"Chấn hồn?" Trần Lạc nhìn tháp nhỏ mà Kim bà bà để lên bàn, trong lòng hơi lưỡng lự. Kim bà bà đã nói đầu đuôi sự tình cho hắn một lần, nói thẳng đó là cách duy nhất để không cắt đứt thần hồn.
"Có ảnh hưởng gì với ta?" Trần Lạc hỏi.
"Lão thân không lừa gạt tước gia. Chấn hồn vốn là hình phạt của Đạo môn ta, để thần hồn không ngừng nhận công kích, giống như bị một chiếc chuông bao lại, bên ngoài có người không ngừng gõ vào. . ." Kim bà bà bình tĩnh giải thích: "Thần hồn chấn động, không thể hoàn toàn dung hợp với cơ thể."
"Tước gia dung hồn với tiểu súc sinh nhà ta không quá hai ngày, theo lão thân đoán, ước chừng không đến một nén hương là có thể hoàn thành bóc tách dung hồn."
"Đối với tước gia mà nói, trong tương lai cử động sẽ chậm hơn thường nhân một chút, linh trí không suy giảm, chỉ là suy nghĩ sẽ hơi chậm chạp."
"Lão thân hứa, nhất định sẽ thu thập linh tài bảo dược, giúp tước gia khôi phục như ban đầu. Ngoài ra, Kim Tam Thuận ta thiếu tước gia một nhân tình."
"Đây là lão thân hứa hẹn!"
Kim bà bà nói rất nhiều, nhưng trong lòng của Trần Lạc đã cự tuyệt chuyện này.
Nói đùa gì vậy, hắn muốn theo võ đạo, căn cơ phải tâm thân hợp nhất. Nếu đáp ứng Kim bà bà, chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?
Chưa nói đến đền bù và ân tình, dù sao khổ cũng là mình ăn.
Chỉ là hiện tại là người dưới mái hiên, sợ là không dễ giải quyết.
"Nếu như, ta không đồng ý?" Trần Lạc im lặng một lát, cuối cùng vẫn là quyết định nói thẳng. Hắn không phải không nghĩ tới chuyện kéo dài thời gian đợi người của triều đình đến, nhưng hắn cho rằng thủ đoạn này khó mà qua mắt được lão bà kia.
Kim bà bà cười nhạt: "Nói thật, lão thân thật thích đứa bé như ngươi, một phen từ cõi chết trở về cũng khiến người ta thương tiếc. Chỉ là. . . Qua Qua là tôn tử của ta. Trước không nói có ảnh hưởng đến tu hành của nó, lỡ như thọ nguyên của ngươi đến thì sao?"
"Ngươi chỉ là phàm nhân, nhiều nhất trăm năm mà thôi. Thọ tẫn chết già, nếu còn dung hồn, Qua Qua nhẹ thì trọng thương, nặng thì tẫn vong. Lão thân không dám đánh cược. . ."
Kim bà bà giơ tay điểm vào Trần Lạc, hắn lập tức cảm thấy toàn thân như bị trói buộc, không thể cử động.
Kim bà bà kết xuất mấy pháp ấn, đánh vào trong Chấn Hồn Tháp, tháp kia toả ra ánh sáng nhỏ, chậm rãi bay đến chỗ Trần Lạc.
Trần Lạc thoát không được, mở miệng hô: "Kim bà bà, ta là công thần Đại Huyền, được bệ hạ sắc phong Vạn An bá. Ngươi làm vậy không sợ triều đình giáng tội sao?"
Kim bà bà khẽ lắc đầu: "Chút tội đó, thân thể của lão thân vẫn gánh được. Vạn An bá, đắc tội, ngươi yên tâm, lời hứa trước đó của lão thân vẫn hữu hiệu."
"Ta không thèm!" Trần Lạc dùng sức giãy giụa, lại không có sức lực. Lúc này, Chấn Hồn Tháp đã bay lên đỉnh đầu của hắn, Trần Lạc cảm thấy có lực hút rơi trên người, dường như muốn hút trọn tinh thần vào trong lỗ đen. . .
"Làm càn!" Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên trên bầu trời.
Một đạo hàn quang bắn thủng vách tường, đánh vào Chấn Hồn Tháp, hoá ra là một thanh phi kiếm. Mũi kiếm chạm vào thân tháp, dường như tháp kia phải chịu lực va chạm cực lớn, bị văng ra ngoài, không biết đã rơi ở đâu.
Kim bà bà biến sắc, làn da toàn thân hiện ra từng mảnh lân phiến cỡ đồng tiền, một thân yêu lực mạnh mẽ giống như biển cả đột nhiên gợn sóng, chuẩn bị nghênh địch. Nhưng khi nhìn thấy hai thân ảnh đáp xuống trước mặt, đầu tiên là giật mình sau đó lập tức thu yêu lực lại, cung kính thi lễ: "Đệ tử Kim Tam Thuận, bái kiến Thiên Lăng Đạo Quân!"
Người tới chính là đạo nhân trung niên và Nguyên Hà chân nhân lúc trước, Kim bà bà đương nhiên nhận ra đạo nhân kia, đó là sư tôn của Nguyên Hà, Đạo Quân Đạo môn, Đạo hiệu là Thiên Lăng.
Thiên Lăng Đạo Quân lườm Kim bà bà, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại thấy sắc mặt trắng bệch của Trần Lạc, vung tay cởi cấm chế trên người hắn. Sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười hoà ái, đi về phía trước: "Vị tiểu hữu này hẳn là Vạn An bá kinh tài tuyệt diễm của Đại Huyền, Hiền Lương sư của Đạo môn ta?"
Trong đó, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ 'Hiền Lương sư'.
Trần Lạc: (′`;)?
Kim bà bà: (⊙_⊙)?
. . .
Lại đổi một gian phòng, trải qua một phen trò chuyện, Trần Lạc mới biết được, đại thúc trung niên có nụ cười nhìn qua hèn mọn trước mắt này hoá ra là Đạo Quân Đạo môn, vị phần tương đương với Đại Nho Nho môn. Mà vị đạo cô đứng cạnh, chính là Nguyên Hà chân nhân đưa Chấn Hồn Tháp.
Kim bà bà ngồi cạnh Nguyên Hà chân nhân, trên mặt không giận không vui, không nhìn ra khác thường. Ngược lại dáng vẻ của Thiên Lăng Đạo Quân rất hoạt bát, không ngừng giảng giải chính sách phúc lợi của Hiền Lương sư.
"Cho nên, ý của Đạo môn, là để Chung Quỳ nhập môn?" Trần Lạc hỏi.
Thiên Lăng Đạo Quân gật đầu, lại lắc đầu: "Là như thế này, nhưng không chỉ có vậy. Các hạ là chủ nhân của Chung Quỳ, hoàn toàn xứng đáng nhận sắc phong Hiền Lương sư của Đạo môn ta."
Trần Lạc cau mày, hắn hiểu ý đồ của Thiên Lăng Đạo Quân, đơn giản mà nói, chính là sắp xếp cho Chung Quỳ ở Đạo môn.
Ngẫm lại liền biết, chắc chắn Đạo môn đã biết được tin Chung Quỳ khắc quỷ, triều đình định mở rộng, mà Đạo môn cũng không muốn từ bỏ ảnh hưởng ở lĩnh vực này.
Nhưng trước kia Nguỵ Diễm đã từng nói với Trần Lạc, chuyện của Chung Quỳ ảnh hưởng đến khí vận của Đại Huyền, cho nên nhất định không thoả hiệp.
Vì vậy, Đạo môn nghĩ tới cách Chung Quỳ muốn bắt quỳ thế nào thì cứ bắt, nhưng phải gánh thân phân của Đạo môn mà tiến hành.
Mà muốn Chung Quỳ mang thân phận của Đạo môn, thân phận của Trần Lạc nhất định phải được chứng thực.
Dù sao Chung Quỳ cũng không phải là thư linh tự nhiên, là thư linh của hắn. Chỉ cần Trần Lạc có thân phận ở Đạo môn, vấn đề của thư linh kia tự khắc được giải quyết.
Vì đạt được mục đích này, Đạo môn lợi dụng quan hệ, trì hoãn đội ngũ hộ tống Trần Lạc về Đại Huyền, đoạt trước một bước, chính là để hắn tiếp nhận sắc phong.
Sau khi hiểu ra đại khái đầu đuôi mọi việc, Trần Lạc quyết định, nếu Đạo môn có chuyện nhờ hắn, vậy Kim bà bà liền dễ nói rồi.
"Đạo quân, ta muốn báo lại chuyện này với triều đình. Dù sao lúc ấy Nguỵ tiên sinh và Tô tiên sinh đã dặn dò qua, chuyện của Chung Quỳ liên quan đến quốc vận, xin thứ cho tiểu tử không dám tự tiện làm chủ!"
Lúc này, trong lòng của Trần Lạc có hai chuyện cần cân nhắc, một là phải nói rõ với triều đình, dù sao thân phận Vạn An bá được thánh chỉ ban xuống, mặt khác cũng xem có thể buộc đối phương giải quyết chuyện của Kim bà bà không.
"Vạn An bá, trước đó là lão thân đắc tội!" Không đợi Thiên Lăng Đạo Quân nói, Kim bà bà chủ động đứng dậy, thi lễ với hắn, dứt lời, trên trán hiện ra một cái đồng tiền, bay tới trước mặt Trần Lạc.
"Lão thân mất trăm năm mới có thể ngưng tụ một viên 'Đồng tiền mua mệnh', có thể chết thay một lần, đưa cho Vạn An bá phòng thân, xem như lão thân nhận lỗi. Hi vọng chuyện hôm nay, đừng ảnh hưởng tới cách nhìn về Đạo môn của Vạn An bá. . ."
Trần Lạc nhìn đồng tiền trước mặt, trong lòng lập tức khó chịu. Suy cho cùng ếch xanh là vì cứu hắn, mà Kim bà bà lại vì nó.
Dứt bỏ lập trường giảng đúng sai, là biểu hiện của tư tưởng ngây thơ.
Chỉ là, thật ra hắn rất có tiền đồ. . .
"Bà bà thu về đi." Trần Lạc lắc đầu: "Chờ ếch huynh đệ tỉnh lại, chúng ta sẽ thương lượng lại việc này nên giải quyết thế nào? Dù sao người trong cuộc cũng là ta và ếch huynh đệ, ngài thấy sao?"
Kim bà bà không đáp, chỉ là trong mắt chứa thâm ý đánh giá Trần Lạc, sau đó chắp tay với Thiên Lăng Đạo Quân, từ từ đi ra ngoài, nhưng không thu lại vật kia.
. . .
Một con bạch hạc bay ra từ trong núi Phù Vân, trong miệng ngậm Chấn Hồn Tháp bị đánh bay, đáp xuống đại viện, sau đó hoá thành đạo đồng đưa tin, nó đang định đi vào trong thì lại thấy Ngưng Băng cười nhẹ nhìn nó.
"Băng Di, ngài chưa nghỉ ngơi sao?"
Ngưng Băng tiến lại gần: "Quả là hài tử ngoan, nhanh như vậy đã tìm được Chấn Hồn Tháp rồi."
Đạo đồng bạch hạc đắc ý vỗ ngực: "Đương nhiên, lúc ta đang chơi trên trời, thấy hướng Chấn Hồn Tháp bị đánh bay, gia gia bảo ta đi tìm, ta theo hướng đó, rất nhanh đã thấy."
Ngưng Băng ôn nhu vỗ đầu của đạo đồng: "Tốt, đi ngủ đi. Ta sẽ Chấn Hồn Tháp này đưa cho bà bà."
Đạo đồng gật đầu: "Vâng! Tạ ơn Băng di!" Dứt lời, lanh lợi chạy về tiểu viện của mình.
Ngưng Băng nắm chặt Chấn Hồn Tháp trong tay, quay đầu nhìn tiểu viện của Kim Qua Qua, trong mắt lóe lên dứt khoát. . .