vẹn. Hắn nâng nhánh cây, chỉ thẳng vào Liên Ai.
Liên Ai thờ ơ nhìn bọ ngựa yêu trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: "Lũ phế vật." Vừa dứt lời, một vòi máu tuôn ra từ ngực của năm con bọ ngựa yêu, bọn chúng lập tức tắt thở.
Nàng lại nhìn Trần Lạc, khẽ cười một tiếng: "Thú vị. Thể thuật của ngươi tựa hồ có thể khắc chế bọ ngựa yêu. Còn cái này thì sao?"
Tay của Liên Ai loé lên thanh quang, nàng tuỳ ý vẽ một cái về phía Trần Lạc, một lưỡi đao gió vô hình được hình thành từ trong tay nàng, nhanh chóng bắn về phía hắn, trên mặt đất xuất hiện một vết sâu ba tấc.
Liệt Phong cổ!
Lưỡi đao cực nhanh, Trần Lạc không kịp tránh, hắn vô thức đưa nhánh cây chắn trước mặt, lập tức nó bị cắt làm đôi. Giữa ngực của Trần Lạc cũng xuất hiện một vết máu lớn từ vái trái kéo xuống bụng phải, vết thương vừa sâu vừa dài, nhất là phần bụng!
"Đây chính là chênh lệch thực lực sao?" Trần Lạc che ngực, máu tươi thấm ra ngón tay, quả nhiên liều mạng trở thành trò cười.
"Ta ghét kẻ yếu, nhưng càng ghét kẻ yếu phản kháng!" Liên Ai đến gần Trần Lạc, lại tiện tay vẽ một cái, lưỡi đao gió đánh trúng vai trái của hắn, máu bắn tung toé.
"Vì sao ngươi phải chạy trốn? Ngoan ngoãn theo ta về luyện Văn Tâm ra không phải tốt sao? Để ban thưởng, ta sẽ biến xác thịt ngươi thành hình nhân, làm bạn với ta. . ."
Liên Ai lại hạ một lưỡi đao gió nữa, trúng vào vai phải của Trần Lạc, sâu tận xương.
Hai tay của hắn rũ xuống, giống như một huyết nhân, nhìn chằm chằm nàng.
"Yêu nữ! Đừng hòng tấn công chúa công!" Chung Quỳ gầm lên giận dữ rồi lao ra khỏi cơ thể của Trần Lạc, móc sắt trong tay áo bắn về phía Liên Ai. Ánh mắt của nàng lộ vẻ bất ngờ, nhưng cũng không tránh móc sắt, tuỳ ý để nó xuyên qua thân thể mình. Thế nhưng trên người Liên Ai lại không hề bị thương.
"Chỉ là thư linh mà cũng muốn tấn công ta?" Liên Ai khinh thường nói, ngón tay búng một cái, một tia sáng từ đầu ngón tay bắn trúng Chung Quỳ. Chỗ bị bắn trúng xuất hiện một hoả diễm tử sắc đẹp đẽ, trong nháy mắt lan ra toàn thân ông ta.
"Chung Quỳ!" Trần Lạc hét lớn.
Trong hoả diễm tử sắc truyền ra thanh âm của Chung Quỳ: "Chúa công, Chung Quỳ vô dụng, chạy mau. . ."
Hỏa diễm tiêu tan, Chung Quỳ cũng chẳng còn thấy tung tích, như thể đã biến mất vào hư vô.
"Khốn kiếp!" Nước mắt Trần Lạc tuôn ra. Từ khi hắn tới thế giới này, người đầu tiên mà hắn kết bạn chính là Chung Quỳ, nhưng giờ đây phải trơ mắt nhìn ông ta biến mất. . .
"Mỗ gia Chung Quỳ, bái kiến chúa công!"
"Chúa công, hồn phách của hổ yêu có chút kỳ lạ, có lẽ ta có thể điều tra ra chút thông tin. . ."
"Ta vĩnh viễn đi theo chúa công. . ."
. . .
Từng câu nói như vang vọng mãi trong lòng, Trần Lạc đau thấu tim gan.
"Chủ nhân, Đại Tông rất thích ngài. Chạy đi. . ." Giọng nói của hài đồng vang lên trong đầu Trần Lạc, hắn sững sờ, vô thức nói: ""Đại Tông! Đừng. . ."
Một bóng đen thoát ra từ cơ thể của Trần Lạc, giống như một tia chớp đen lao thẳng về phía Liên Ai đang tới gần. Hắc miêu Đại Tông nhảy lên cao, giơ hai chân lên, móng vuốt của nó bật ra khỏi đệm thịt, mạnh mẽ vồ lấy nàng. . .
Liên Ai vươn tay, trực tiếp bóp lấy cổ của Đại Tông. Hắc miêu vùng vẫy trong tay nàng, nhưng lại không thể chạm vào Liên Ai.
"Trong cơ thể ngươi cũng nhiều thứ linh tinh đấy!" Liên Ai thản nhiên nói.
Hai mắt của Trần Lạc đỏ ngầu: "Thả nó ra! Ta đi với ngươi!"
Liên Ai nhìn Trần Lạc rồi lại nhìn hắc miêu giãy giụa trong tay: "Nó muốn cào mặt ta, sao ta có thể thả chứ?"
Liên Ai dứt lời, dùng sức bóp chặt, Đại Tông giống như một quả bóng bị bóp vỡ, nổ tung rồi hoá thành từng sợi sương mù bảy màu bay đi. . .
"Không!!!" Trần Lạc cảm giác như trái tim cũng bị Liên Ai bóp nát, hắn hét lớn một tiếng, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Chủ nhân, ngươi quá yếu. . ."
"Chủ nhân, ngài bắt nạt mèo. . ."
"Chủ nhân ngốc, ngài định thỉnh giáo ta sao?"
. . .
"Ta giết ngươi!" Trần Lạc rũ hai tay lao về phía Liên Ai, cho dù dùng miệng cũng phải cắn đứt một miếng thịt của nàng ta.
Trong mắt Liên Ai toát lên lạnh lẽo: "Kẻ yếu phẫn nộ rồi. . ."
Liên Ai hất tay, một lưỡi đao gió bắn ra, trúng vào mắt cá chân trái của Trần Lạc khiến hắn ngã xuống đất.
"Ta giết ngươi. . ." Trần Lạc cắn răng nghiến lợi lặp lại, dùng đùi phải còn lành lặn cố gắng đứng dậy.
Một lưỡi đao gió bay tới trúng vào chân phải của hắn.
Trần Lạc nằm trên mặt đất, tứ chi rốt cuộc cũng không thể động đậy được nữa.
"Ôi. . . thật đáng thương!" Liên Ai đến gần hắn, từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi muốn giết ta? Ngươi bây giờ có khác nào bò sát chứ, làm sao giết ta đây?"
Trần Lạc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Liên Ai, như muốn xuyên thủng tấm khăn che mặt.
Liên Ai mở tay, trên tay ngưng tụ một lưỡi đao gió, thản nhiên nói: "Ta thay đổi ý định rồi. Ta sẽ giết ngươi rồi mang thi thể về."
"Sư tôn của ta nhất định có thể luyện Văn Tâm từ xác thịt của ngươi."
"Ngươi nuốt mất viên Văn Tâm kia, giờ chỉ có thể làm như vậy!"
"Về phần thể xác, ta sẽ dùng để nuôi dưỡng cổ trùng!"
"Cho nên, chết đi!"
Liên Ai điều khiển đao gió chém vào cổ Trần Lạc . . .
Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện!
Một đoạn dây thường màu đỏ quấn quanh cổ của hắn rồi kéo mạnh về phía sau giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Lạc lập tức bị kéo đi. Cùng lúc đó, đao gió của Liên Ai cũng vạch một rãnh sâu cỡ một thước ở nơi vốn là vị trí cổ của hắn.
Liên Ai ngẩng đầu, phát hiện con ếch xanh mà Trần Lạc ôm lúc trước đang ngồi trên một phiến đá xanh ở phía xa, đoạn dây màu đỏ căn bản không phải là dây thừng mà là đầu lưỡi của nó.
"Chán sống!" Ánh mắt của Liên Ai lộ vẻ chán ghét, trong tay lại ngưng tụ lưỡi đao gió, nhưng lần này không phải là một, mà là chín.
Ở phía bên kia, Trần Lạc sau khi được ếch xanh cứu, nó lập tức nhảy vào ngực hắn.
Trần Lạc nhìn con ếch, yếu ớt nói: "Không phải bảo ngươi. . . chạy sao? Chạy đi. . . thay ta. . . đến Thanh Châu huyện Vạn An. . . Trần phủ. . . chuyển lời giúp ta. . ."
"Ộp! (Khốn nạn, đừng có nói di ngôn!)"
"Ộp! Ộp! (Ngươi nén bản đại gia, làm ta cảm động! Lần này để ngươi chiếm chút tiện nghi vậy!)"
Ếch xanh ngồi trên lồng ngực của Trần Lạc, chân trước nhanh chống kết ấn.
Cùng lúc đó, Liên Ai phóng ra chín lưỡi đao gió, đao gió đi tới đâu cây đổ tới đó!
Từ trong kết ấn của ếch xanh xuất hiện một huyễn ảnh, tám mươi mốt thủ ấn được hoàn thành ngay lập tức.
Lúc này, dường như cảm nhận được khí lưu của đao gió.
Ếch xanh phun ra một ngụm máu, nhổ vào lồng bàn chân trước của nó.
Đao gió cắt qua da thịt của Trần Lạc!
Ếch xanh vỗ huyết chưởng vào vết thương trước ngực của Trần Lạc, để máu tiếp xúc với máu của hắn. . .
"Dung Hồn thuật, mở!"
Trong nháy mắt, lấy Trần Lạc làm trung tâm, một trận cơn bão yêu khí không biết từ đâu nổi lên. Cơn bão như vòi rồng, bùn đất, đá vụn, cây cối, đều bị nó cuốn vào trong.
Ngay cả chín lưỡi đao gió cũng bị nó đánh nát.
Mặc dù khi đứng xa hàng trăm thước, Liên Ai vẫn có thể cảm thận được sức hút cực lớn của cơn bão. Cơn bão kia không ngừng mở rộng, trong chớp mắt bán kính đã vượt qua ba mươi thước.
Liên Ai đè xuống kinh hãi trong lòng, tiến vào trạng thái cảnh giác, điều động cổ lực toàn thân. Ngược lại nàng cũng muốn xem thử, một tên phế nhân và một con tiểu yêu Thuần Huyết cảnh thì có thể làm gì!
. . .
Cơn bão tan rất nhanh, đất và đá vụn, gỗ mục rơi xuống như những hạt mưa, Liên Ai rốt cuộc xung có thể nhìn rõ tình trạng bên trong của cơn bão, nhưng chỉ liếc mắt một cái cũng khiến nàng kinh hãi muốn bỏ chạy. . .
Đó là một con thềm yêu cao đến mười mấy trượng, cả người đen sì, trên người lấp lánh vô số điểm sáng giống như một bầu trời đêm đầy sao. Đứng dưới con thiềm yêu tựa như đứng dưới một trời đầy sao, có thể cảm nhận được uy áp cường đại.
"Thôn, Tinh, Thiềm!" Liên Ai gằn từng chữ nói ra tên của thiềm yêu, nàng cảm giác tay chân như nhũn ra, nhưng đột nhiên lại phát hiện được kỳ lạ.
"Không đúng, nó. . . là ảo ảnh!"
Thôn Tinh Thiềm cỡ núi nhỏ kia đúng là ảo ảnh, lúc này, Liên Ai mới nhìn rõ trong đó có một bóng người từ từ đứng lên.
Đó là Trần Lạc.
Bấy giờ, vết thương trên người hắn dường như đã lành lại, da thịt lộ ra bên ngoài phủ đầu ấn ký lưu tinh.
Ánh mắt của Trần Lạc lạnh lùng, nhìn Liên Ai tựa như nhìn một người chết.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nói ——
Kiếm đến!