"Ngươi có cách?" Lý sư gia bất ngờ nhìn Trần Lạc, ông biết Trần Lạc là con bạn cũ của Thái tri huyện, cho nên dọc đường đi luôn chiếu cố, nhưng chưa bao giờ trông cậy vào hắn có thể giúp đỡ mình.
Trần Lạc khẽ gọi một tiếng: "Chung Quỳ!"
Chung Quỳ từ từ xuất hiện sau lưng Trần Lạc, Lý sư gia không hổ là người gặp qua sóng to gió lớn, không ngạc nhiên trước vẻ mặt dữ tợn của Chung Quỳ, chỉ giống như Thái Đồng Trần, đôi mắt loé lên tia sáng xanh, sau đó dò hỏi: "Đây là thư linh?"
Chung Quỳ hướng Lý sư gia hành nho lễ: "Ta là Chung Quỳ, xin chào văn hữu. Hiện giờ không tiện nói rõ, ta thi triển thủ đoạn trước, chậm thêm chút nữa linh quang của hồn phách tịch diệt, có một số chuyện mãi mãi không biết."
Lý sư gia vội vàng đáp lễ: "Mời văn hữu tuỳ ý."
Chung Quỳ gật đầu, bay lên trên thi thể của hổ yêu, bỗng nhiên vẫy ống tay áo, một sợi xích sắt từ áo trạng nguyên bắn ra, cắm vào thi thể. Lúc này thân thể hổ yêu giống như một cái hố đen, xích sắt không ngừng xâm nhập, biến mất trong đó.
Chung Quỳ khẽ nhắm mắt cảm thụ, đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Chúa công, yêu hồn này là dị hồn, linh quang vẫn còn hoàn chỉnh, chỉ là cần làm phiền chúa công tự mình xem xét."
Trần Lạc khẽ gật đầu, nhưng Lý sư gia có chút lo lắng hỏi: "Chung văn hữu, chuyện dung hồn này có nguy hiểm gì không? Ta có thể làm thay không?"
Chung Quỳ khẽ lắc đầu: "Ta là thư linh của chúa công, hồn phách tương liên, mới có thể chuyển di hồn phách, nhưng không thể chuyển vào linh hồn của Lý văn hữu được. Hơn nữa, có ta che chở, chúa công vẫn an toàn."
Nghe nói thế, Lý sư gia chỉ đành gật đầu. Tin tức đằng sau yêu vật có thể lớn hoặc nhỏ, tốt hơn là có cách giải quyết còn hơn không.
Chỉ thấy xích sắt trong tay Chung Quỳ không ngừng rút về, cuối cùng tạo ra một luồng ánh sáng vàng óng cỡ nắm tay. Chung Quỳ tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đánh vào ấn đường của Trần Lạc. Đại não của Trần Lạc tựa như bị điện giật, mắt tối sầm lại, đột nhiên ngã xuống đất, may mà Trần Bình luôn đứng bên cạnh, vội vàng vươn tay ra đỡ lấy hắn.
"Chuyện gì vậy?" Thấy Trần Lạc hôn mê, Trần Bình không quan tâm tới sợ hãi mà chất vấn Chung Quỳ.
Chung Quỳ tiến lên chỉ vào trán của Trần Lạc, cảm ứng một lát, nói: "Không sao, chúa công đang đọc ký ức của hổ yêu, một lát sẽ tỉnh lại!"
Không nói đến chuyện xảy ra bên ngoài, khi Trần Lạc mở mắt ra một lần nữa phát hiện bản thân đang ở trong rừng. Chỉ là lúc này hắn dường như không thuộc về thế giới này, không có sinh mệnh nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Không lâu sau, Trần Lạc đã nhìn thấy mục tiêu của mình, đó là một con hổ con mới sinh. Không giống như những đồng loại khác, con hổ xuất sinh được một khắc đã thức tỉnh trí tuệ. Nó có thể nhìn hiểu bẫy rập của thợ săn, cũng có thể tích trữ thức ăn hợp lý, đảm bảo không lo đói khát.
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt hổ con đã lớn, những con hổ cùng tuổi với nó đều tiến vào thời kỳ phát tình, nhưng chỉ có nó là sinh ra quan niệm tình yêu. Nó thích một muội muội cùng mẹ khác cha với mình, nó gọi nàng là A Khiêu, đáng tiếc A Khiêu không có linh trí như nó, giống như những con hổ khác, mang đầy bản năng dã thú.
Nó che chở cho A Khiêu tựa như nuôi sủng vật, nghĩ hết biện pháp để A Khiêu cũng thông mình như nó, nhưng không có kết quả.
A Khiêu bước vào thời kì động dục, luôn lởn vởn quanh nó, nó cố gắng khắc chế mình nhưng không ngờ A Khiêu lại giao phối cùng với lão hổ khác. Nó tức giận không nhịn được, đi tìm con hổ kia gây sự, nhưng có linh trí và có sức lực là hai việc khác nhau, nó đánh không lại.
A Khiêu vẫn thương nó, lại quay lại bên cạnh nó. Cuối cùng nó mất kiểm soát, giao phối với A Khiêu.
Về sau, nó gặp một người.
Nói đúng ra, đó không phải là người, bởi sau lưng kẻ ấy có một cái đuôi hổ màu trắng.
"Thật không ngờ, một con dã hổ, vậy mà trời sinh thức tỉnh một nửa huyết mạch Canh Kim. Tiểu gia hoả, ta tên Phong Liên Thành, là thiếu chủ của dực hổ nhất mạch tại Vạn Yêu quốc, ngươi có đồng ý theo ta không?"
Nó đồng ý mà không cần nghĩ ngợi, từ trực giác nó có thể cảm nhận đối phương rất mạnh.
Nếu như đi cùng y, mình cũng sẽ trở nên mạnh hơn. Đến lúc đó, nó có thể danh chính ngôn thuận độc chiếm A Khiêu.
Sau đó, Phong Liên Thành đưa nó về Vạn Yêu quốc, đồng thời cũng ban cho họ Phong. Đây là dòng họ mà chỉ có dực hổ nhất mạch mới có thể có.
Nó tu luyện rất nhanh, một năm Tịnh Huyết, hai năm Thuần Huyết, chỉ trong hai năm sáu tháng đã đạt đến trình độ Luyện Huyết, đồng thời biến thiên phú yêu thuật "Khống Phong" hoá thành huyết văn thần thông.
Là một thiên tài tu luyện, lại còn là thủ hạ tâm phúc của Phong Liên Thành, nó trở thành tuấn tài hiếm có của dực hổ nhất mạch. Vô số thiếu nữ Hổ tộc tự tiến cử chăn gối, tộc nhân muốn kết thân cũng suýt đạp sập cửa nhà nó. Nhưng trong lòng nó, vẫn luôn nhớ đến dã hổ A Khiêu.
Phong Liên Thành đã từng cảnh cáo nó, một khi đã mở linh trí thì không còn liên quan đến dã thú. Dã thú, là thịt trên bàn, mạng như cỏ rác, mà yêu vật giống người đều sinh linh thiên đạo, không giống với thức ăn.
Nhưng nó không quan tâm, A Khiêu là dã thú thì đã sao? Tài nguyên mà nó có được bây giờ đủ để nuôi dưỡng cho A Khiêu khai trí thành yêu.
Nó đang chờ, chờ cơ hội quay về Đại Huyền, đón A Khiêu về tộc dực hổ.
Rốt cục, cơ hội này đến.
Dực hổ nhất mạch muốn lấy một dị bảo của Đại Huyền, cần một vị tộc nhân về Đại Huyền tiếp ứng. Bở vì tu vi của nó thấp, lại xuất sinh ở Đại Huyền, dùng chút biện pháp là có thể man thiên quá hải tiến vào đất Đại Huyền, cho nên được chọn.
Vốn dĩ đã lấy được dị bảo, nhiệm vụ kết thúc thì cũng nên trở về dực hổ nhất mạch ở Vạn Yêu quốc, nhưng lúc nó cách núi Tây Tú quá gần.
Chỉ năm trăm dặm mà thôi!
Cuối cùng nó mạo hiểm trở về núi Tây Tú, lại biết được năm đó khi bản thân rời đi không lâu, A Khiêu đã bị Trần phủ trong huyện thành dưới chân núi phái người bắt giết!
Nó muốn báo thù, nhưng dù sao nó chỉ mới tu hành chưa đến ba năm, mới tiến vào tu vi Luyện Huyết, không đủ để lật đổ một thành; nó muốn ám sát, nhưng bởi vì tiếp xúc quá lâu với dị bảo kia, nên trên người cũng nhiễm một chút Thiên Khiển chi lực, tiến vào huyện thành sẽ bị nhân tộc phát giác. Thế là nó chọn cách chế tạo trành quỷ, mà người nó lựa chọn chính là tên thợ săn Chu Dũng năm đó dẫn đầu bắt giết A Khiêu...
Trần Lạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra nhìn thấy gương mặt mo hốt hoảng của Trần Bình đang nhìn mình.
"Thiếu gia, rốt cuộc ngài cũng tỉnh... Ngài hù chết lão nô..."
Trần Lạc an ủi Trần Bình, đứng dậy, hướng Lý sư gia chắp tay: "Làm phiền sư gia chờ lâu. Toàn bộ chuyện của hổ yêu này, ta đã hiểu rõ."
"Ồ? Mời Trần gia chủ nói..." Lý sư gia vui vẻ, vội vàng thúc giục.
Trần Lạc nhìn xác chết khô quắt của hổ yêu, nói: "Yêu này chính là dực hổ nhất mạch của Hổ tộc ở Vạn Yêu quốc, vì muốn đoạt bảo mà man thiên quá hải tiến vào Đại Huyền."
"Đoạt bảo của Đại Huyền?" Lý sư gia giật mình: "Vẫn xin nói rõ!"
Trần Lạc lắc đầu: "Cụ thể là bảo vật gì, hổ yêu này cũng không nói rõ, nhưng mà nó lấy được dị bảo liền giấu trong núi Tây Tú. Ta biết địa điểm cụ thể, xin mời Lý sư gia đi cùng, xem xét liền biết."
Lý sư gia gật đầu: "Như thế cũng tốt. Mời —— "
Trần Lạc cũng không khách sáo, bước nhanh về phía ngọn núi. Lý sư gia tế ra quan ấn, thu xác hổ yêu vào bên trong, theo sát bước chân của Trần Lạc...