Ở sâu dưới lòng đất của Sinh Tiền Các, trong một tòa biệt viện tinh xảo.
Kim Thiềm bà bà đưa tay ra khỏi bụng của ếch con, thở ra một hơi thật dài. Mỹ phụ trung niên vẫn đứng ở bên Kim Thiềm bà bà ân cần hỏi: “Bà bà, tiểu tổ tông thế nào rồi?"
Kim Thiềm bà bà đứng dậy từ trên giường: “Không sao, chẳng qua là viên Yêu Tinh toái phiến trong cơ thể tiêu hao gần như không còn. Thần hồn của tiểu súc sinh bị đánh, điều dưỡng mấy ngày là khỏe."
Mỹ phụ trung niên thở phào nhẹ nhõm, lại lộ vẻ nghi ngờ nói: “Viên Yêu Tinh toái phiến kia là bà bà ngài bỏ ra cái giá rất lớn mới cầu được, yêu lực trong đó có thể so với Đạo Môn chân nhân, Nho Môn phu tử, tiểu tổ tông trước mắt chỉ là Thuần Huyết cảnh giới, vẫn chưa có năng lực lấy ra yêu lực trong đó chứ?"
Kim Thiềm bà bà lộ rõ vẻ phiền muộn trên khuôn mặt già nua bát phong bất động*(cực kỳ bình tĩnh): “Tiểu súc sinh này, cùng người dung hồn rồi..."
Mỹ phụ trung niên hơi sững sốt, ngay sau đó toàn thân sát khí tràn ra: “Là ai gan lớn như vậy, tỳ tử sẽ để hắn tự liệt thần hồn..."
Lúc này ngoài cửa truyền tới thanh âm của tiểu thị nữ: “Bà bà, băng di, vị Vạn An Bá kia tỉnh rồi..."
...
Trần Lạc nằm trên chiếc giường mềm mại, chuyển kiếp tới nay, không thể nhớ rõ đây là lần thứ mấy mở mắt ra phát hiện mình xuất hiện ở địa phương xa lạ.
Dược cao màu vàng bôi khắp người, từng tia mát rượi thấm vào da thịt, cơ thể không còn cảm thấy đau đớn nữa, hiển nhiên có người cứu trợ mình. Tiểu thị nữ thấy mình tỉnh lại, chạy nhanh ra ngoài, phải đi thông báo cho chủ nhà, nhưng lúc tiểu thị nữ xoay người, Trần Lạc vẫn bắt gặp cái đuôi hồ ly đằng sau lưng của đối phương.
"Yêu!"
Trần Lạc hơi sững sốt, ngay sau đó thư thái. Đại Huyền triều, tập hợp những thứ khác biệt, người, yêu ở cùng nhau. Chỉ cần khai trí ở biên giới Đại Huyền triều, lại có thể ngược dòng khai trí cho người không phải là tội nhân của Đại Huyền, đều có thể tính là con dân Đại Huyền, được gọi là Huyền Yêu. Huyền Yêu mới khai trí cũng giống như dân thường, hoặc làm thợ, hoặc buôn bán, hoặc đi học, cố gắng sinh tồn, trong đó đương nhiên cũng không thiếu kẻ bán thân làm nô, không khác người thường.
"Cũng không biết hôn mê bao lâu, chắc Trần Huyên ở nhà sắp phát điên rồi..." Trần Lạc âm thầm tự đánh giá: “Chờ lát nữa kính nhờ chủ nhân nơi đây gửi dùm phong thư, báo tin bình an."
"Ngoài ra chuyện của Chung Quỳ cùng Đại Tông cũng không thể buông lỏng. Chuyện của Chung Quỳ còn đỡ, xem ý của Ngụy Diễm, hẳn là muốn truyền khắp thiên hạ. Nhưng <Tiếu Ngạo Giang Hồ> làm thế nào, còn cần suy nghĩ kỹ một chút."
"Ta cùng Liên Ai kia đã kết thành đại thù, tiếp theo không phải nàng giết ta, chính là ta giết nàng. Ta còn cần trở nên mạnh mẽ..."
Nghĩ tới đây, Trần Lạc đột nhiên nhớ lại ếch con cùng mình hợp thể, trong lòng sững sốt, lúc này mới phát hiện ếch con không ở bên người. Đang muốn gọi người hỏi, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
"Tước gia, lão thân có tiện đi vào không?"
"Tước gia?" Trần Lạc bối rối, đây là kêu ta? Trần Lạc lại nhìn quanh nhà, chắc chắn trong nhà chỉ có một người hắn.
"Mời vào!" Trần Lạc đáp, nhìn thấy một bà lão có mặt mũi già nua, chống gậy được một trung niên mỹ phụ dìu đi vào.
"Lão thân Đạo Môn Kim Tam Thuận, ra mắt Vạn An Bá!"
"Vạn An Bá?" Trần Lạc mặt đầy nghi ngờ: “Lão phu nhân đang nói ta?"
Kim bà bà dường như nghĩ tới điều gì đó, ngồi vào trên ghế: “Xem trí nhớ của lão thân đi, sau khi Tước gia bị bắt đi, chỉ ý phong tước mới truyền xuống. Tước gia tự nhiên không biết."
Trần Lạc gật đầu: “Xin lão phu nhân giải thích nghi hoặc!"
Kim bà bà nhìn mỹ phụ bên cạnh, mỹ phụ kia lạnh lùng, mặt không cảm xúc nói: “Đại Huyền bệ hạ có chỉ, huyện Vạn An Trần Lạc bởi vì tìm Văn Tâm, hiến bảo văn, có công với triều đình, phong Vạn An Bá."
Kim bà bà cười nói: “Từ lúc bệ hạ kế vị tới nay, vì có công mà đươc thực phong tước vị, Tước gia là vị thứ ba, tuổi trẻ tài cao... Ta đã gửi tin tức của Tước gia cho Trấn Huyền Ti, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ chạy tới."
Trần Lạc thay đổi suy nghĩ, ban đầu Ngụy Diễm nói triều đình sẽ có phong thưởng, chắc là tước vị này. Ý nghĩa của phong hào là biến huyện Vạn An thành đất phong của mình?
Không tệ, hoàng đế này được đấy!
"Lão phu nhân, là ngài cứu ta? Không biết ta ngủ mê man mấy ngày rồi, hơn nữa, bên cạnh ta còn có một con ếch yêu nhỏ, chắc to cỡ này..." Trần Lạc khua tay múa chân nói: “Đó là anh em ta, không biết lão phu nhân từng thấy chưa?"
Kim bà bà cùng mỹ phụ trung niên hai mắt nhìn nhau, Kim bà bà nhàn nhạt nói: “Cứu ngươi là một người qua đường. Chỉ cứu ngươi, chưa từng thấy ếch yêu nào khác!"
Trần Lạc biến sắc, đứng dậy xuống giường, vừa mang giày vừa nói: “Người qua đường còn ở đây không? Ta muốn đi hỏi hắn một chút, không được, phải tìm kiếm ở nơi ta hôn mê... tiểu tử kia không biết có bị thương hay không."
Nhìn dáng vẻ đầy lo lắng không giống giả tạo của Trần Lạc, Kim bà bà kín đáo gật đầu, sự lạnh lùng của mỹ phụ kia cũng giảm đi không ít. Kim bà bà vội phất tay, một cổ khí tức êm ái lần nữa đẩy Trần Lạc tới mép giường ngồi xuống.
"Tước gia chớ vội, lão thân chỉ nói đùa với Tước gia. Ếch yêu kia chính là cháu ruột của lão thân, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng của mình..."
"A?" Trần Lạc kinh ngạc, vội vàng đứng lên hướng Kim bà bà khom người làm một đại lễ: “Thì ra là lão nãi nãi, Ếch huynh đệ có ân cứu mạng với ta, Trần Lạc ghi nhớ trong lòng."
Kim bà bà cười chúm chím gật đầu: “Nếu ngươi nói Tôn nhi ta là huynh đệ của ngươi, lão thân để ngươi gọi một tiếng bà nội, cũng sẽ không gọi ngươi là Tước gia."
"Theo lý như vậy." Trần Lạc vội vàng trả lời: “Giờ ta muốn đi gặp ếch huynh đệ một chút, không biết có tiện hay không?"
"Tiểu súc sinh kia lần này bị thương không nhẹ, trước mắt còn chưa tỉnh." Kim bà bà khẽ lắc đầu: “Các ngươi rốt cuộc gặp phải ai gặp chuyện gì, có thể nói tường tận với bà nội một chút hay không."
Trần Lạc gật đầu: “Chuyện này dài dòng, phải bắt dầu từ buổi lễ chọn chủ cho Văn Tâm tại huyện Vạn An..."
...
"Cổ Môn? Cổ sư?" Kim bà bà nghe xong giải thích của Trần Lạc, cau mày, lẩm bẩm nói: “Lại là bọn chúng!"
"Kim nãi nãi, đây là thế lực gì?" Trần Lạc vội vàng hỏi. Liên Ai không biết đó là chết hay sống, hơn nữa sau đó xuất hiện người đàn bà thần bí còn nhìn thấy dáng vẻ của mình, lý do ổn thỏa, đương nhiên phải mổ xẻ nhiều hơn, biết người biết ta, mới có thể tìm được cách ứng đối.
Kim bà bà nghe thấy câu hỏi của Trần Lạc, trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Tương truyền thiên địa sơ khai, tạo ra sinh linh thứ nhất."
"Sinh linh này hấp thu Hồng Mông khí khai thiên ích địa, thực lực tăng trưởng nhanh chóng, gần như có thể chống lại thiên đạo."
"Nó muốn chiếm đoạt thiên đạo, biến thiên địa thành chất dinh dưỡng của bản thân, cuối cùng lại bị Thiên Đạo Chi Linh đánh bại. Đạo tắc tán loạn, thần thể bị đánh thành 3600 phân. 3,600 phân thân tàn khu, chính là Cổ! Sinh linh kia cũng được gọi là Cổ Thần."
"Cổ Môn, chính là môn phái lấy Cổ làm căn cơ tu hành, theo đuổi trở thành tân Cổ Thần."
"Cổ Môn chẳng phân cảnh giới, mà nói phẩm cấp, vượt qua phẩm là Cổ Thần, sau đó từ nhất phẩm xuống tới cửu phẩm. Mỗi nhất phẩm muốn thăng phẩm, cũng phải có cúng tế."
"Cổ Môn vì mạnh mẽ, cổ động tàn sát sinh linh vô tội, vào 600 trước chọc cho chúng sinh linh tức giận. Đại Huyền triều Hoàng đế khai quốc liên kết Đạo Môn, Phật Môn, Man Tộc, Yêu Tộc, ngũ gia hợp lực, hoàn toàn diệt sát Cổ Môn."
"Tuy nhiên trăm năm gần đây, thường xuyên nghe nói Cổ Môn có dấu hiệu hồi phục, không ngờ lại bị ngươi đụng phải."
Trần Lạc nghe xong, trong lòng trầm xuống. Vốn còn tưởng rằng Cổ Môn không nằm trong ngũ phương đại đạo Nho, Đạo, Phật, Yêu, Man, là một nhánh hoang dại, không ngờ tổ tiên từng kinh khủng đến vậy, lại khiến năm phương vây giết! Vậy mà đến nay, vẫn còn chưa chết tuyệt!
"BOSS này khủng quá rồi!" Trần Lạc trong lòng thầm nghĩ.
Ngay tại lúc này, trung niên mỹ phụ kia đột nhiên tiến lên một bước: “Tước gia, tiểu phụ nhân có một yêu cầu quá đáng."
"Dạ? Phu nhân mời nói."
"Thiếu chủ của ta còn trẻ dốt nát, chỉ toàn làm liều, vận dụng Dung Hồn Chi Thuật, đem nội tình của tự thân cho Tước gia mượn để đẩy lui cường địch. Hôm nay Tước gia an toàn, có thể tháo bỏ Dung Hồn Chi Thuật hay không, để thần hồn của Thiếu chủ ta độc lập?"
"À? Còn có chuyện này? Không thành vấn đề, nhưng phải làm sao mới tháo bỏ được Dung Hồn Chi Thuật?"
"Cái này đơn giản. Chỉ cần Tước gia không phản kháng, thiếp động thủ, rút ra bộ phận thần hồn mà thiếu chủ dung hợp với Tước gia ra là được..."
.
Chú thích:
* Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng hớn hở, ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Cuộc sống của con người chẳng mấy khi được bình an, vì luôn bị tám ngọn gió này chi phối. Do vậy, muốn thiết lập hạnh phúc và an vui trong đời sống chúng ta phải giữ vững tâm ý khi tiếp xúc, đối diện với tám ngọn gió này. Đại thừa vô sanh phương tiện môn (Đại chính 85, 1247 hạ) chỉ rõ: “Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động”. Cũng như chuyện “gió động hay phướn động”, thì ra tâm người động chứ gió và phướn chỉ là chuyện bên ngoài. Những giao động của tâm thức như là sóng nhưng bên dưới sự ầm ào đó là yên lặng. Phải quán sát liên tục để thấy rõ bản chất của tám ngọn gió đời ấy tuy thường xuyên thổi đến nhưng thực chất chỉ là ở bên ngoài, bởi vì mình đeo bám, bị dính mắc nên mới bị chúng chi phối. Mặt khác, bát phong vốn vô thường nên có đó rồi lại không đó. Vì thế, được hay mất, khen hay chê, đau khổ hay vui sướng cũng đều tương đối, không có gì trường cữu. Nhờ thường xuyên quán sát với trí tuệ như thế nên khi được cũng không quá mừng, lúc mất cũng không quá buồn, được khen không kiêu, bị chê không giận v.v… thì có thể chế ngự được bát phong. Sống vững chãi và thảnh thơi trong vô vàn biến động thuận nghịch của cuộc đời là điều có thể thực hiện được nhờ thực tập và thành tựu tuệ quán về ba sự thật Vô thường- Khổ-Vô ngã của vạn pháp.