Quay lại một khắc trước.
Hùng đại Hùng nhị dựa theo chỉ điểm của Dương tinh, chỉ dùng không đến một canh giờ là chạy tới chỗ trống trên bản đồ.
Quả nhiên, từ xa bọn chúng đã thấy Tống Thư Hàng đang ngồi nghỉ dưới bóng cây, bên cạnh là Trần Lạc đang nằm trên xe kéo.
"Đại ca, có người, có nên hỏi họ xem có nhìn thấy tiểu các chủ Lạc Địa Sinh Tiền các không?"
"Ừm. . . chờ một chút! Nhị đệ, ngươi nhìn người trên xe kìa!" Hùng đại chộp lấy Hùng nhị đang định nhào qua, móc từ trong ngực ra một tấm chân dung, trên bức hoạ chính là diện mạo của Trần Lạc.
"Mẹ nó, đây không phải là Vạn An bá của triều đình sao?"
"À, đúng rồi! Đại ca, mắt của ngươi tốt, ngươi xem trên ngực của hắn có phải có một con ếch không?"
"Để ta xem. . . Hùng tổ của ta ơi, nhị đệ, ngươi nhìn lại đi, đó có phải là tiểu các chủ không?"
"A? Cái đó. . . ông trời ơi, đúng là tiểu các chủ rồi!"
Hùng đại và Hùng nhị liếc nhau, hưng phấn mà đẩy ngực.
"Đại ca, giờ chúng ta làm gì?"
"Cướp xe!"
"Đúng, cướp xe!"
Hai hùng chuẩn bị xông lên, đột nhiên một tiếng quạ vang lên trên đỉnh đầu.
"Hai kẻ ngốc này! Dừng tay!"
Hai hùng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con quạ bay tới chỗ họ, cuối cùng đậu trên vai của Hùng đại.
"Đồ ngốc! Đồ ngốc!" Quạ đen dùng mỏ mổ vào cái đầu của Hùng đại.
Hùng đại đưa tay bắt lấy quạ đen, nói: "Ô sư huynh, sao ngươi lại tới?"
"Phí lời, Dương sư bảo ta tới trông chừng các ngươi!"
Hùng nhị gãi đầu cười hì hì: "Vậy cũng tốt, chúng ta đi cướp xe đi!"
Hùng đại gật đầu: ""Đúng vậy, tiểu các chủ và Vạn An bá đều đang ở đây, chúng ta phát tài rồi!"
Quạ đen thở dài: "Hai người các ngươi nhìn cho rõ, có phải cả hai đang bị thương không?"
Hai hùng chăm chú nhìn lại, sau đó đồng thời gật đầu: "Vậy thì sao? Có phải chúng ta đánh đâu?"
"Chờ cướp được, lỡ như bọn họ không tỉnh, rồi các người giải thích sao!"
Hùng nhị: "Vậy phải làm sao?"
Quạ đen suy nghĩ rồi nói: "Trên thưởng chỉ nói là đưa về, cũng không nói phải là người đầu tiên tìm thấy, , đúng không?"
Hùng đại và Hùng nhị vội gật đầu.
Quạ đen liếc nhìn Tống Thư Hàng đang hóng mát dưới bóng cây, đảo mắt, kế thượng tâm đầu, thì thầm vài câu vào tai của Hùng đại. . .
. . .
Tống Thư Hàng đột nhiên cảnh giác, quay đầu hỏi: "Ai?"
Chỉ thấy hai thân ảnh hùng vĩ chui ra từ trong rừng cây, đó là Hùng đại và Hùng nhị, vẻ mặt của hai con hùng chất phác hỏi Tống Thư Hàng: "Huynh đệ, đi đâu vậy?"
Tống Thư Hàng từ từ chắn trước xe kéo: "Hai vị đại ca, tiểu chưởng quỹ nhà ta mắc bệnh hiểm nghèo, ta định dẫn hắn đi Phù Vân phường tìm đại phu."
Trên mặt của Hùng đại và Hùng nhị lộ vẻ vui mừng: "Đi phường Phù Vân sao? Hay lắm! Đó là nơi tốt."
Tống Thư Hàng ngờ vực nhìn hai hùng.
Hùng đại ho một tiếng: "Vậy. . . trên đường đi có nhiều yêu ma, huynh đệ ta cũng muốn đi Phù Vân phường, nếu không chúng ta đi chung đi, được không?"
Hùng nhị gật đầu: "Cứ coi bọn ta là hộ vệ, thế nào?"
Tống Thư Hàng khoát tay: "Nhưng ta không có tiền thuê hai vị!"
"Bèo nước gặp nhau, trợ giúp lẫn nhau, tiền bạc gì!" Hùng đại cười ha ha một tiếng, xách lấy Tống Thư Hàng đặt lên chỗ trống trên xe kéo, còn bản thân thì nắm lấy tay kéo phía trước: "Nhị đệ, đi thôi!"
"Được. . ." Hùng nhị ở phía sau nâng xe kéo lên, hai hùng biến một chiếc xe kéo thành thành một cái cáng cứu thương, nhấc cả Tống Thư Hàng cùng với Trần Lạc và con ếch, đi về phía Phù Vân phường.
. . .
Một tiếng ưng vang lên, một con diều hâu từ trên trời bay vào một yêu trại, hoá thành yêu quái đầu chim thân người, xông vào trong lều lớn của yêu trại.
Trong lều, một vị nam tử mặt sẹo hoảng bốn mươi tuổi đang ngồi uống rượu, tuy có mặt người, nhưng lại mọc ra mỏ chim như loan đao.
"Trại chủ, bốn mươi dặm ở phương Nam, phát hiện mục tiêu treo thưởng."
Nam tử mặt sẹo mừng rỡ: "Là Vạn An bá hay là tiểu các chủ?"
"Bọn họ ở cùng một chỗ!"
Nam tử kia cười lớn, đặt chén rượu xuống, đứng dậy nói: "Đưa các huynh đệ đến, hộ tống bọn hắn đến Phù Vân phường. . ."
Yêu quái thân người kia vội vàng nói: "Trại chủ, khoan đã! Tiểu nhân ở trên quan sát, phát hiện cả Vạn An bá và tiểu các chủ đều bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Hai hùng yêu ở Thanh Trúc phòng đang ở cùng bọn họ, xem ra cũng đi Phù Vân phường. . ."
Nam tử mặt sẹo ngây người, trong mắt lộ vẻ chần chừ: "Trọng thương? Còn có hai hùng ngốc hộ tống? Chẳng lẽ là một vũng nước đục?"
Lúc này một vị yêu nữ vẹt khoác ngoại bào bảy màu dán vào bên người nam tử, nói: "Trại chủ, đây chính là thời cơ tốt để kết giao thế lực giữa hai phe. . ."
"Thế nhưng là lỡ như. . ."
"Chúng ta chỉ cần chia chút lợi ích, quen mặt là được. Nếu như có tai hoạ gì, chúng ta hoàn toàn không biết, cứ đổ cho Thanh Trúc phòng thôi..."
Nam tử mặt sẹo đảo mắt, liều hiểu ý của yêu nữ vẹt. Không có công tìm thấy, nhưng có khổ lao hộ tống. Nếu như không thể nói rõ nguồn gốc vết thương của hai vị quý nhân, chúng ta chỉ hộ tống sao mà biết được, còn về phần thương thế, thì hỏi hai hùng ở Thanh Trúc phòng kìa!
Lại không ngờ, chủ ý mà quạ đen bày cho hai hùng cũng như vậy, chỉ có điều kẻ cõng nồi là Tống Thư Hàng mà thôi.
"Gọi mấy vị phó trại đi cùng bản trại chủ đi một chuyến, làm hộ vệ một lần. . . "
Nam tử mặt sẹo ra khỏi lều lớn, lắc mình một cái, liền hoá thành kim sí đại điêu, sải cánh hơn trượng rồi vỗ cánh bay đi. . .
. . .
Gần một canh giờ sau, ở các yêu trại khác trong núi Phù Vân.
Yêu trại một: "Cái gì? Lão Kim điêu đi làm hộ vệ? Vô sỉ! Nó sao có thể cướp trước bản toạ được! Đi!"
Yêu trại hai: "Cái gì? Lão Kim điêu và hầu tử thối đi làm hộ vệ? Tiểu tử, thế mà không báo cho ta! Đi!"
Yêu trại ba: "Cái gì? Lão Kim điêu, hầu tử thối với con dã trư kia đều đi làm hộ vệ sao? Không được, vậy chưa đủ! Đi!"
Yêu trại bốn: "Cái gì? Lão Kim điêu, hầu tử thối, con dã trư với hoa báo tử đều đi làm hộ vệ? Mẹ nó, sao có thể như thế được? Đi!"
Yêu trại năm: "Cái gì? Cả đám bang yêu quái đều đi hộ tống? Vậy sao có thể thiếu ta? Đi!"
. . .
Trên sơn đạo núi Phù Vân, một đội ngũ đủ các loại yêu quái đang tiến lên. Ở giữa đội ngũ là hai con hùng đang nâng một cái xe kéo.
Tống Thư Hàng ngồi trên nhích lại gần Trần Lạc, y không hề nghĩ đến, sao lại có nhiều yêu quái chạy tới muốn hộ tống bọn họ tới Phù Vân phường như vậy.
Phía trước đội ngũ là tiểu yêu Thuần Huyết cảnh giống y; phía sau là yêu quái Luyện Huyết cảnh giống Hoàng tam ca, càng đáng sợ hơn chính là, xung quanh xe kéo, toàn là yêu đã đột phá Huyết Dịch cảnh, là cảnh giới mà Tống Thư Hàng không thể chạm vào.
Cả một đám yêu quái như vậy, thế mà không lấy một xu, tình nguyện làm hộ vệ!
Yêu phong ở núi Phù Vân nhiệt tình như vậy sao?
Có sự gia nhập của bọn họ, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều.
Mà cách Phù Vân phường không đến trăm dặm. . .