• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trần Huyên! Trần Huyên!" Trần Lạc được Nguỵ Diễm đưa về Trần phủ, vừa đáp xuống đất hắn liền cao giọng hô to, hạ nhân mới nghỉ ngơi cũng nhao nhao nhô đầu ra.

Trần Bình nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, ngài sao vậy. . ."

"Trần Huyên đâu?"

Trần Bình chỉ vào hậu viện, Trần Lạc vội vàng chạy vào.

Tiến vào viện của Trần Huyên, trong viện tối om, không nhìn thấy Tiểu Hoàn hay hô to gọi nhỏ đâu, Trần Lạc bắt đầu lo lắng. Đột nhiên trong phòng ngủ của Trần Huyên truyền ra tiếng hô, là giọng của nàng.

Hai mắt Trần Lạc đỏ bừng, bất thình lình đá cửa xông vào.

Mặc dù trong phòng không có nến, nhưng nhờ ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, Trần Lạc nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, đó là:

Mi mắt như mực thấm nước ẩm ướt, gương mặt xinh đẹp ngậm xuân đỏ bừng.

Thân thể kiều nộn trắng nõn như mỡ dê, hai con thỏ ngọc bị cánh tay ôm lấy.

Lúc này Trần Huyên lập tức lấy một bộ y phục bên cạnh che kín thân thể xinh đẹp, hơi khom người tránh sau thùng tắm, nhưng giọng nói cực kỳ sắc bén: "Ai?"

Trần Lạc vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Trần Huyên, chột dạ nói: "Là đệ!"

Trần Lạc nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm sau lưng, sau đó giọng nói của Trần Huyên dịu đi rất nhiều: "Sao đệ lại vào đây?"

"Ta bị ám sát trên đường. Lo lắng tỷ xảy ra chuyện, nên mới xông vào."

"Đệ bị ám sát?" Giọng nói của Trần Huyên đột nhiên cao lên, sau đó là tiếng sột soạt, rất nhanh nàng đã khoác áo ngoài đi đến trước mặt Trần Lạc, quan tâm sờ soạng người hắn: "Thế nào? Có bị thương không?"

"Không có!" Lúc này Trần Lạc ngửi thấy mùi hương trên người của Trần Huyên, hắn lui lại một bước: "Tiểu Hoàn đâu?"

"Thân thể nha đầu kia không thoải mái, ta để nàng nằm nghỉ trong phòng rồi." Trần Huyên đáp: "Chuyện của nữ nhi, đệ đừng hỏi nhiều."

Trần Lạc gật đầu, mắt nhìn thân thể của Trần Huyên, lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, cũng may mắt nàng đã mù nên không nhìn thấy.

Trần Lạc lúng túng hỏi: "Vậy trước tỷ hô gì vậy? Ta còn tưởng tỷ gặp nguy hiểm."

"Ta không cẩn thẩn đá phải thùng tắm nên mới hô. Ai biết đệ ở ngoài cửa chứ. Tỷ thì không sao, nhưng về sau với những nữ nhân khác, đệ không được làm vậy."

"Ừm. . ." Trần Lạc không biết phải nói gì nữa, ngay vào lúc này, giọng nói của Kỷ Trọng lọt vào tai của hắn như tiếng trời.

Kỷ Trọng: "Công tử, Nguỵ Đại Nho đang chờ ngài ở chính sảnh!"

"Đến đây. . ." Trần Lạc như được đại xá, nói với Trần Huyên một tiếng, vội bước nhanh ra ngoài. Nghe tiếng bước chân của Trần Lạc xa dần, Trần Huyên cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì. . .

. . .

"Tiểu tử, cái này gọi là Minh Khí Tử Quang." Nguỵ Diễm duỗi bàn tay ra, lúc này vết thương ở lòng bàn tay đã đỡ hơn, những vẫn còn vết thương chừng hạt gạo, từ trong đó toả ra hắc khí dây dưa cùng với hạo nhiên chính khí của Nguỵ Diễm, không chịu rút lui.

"Theo lý thuyết loại công kích này chỉ tồn tại ở Minh thổ, không nghĩ tới lại xuất hiện ở Nhân gian. Nói thử xem, ngươi cảm thấy người giật dây là ai?"

Trần Lạc nhìn miệng vết thương của Nguỵ Diễm, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Vãn bối không biết thân phận thật sự của đối phương. Chỉ có thể đẩy ngược khoá chặt phạm vi đại khái."

"Vãn bối chỉ là một phú hộ ở huyện Vạn An, sao có năng lực đắc tội đến người có thể đả thương Đại Nho? Ta càng nghĩ, càng cảm thấy có năng lực như vậy, chi có hai nhà."

"Một, là nhất mạch Dực Hổ sau hổ yêu kia. Ám sát ta là đại yêu luyện huyết, hiềm nghi của bọn chúng là lớn nhất."

"Hai, là là thế lực thần bí lấy Văn Tâm giao dịch với hổ yêu. Bọn chúng có thể giấu Văn Tâm khỏi triều đình, tất nhiên thủ đoạn thông thiên."

"Nhưng vô luận là phương nào, ta nghĩ mục tiêu của bọn chúng hẳn là đoạt lại viên Bất Hủ Văn Tâm kia. Chỉ là vãn bối không rõ, chuyện hành thích hôm nay chẳng phải sẽ làm bại lộ hành tung của chúng sao?"

Ngụy Diễm cười nhẹ: "Giết ngươi chỉ là lý do, mục đích thật sự của chúng là dẫn Đồng Trần tới, sau đó dụ ta xuất thủ, điều tra thực hư huyện Vạn An."

"Đả thảo kinh xà!" Trần Lạc bừng tỉnh đại ngộ.

Ngụy Diễm vươn tay nắm mặt của Trần Lạc: "Tiểu tử, ngươi nói ai là rắn?"

"Đau. . ."

. . .

"Cô nương, Mã Tam đã chết. Bên Trần Lạc kia có môn đồ Nho gia thủ hộ, thuộc hạ không thành công."

Ngay lúc Nguỵ Diễm và Trần Lạc trò chuyện, thì trong một ngôi nhà thường dân ở huyện Vạn An, một lão nhân già nua khom lưng nói với một thân ảnh toàn thân ẩn trong áo bào đen.

"Không sao!" Giọng nữ trong trẻo từ trong áo bào đen truyền ra: "Vốn chỉ thử. Dung ma ma, đã điều tra được Văn Xương các phái mấy vị Đại Nho chưa?"

Dung ma ma trả lời: "Thời điểm Nguỵ Diễm xuất thủ, lão thân cảm ứng được thành Đông còn có khí tức của một vị Đại Nho nhưng giương cung mà không bắn."

"Thủ đoạn trong sáng một tối sao? Quả nhiên."

Dung ma ma tức giận nói: "Tất cả là do tộc Dực Hổ thành sự không có bại sự có thừa kia, nếu không há cần đến cô nương tự mình đi một chuyến sao."

Bóng đen kia lại duỗi người, áo bào đen không che được tư thái lung linh của nàng. Chỉ nghe nàng cười khẽ: "Ta cũng phải cảm tạ bọn chúng, nếu không sao ta có cơ hội hít thở không khí. Có điều ta nghĩ, sư tôn sẽ không tha cho bọn chúng đâu."

Dung ma ma gật đầu: "Cô nương nói đúng."

"Vất vả cho Dung ma ma chuẩn bị cẩn thận rồi, qua hai ngày nữa là thọ thần sinh nhật của sư tôn, ta định đoạt viên Văn Tâm kia xem như lễ vật chúc thọ người."

Dung ma ma hành phúc lễ tiêu chuẩn: "Lão thân đã hiểu, tất nhiên không để cô nương thất vọng." Sau đó liền rời khỏi gian phòng.

Người áo đen kia đứng dậy, than nhẹ: "Nghẹn chết ta." Lập tức kéo mũ trùm xuống, tóc đen xoã ra, chỉ thấy trên mặt còn một cái mặt nạ che nửa.

"Vì sao sư tôn không cho phép ta lộ diện trước mặt người ngoài chứ, ngay cả nhóm ma ma cũng không được?" Nữ tử áo đen lẩm bẩm, tháo mặt nạ ra, chỉ chốc lát trong gương đồng trên bàn trang điểm xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp vừa giận vừa vui.

Nếu Trần Lạc ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra, gương mặt này, là Trần Huyên!

. . .

"Công tử, chúng ta làm gì bây giờ? " Tiễn Nguỵ Diễm, Trần Lạc cũng không tiện ra ngoài, nhưng thời gian còn sớm không hợp đi ngủ. Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Kỷ Trọng, thở dài nói: "Viết sách đi."

"Công tử thánh minh." Kỷ Trọng mặt mày hớn hở: "Hôm nay công tử dự định cày bao nhiêu chương? "

Ở lâu với Trần Lạc, Kỷ Trọng cũng học được vài từ mới.

"Cố gắng hôm nay viết xong." Trần Lạc nói, ngược lại không phải vì thỏa mãn Kỷ Trọng, chủ yếu là vì lần hành thích này nhắc nhở hắn. Vẫn nên cần viết xong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》trước, xem là thư linh gì, có lẽ có thể nâng cao năng lực tự vệ của hắn.

"Cho dù Đông Phương Bất Bại hay Nhạc Bất Quần cũng được. Nhưng ngàn cầu vạn lạy, đừng có là con gà ốm Lâm Bình Chi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK