Kim bà bà dẫn Ngưng Băng đi.
Cả thần hồn của Kim Qua Qua cũng được mang đi cùng.
Thật trùng hợp, thời điểm hồn phách của Trần Lạc bị chấn động đã khiến cho thân thể và thần hồn của hắn một lần nữa kết hợp hoàn mỹ, đồng thời phần thần hồn đã dung hợp với Kim Qua Qua cũng bị kéo ra, vừa vặn đúng lúc giải quyết luôn vấn đề phân tách thần hồn phiền phức lần này.
“Kim Tam Thuận này cũng khá có năng lực, nhưng ánh mắt lại quá thiển cận.” Thiên Lăng Đạo Quân lắc đầu, nói với Trần Lạc: “Hiền Lương Sư, Thuật Dung Hồn này là pháp thuật của Yêu Tộc, đối với Nhân Tộc chúng ta ngoài điểm tốt duy nhất là có thêm sức mạnh thì chẳng có ích lợi nào khác, phá giải cũng chẳng sao. Đạo môn của ta cũng có pháp thuật lấy Nhân tộc làm chủ gọi là Khế Hồn, tốt gấp mấy lần Thuật Dung Hồn kia.”
“Mặc dù Thôn Tinh Thiềm có huyết mạch bất phàm nhưng không phải độc nhất vô nhị. Ví như các sinh linh trong ao Thiên long của Đạo môn ta cũng có không ít sinh linh có huyết mạch tương đương, chi bằng lão phu làm chủ chọn một Long Nữ có tư chất thượng thừa kết Khế Hồn với Hiền Lương Sư?
“Hả?!” Trần Lạc nhìn nét mặt hiền hoà của Thiên Lăng Đạo Quân, trong đầu bỗng nhớ đến một câu nói: ‘Lão Hứa, muốn có vợ không? Tôi đưa ngay cho cậu một em!’ [1]
"Hừ!" Ngụy Diễm ở sau lưng Trần Lạc cười lạnh một tiếng: "Thiên Lăng Đạo Quân thật hào phóng quá nhỉ. Ta cứ tưởng ông nói đến Long Nữ của Long Cung ở biển Tinh Hải, thì ra là của Huyền Đàn Thiên Long Trì. Sinh linh ở đó chẳng qua chỉ là một vài kẻ vượt Long Môn may mắn hóa rồng, nói trắng ra là giả long mà thôi, làm sao so với Thôn Tinh Thiềm được chứ!"
Nói đoạn, Ngụy Diễm quay sang nói với Trần Lạc: “Nếu lão phu nhớ không nhầm thì Long Nữ trẻ tuổi nhất ở Huyền Đàn Thiên Long Trì là một con cá chình điện hơn hai trăm sáu mươi năm trước vượt Long Môn thành công đạt được thân thể Lôi Long. Cậu thấy có hứng thú với nàng ta không?”
“Ta không có chút hứng thú!” Trần Lạc vội vàng phất tay: “Hoàn toàn không một có một chút nào!”
Dứt lời, Trần Lạc u oán nhìn Thiên Lăng Đạo Quân, âm thầm oán trách: ‘Suýt nữa thì bị lừa rồi, lão già xấu xa!’
Bị nói trúng tim đen, Thiên Lăng Đạo Nhân ngượng ngùng cười một tiếng, miễn cưỡng phân bua: “Nghe nói ở trong ao có một quả trứng rồng đang được ấp, bản Đạo Quân sẽ chú ý…”
. . .
Đoàn người không có ý định trở về lại Phù Vân Phường, Ngụy Diễm dắt Trần Lạc bay ra khỏi núi Phù Vân, đi thẳng đến thư viện Trực Lệ. Sau khi Thiên Lăng Đạo Quân làm phép phát Truyền Tin Phù xong thì vội vàng bái biệt rời đi.
Đột nhiên xuất hiện chuyện trọng đại như Thông Thiên Lộ như vậy, hắn phải quay về báo cáo rõ ràng với Đại Thiên Sư, còn việc sắc phong Hiền Lương Sư sẽ có người khác đến đảm đương.
Hai người Trần Lạc và Ngụy Diễm ngồi dưới ánh nến lay động trong căn phòng yên tĩnh tại thư viện.
Sau khi Ngụy Diễm phất tay tạo một tầng kết giới mới tỉ mỉ quan sát Trần Lạc, trên mặt của ông lộ ra vẻ hài lòng, nở nụ cười nói:
"Cậu kể cho ta nghe, thời gian này cậu có chịu uất ức gì hay không?”
Từ khi đi vào thế giới này, Ngụy Diễm coi như là một trong những người tương đối quen thuộc với Trần Lạc, ông ta cũng chưa từng lên mặt ra vẻ ta đây với hắn. Hơn nữa, thông qua lời nói của Kim Tam Thuận, Trần Lạc biết ông ta không ngừng chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm để cứu hắn. Vì thế, khi nghe Ngụy Diễm nói như vậy, trong lòng của Trần Lạc bỗng thấy hơi chua xót.
Ở Nhất Tuyến Hạp, hắn đã trở về từ cõi chết, ngay cả thư linh đồng hành cùng hắn cũng suýt chút nữa toi mạng, về lại Phù Vân Phường thì bị người ta khinh khi. Lúc đó hắn rơi vào tính thế “ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu” [2], sau đó còn bị người ta dùng Chấn Hồn Tháp cưỡng ép tách hồn. Từng chuyện nối tiếp nhau hiện lên trong ký ức của Trần Lạc, làm sao hắn không cảm thấy uất nghẹn được chứ. Trần Lạc nâng tay lau đi giọt lệ trên khoé mắt, kể cho Ngụy Diễm nghe mọi việc từ đầu đến cuối.
Trên bầu trời, Thông Thiên Lộ bảy màu rực rỡ đã biến mất, mưa phùn lất phất thấm xuống đất như tơ, tựa như lúc này vãn bối đang dốc bầu tâm sự với trưởng bối của mình.
Nghe Trần Lạc kể xong, đáy mắt của Ngụy Diễm thoáng loé lên vẻ giận dữ.
"Cổ Môn! Cổ Sư! Khá, khá lắm!" Ngụy Diễm lạnh lùng nói: "Lũ sâu bọ này dám to gan nhảy nhót như thế sao?"
Lão nhìn qua Trần Lạc, vẻ mặt ôn hoà tựa như tức giận đã tiêu tan không ít, nói: “Cậu chịu khổ rồi. Việc này ta sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.”
Trần Lạc gật đầu, đáp: “Tiền bối, về việc tu hành của ta…”
Ngụy Diễm khoát tay áo ngắt lời: “Việc này vượt quá quyền hạn của ta, cậu không cần nói với ta. Chờ cậu đến Trung Kinh, Văn Tướng sẽ đích thân đàm luận với cậu. Nhưng lúc này ta có chuyện muốn hỏi cậu, cậu phải thành thật nói cho ta.”
“Xin tiền bối cứ hỏi.”
“Lúc trước, cậu mở ra con đường tu hành kia có liên quan đến Đại Nho Văn Tâm phải không?”
Trần Lạc khẽ gật đầu, thấy Ngụy Diễm hơi nhíu mày, hỏi:
"Ngụy tiền bối, phải chăng có vấn đề gì hay không?"
Ngụy Diễm khẽ thở dài nói: "Trong Nho Môn có một số lão già vô cùng cổ hủ, đối với chuyện cậu không phải là đệ tử của Nho Môn lại đạt được Đại Nho Văn Tâm, thậm chí còn mở ra con đường tu hành, hẳn không ít người sẽ có tâm bất chính.”
Trần Lạc có chút bất mãn thốt lên: "Đấy là Đại Nho Văn Tâm tự mình chọn lựa ta, mắc mớ gì đến bọn họ?”
“Cậu chớ nóng vội.” Ngụy Diễm trấn an Trần Lạc, nói: “Việc này là lễ tiết căn bản, liên quan đến danh phận đại nghĩa, cũng không thể trách được bọn họ. Lão phu thấy Thông Thiên Lộ của cậu lấp loé Văn Hoa, vừa vặn tương hợp với Nho Môn. Không biết cậu có nguyện ý bái nhập vào Nho Môn của tay hay không?”
Trần Lạc ngẩn người một lúc, hỏi lại: “Ta, bái nhập vào Nho Môn sao?”
“Cậu cứ yên tâm. Người nhận cậu làm đồ đệ có địa vị cao hơn ta rất nhiều, nói không chừng chính Văn Tướng đích thân nhận cậu cũng nên.”
“Nhưng ta không có Hạo Nhiên Chính Khí, cũng không tu ra được Thư Sơn Học Hải!”
“Như vậy thì sao chứ?” Ngụy Diễm vuốt chòm râu, phóng khoáng nói: “Chân lý của Nho Môn ta là “kiêm dung tịnh súc", dung hòa vạn vật khác nhau. Hàn Thánh mở ra con đường giảng pháp, Mặc Thánh mở ra đường dạy nghề, Tần Thánh mở đường hành nghề y, giờ đây thêm Binh Tướng muốn mở ra đường con đường binh nghiệp chỉ là dựa trên Đại Đạo - con đường lớn của Nho Môn mà thôi. Hiếm thấy ai tự mình mở ra một đường tu hành mới như cậu đây.”
“Sư phụ đương nhiên sẽ truyền đạo, giải thích nghi hoặc trên con đường tu hành cho đệ tử. Mặc dù cậu không cần truyền đạo nhưng tuổi đời của cậu còn nhỏ, tương lai hẳn sẽ có lúc cậu thấy nghi hoặc.”
Trần Lạc nhìn Ngụy Diễm, phảng phất có cảm giác ông ta đang dùng lời lẽ thuyết phục cậu.
“Sao vậy? Cậu cho rằng Đại Nho cũng không xứng làm sư phụ của cậu sao?”
Ngụy Diễm thấy ánh mắt của Trần Lạc nhìn mình thì giả vờ tức giận, vỗ một cái vào đầu cậu nói: “Đừng nhìn lão phu bằng ánh mắt đó!”
“Ờ thì…” Trần Lạc gãi đầu nói: “Vãn bối không có ý đó, chẳng qua vừa rồi lời của ngài khiến vãn bối hơi kinh sợ mà thôi. Vãn bối thấy “chọn mới không bằng chọn quen", chi bằng ta bái ngài làm sư phụ là được rồi, “mù cưới câm gả" [3] cũng không hay…”
“Cậu đúng là miệng chó không nói được lời hay! Đại Nho muốn nhận cậu là đệ tử, ấy vậy cậu còn kén cá chọn canh!” Nguỵ Diễm trừng mắt lườm Trần Lạc, mãi một hồi mới thở dài nói: “Nếu trước đây cậu bái lão phu làm sư phụ thì chẳng sao, nhưng bây giờ cậu đã mở ra Thông Thiên Lộ gần ba ngàn dặm, còn lão phu chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới Đại Nho. Lão phu sợ mình làm sư phụ của cậu lại không bảo hộ được cậu chu toàn…”
Trần Lạc nghe xong thì dậy sóng ở trong lòng, lời của Nguỵ Diễm bao hàm quá nhiều ý tứ. Nhưng cũng đồng thời để cho hắn cảm nhận được sự chân tình tha thiết muốn bảo hộ hắn của Nguỵ Diễm, của Văn Tướng sau lưng, thậm chí cả của Nho Môn.
“Vãn bối xin đa tạ.” Trần Lạc nhẹ giọng nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, tiền bối chính là trưởng bối, Trần lạc ta sẽ luôn kính trọng ngài như sư…”
Nguỵ Diễm khẽ nhếch khoé môi, đứng lên vỗ vào bả vai của Trần Lạc nói: “Thôi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta vào kinh!”
…
Tại Huyền Đàn Cung, Thủ Dương Sơn
Thanh Vi Đạo Quân chắp hai tay sau lưng đi xuyên qua hành lang dài, xuống cung điện ngầm bên dưới Huyền Đàn cung.
Tại nơi sâu nhất dưới lòng đất của cung điện, có một cửa đồng xanh lớn khắc đầy phù văn ở trên. Thanh Vi đứng trước cửa, trên tay diễn hoá ra một hư ảnh Trận Phù, đập vào trên rãnh của cánh cửa đồng xanh. Ngay sau đó, cánh cửa đồng xanh chậm rãi mở ra, một luồng khí lạnh thấu xương phả vào mặt.
Thanh Vi diễn hoá một vầng sáng tím, bao phủ cả toàn thân rồi nhấc chân bước vào, đi đến nơi sâu nhất và dừng lại trước một trụ băng vô cùng lớn.
Trong trụ băng có một người tựa như đang ngủ say, Thanh Vi bỗng nở nụ cười ấm áp, nhỏ giọng thì thào: “Sư tỷ, hình như đệ đã chậm một bước rồi.”
“Vừa rồi Thiên Lăng đã nói với đệ, người mà đệ sắc phong làm Hiền lương sư kia đã mở ra được con đường tu hành thứ tư cho nhân tộc.”
“Sớm biết như vậy, đệ nhận hắn làm đệ tử thì tốt biết bao. Lúc này e rằng Lão Thư Sinh của Nho Môn đã đi trước một bước rồi…”
“Đệ đã nói rồi, đảm nhiệm vị trí Đại Thiên Sư này, chỉ có sư tỷ mới là người thích hợp nhất!”
Thanh Vi nhìn chăm chú vào người đang yên tĩnh nằm ở trong trụ băng kia với ánh mắt vô cùng dịu dàng. Nếu Trần Lạc ở nơi này, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được ngay cô gái đang ở trong trụ băng kia cực kỳ giống với Trần Huyên.
—-------------------------------------
[Chú thích]
[1] Đây là lời thoại trong phim “Người chăn ngựa” phát hành năm 1982 và đang thịnh hành trong giới trẻ Trung Quốc từ cuối năm 2019. Câu nói vừa mang ý nghĩa châm biếm những người đang còn độc thân (cẩu độc thân/ chó độc thân) trong xã hội Trung Quốc ngày nay và còn để chỉ tình cảm ân ái mặn nồng giữa đôi vợ chồng hay người yêu. Đoạn này có thể hiểu là Trần Lạc nghĩ Thiên Lăng Đạo Quân đang châm biếm mình là “chó độc thân”.
[2] Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: ý nói khi đang ở dưới quyền thế của người khác, chịu ảnh hưởng của họ thì không thể không nhân nhượng, mềm mỏng với người đó, bị họ an bài và kiềm chế.
[3] Mù cưới câm gả: nghĩa đen ý nói hai vợ chồng trước khi cưới hoàn toàn không biết về nhau, việc hôn nhân của hai người chỉ thông qua lời của mai mối và sắp đặt của cha mẹ. Ý của Trần Lạc ở đây là không biết gì về nhau, cứ thế làm sư đồ thì không hay.