Theo như giá cả thị trường ở Trung Kinh, giá bán thân của người trưởng thành bình thường khoảng 52 lượng bạc, nếu có kỹ nghệ, hoặc dung mạo xuất chúng, giá cả còn cao hơn.
Nhận tiền bán thân thì mình chính là người làm(gia phó). Nhưng người làm thì cũng phải trả lương hàng tháng. Trước từng phát sinh việc gia chủ chèn ép quá mức, dẫn đến thảm kịch người làm tạo phản, đốt cháy cả nhà, cho nên Đại Huyền luật có định: hễ là người mua người làm, hàng năm phải trả cho người làm không thấp hơn 6 lượng bạc trắng. Cũng chính là pháp định tiền lương mỗi tháng ít nhất 5 phân bạc.
Y theo giải thích của Vương Lập, trong ngoài Bá tước phủ, ít nhất cần 30 người làm. Gồm lau nhà quét dọn, chuẩn bị nước tắm, nấu cơm, dọn dẹp hậu viện chăm sóc hoa cỏ cũng không được thiếu. Tiền viện phải có vài hộ viện trông nhà, người phu xe người sai vặt cùng ban trưởng đều phải có, nếu không thể diện của Bá tước để vào đâu?
Vả lại, người làm của Bá tước phủ, có thể so với người làm của nhà địa chủ lão tài sao? Đương nhiên cũng phải có chút thân phận nội tình, tốt nhất là những người làm của nhà quan hoạn phạm tội bị liên luỵ, biết viết biết tính toán, đã được dạy dỗ quy củ, ngài cảm thấy người như vậy thích hợp chứ?
Cái gì? 100 lượng? Đó là giá quy định, tới tay cũng phải 200 lượng trở nên! Ngài chớ ngại đắt, có chính là trước thời hạn nộp đơn đặt hàng cho Nội Vụ Ti. Nể mặt mũi của ngài, có thể cho vào danh sách chờ!
Người làm vào phủ, cũng phải làm cho mỗi người mấy bộ quần áo đông hạ chứ? Không nói lương tháng, tứ thời tám tiết dù sao cũng phải có chút ban thưởng chứ, gia chủ có hỉ cũng không thể quá mộc mạc, dù sao đều là thể diện của Bá tước phủ...
Ở huyện Vạn An, chân chính ký khế ước bán thân chỉ có Bình thúc cùng Tiểu Hoàn, những người khác đều là làm công, nếu không gia chủ gặp nạn người làm trốn nhà, Đại Huyền luật sẽ không tha cho bọn họ. Cho nên gia đinh trong Trung Kinh thành còn phải tuyển thêm. Mà việc này, vẫn chỉ là sắp xếp cơ bản.
Từ nay về sau phải thường ở kinh thành, đưa đi đón về dù sao cũng phải có chút chi tiêu, đến câu lan nghe khúc, cũng dù sao phải cho ít tiền thưởng.
Vả lại sau này Trần Huyên phải xuất giá, đồ cưới —— phi phi phi, không nghĩ cái này!
Tòa nhà lớn lớn như vậy, không lập tam thê tứ thiếp, vậy ai sẽ sống trong lầu thêu lầu cùng sân nhỏ này!
Đều là thể diện của Bá tước phủ nha!
Nhà cũng có chút tích góp, một năm doanh thu 4000-5000 lượng, nhưng đó là kết quả do Trần Huyên tự kinh doanh, nếu Trần Huyên rời Vạn An, có lẽ không thể kiếm được số bạc này.
Hơn nữa, hắn đến kinh thành làm Bá tước, còn phải xài tiền nhà ở huyện Vạn An, Trần Lạc thấy khó chịu, luôn cảm giác mình là người ăn bám.
Ngươi nói huyện Vạn An là đất phong của Trần Lạc, sao lại không có tiền? Trần Lạc cũng nghĩ như vậy, nhưng hỏi Vương Lập mới biết cái gọi là thực quyền đất phong, trên thực tế là đất phong tam quyền.
Quyền chỉ định quan viên: Trần Lạc có thể trên danh sách quan viên dự khiết do Lại bộ đưa ra, chỉ định một người đảm nhiệm huyện lệnh của Vạn An, nhiệm kỳ 3 năm. Mọi thăng quan tiến chức, thưởng phạt không khác với những quan viên khác. Điều này nhìn qua tựa như cho người có tước vị cao cơ hội tham dự triều chính, song ngẫm lại thì thấy dù không có điều này, người có địa vị chân chính muốn bồi dưỡng quan viên phe mình, hoặc thu đồ hoặc thông gia hoặc đầu tư sớm, có đỉ thủ đoạn để thực hiện.
Quyền xây dựng quân đội trên đất phong: Trần Lạc có thể thành lập một chi thuộc về cá nhân hắn thân quân ở đất phong huyện Vạn An, theo quy chế của Bá tước, tổng số người trong quân đội tối đa là 3,000 người. Không có chiếu lệnh không được rời đất phong, nhưng có danh ngạch thân vệ 50 người, có thể đi theo hộ vệ. Điều này đối với Trần Lạc mà nói cũng là gân gà, giờ hắn nuôi một chi quân đội làm gì? Lại không muốn tranh thiên hạ, ngay cả đất phong cũng không thể rời. Nhiều nhất trù mưu 50 thân vệ bên mình có thể mang ra ngoài.
Quyền tài thuế: 10% thuế thu nhập của Huyện Vạn An giao cho châu kho của Thanh Châu, 10% giao cho Đại Huyền quốc khố, 80% còn lại hoàn toàn thuộc về tài sản riêng của Trần Lạc!
Điều này nhìn qua có thể giải quyết vấn đề của Trần Lạc, thực ra không phải vậy. Đất phong tước vị có một điểm chết, đó chính là khí vận không thể thấp hơn một tiêu chuẩn. Một khi thấp hơn tiêu chuẩn do triều đình quy định, sẽ thu hồi đất phong, xóa bỏ tước vị. Nhưng khí vận không thể thấp, vậy không thể bỏ qua đầu tư dân sinh.
Dựa theo giải thích của Vương Lập, phần lớn quý tộc có đất phong, vì đề cao khí vận mua chuộc lòng người, giảm thuế giảm đến mức mất trí...
Trần Lạc lập tức có nghi vấn, vậy đám quý tộc có đất phong dựa vào đâu để kiếm tiền?
Vương Lập cười hắc hắc.
Trong đất phong có đặc sản, có thể phát triển đặc sản; đất phong có tuyến đường giao thông quan trọng, chỉ cần lập trạm thu phí, thì tha hồ thu phí đến mỏi tay; nếu đất phong không có cả hai thứ trên, liền cố ý nuôi một ít hắc thủ bộ, hốt bạc thay bọn họ, chờ đến khi khí vận sắp hạ xuống dưới tiêu chuẩn, tới thu hoạch một đợt, quang minh chính đại, vừa thu nạp tài sản, còn tăng lên lòng dân khí vận...
Một chữ, tuyệt!
Trần Lạc gãi đầu, huyện Vạn An cũng như vậy?
Đặc sản? Không có.
Vị trí? Có chừng 6 con đường có thể vòng qua huyện Vạn An.
Nếu không nuôi hai tên hắc thủ bộ? Không được, Trần Huyên chắc sẽ đánh chết mình!
Trần Lạc thở dài: Ta lấy đất phong có tác dụng éo gì!
Nghiêm túc mà nói, với tư duy tiền kiếp của Trần Lạc, Không khó để lên ý tưởng cho sự phát triển cho một kế hoạch kinh doanh tổng thể, tỷ như mời thêm Đại Nho mở lớp toạ đàm, mời Đạo Quân làm pháp sự, kế đó tạo ra một vài câu chuyện truyền thuyết ly kỳ cổ quái, tạo văn lữ trấn nhỏ, sau đó bán đất với giá cao. Nếu không đủ vốn đầu tư xây dựng một khu trường học cao cấp, thì làm một học khu trọng trấn.
Trần Lạc kiếp trước chưa làm chuyện này, nhưng cũng từng nhìn thấy người ta làm rất nhiều lần, nhất định làm có thể làm được!
Nhưng kế hoạch này đòi hỏi sự đầu tư trong giai đoạn đầu, và cần có thời gian để thu hồi vốn.
Nếu có ngân hàng chấp nhận cho vay là tốt nhất.
Nếu không, tìm Ngụy Diễm mượn?
Dầu gì là tiền bối, cho vãn bối mượn chút vốn gây dựng sự nghiệp chắc không khó chứ ?
Trần Lạc suy nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu từ bỏ ý nghĩ này.
Dù nơi này là thế giới tiên hiệp, nhưng dù sao cũng là vương triều phong kiến, mức độ dân số lưu động quá thấp. Ngắn hạn quả thật có thể có thu lợi nhuận lớn, nhưng lâu dài thì gánh nặng tất nhiên rơi vào trên người dân bản địa của huyện Vạn An.
Đến lúc đó, khí vận cũng không tăng nổi.
Cái gì, ngươi nói phá bỏ và dời đi? Đùa gì thế, những người này có thể không tiếp thụ nổi cái gì nhà trọ cao tầng, cả huyện chỉ lớn như vậy, ai chịu cùng ngươi chơi trò lừa bịp hai đổi một.
Đại kế phát tài, chết từ trong trứng nước!
...
Phương đông đã lộ ra một tầng đỏ bừng, ánh sáng của mặt trời quét sạch bóng đêm bao phủ mặt đất, bất tri bất giác, Trần Lạc suy nghĩ một đêm, nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.
Đáng hận, kiếp trước tốt nghiệp đại học xong, bèn ôm lý tưởng cao thượng chạy lên vùng núi làm thầy giáo, tách khỏi thành phố hiện đại hóa quá lâu, cũng không nghĩ ra phương pháp kiếm tiền!
Cũng may đã xem không ít tiểu thuyết xuyên việt, cũng hiểu một số phương pháp sản xuất thô sơ.
"Vĩ nhân nói qua, không có điều tra thì không có quyền lên tiếng!" Trần Lạc từ trên nóc nhà đứng lên.
"Đi dạo phố thử coi, tìm hiểu thêm về giá thị trường." Trần Lạc nghĩ: "Mặc dù nơi này là thế giới tiên hiệp, có những kẻ có sức mạnh thông thiên triệt địa, nhưng người bình thường luôn chiếm cứ đại đa số."
"Có lẽ những lợi khí xuyên việt như thủy tinh, nước hoa, vẫn có thị trường khổng lồ!"
"Nhất là thủy tinh, ta còn từng làm cùng bọn nhỏ làm trên vùng núi."
Trần Lạc lòng tin tràn đầy, đột nhiên một chùm sáng làm hắn chói mắt, Trần Lạc nhìn sang, chỉ thấy nóc của nhà chính, có mấy hàng ngói lóng lánh ánh sáng của mặt trời.
Ngày hôm qua bò lên bởi vì trời tối, nên không mấy chú ý, giờ Trần Lạc cẩn thận nhìn thì ——
Tấm ngói trong suốt này, được lắp trên mái nhà như một cửa sổ chiếu sáng, có phải là...
Thủy tinh!
.
Chú thích:
*tứ thời bát tiết: bốn mùa và tám ngày tiết quan trọng trong năm về mặt diễn biến khí hậu (lập xuân, xuân phân, lập hạ, hạ chí, lập thu, thu phân, lập đông, đông chí); quanh năm